Edit: Ochibi

Tăm bông thấm cồn, Bạch Lãng xoay người ngồi ở mép giường Hạ Thu, toàn bộ quá trình căn bản không cho Hạ Thu đường sống nói chuyện.

—— Cô cũng không nói được.

“Mở miệng nào, có lẽ sẽ hơi đau, em ráng chịu đựng.”

Bạch Lãng cúi người nhéo mặt Hạ Thu, làm miệng cô hơi hơi chu mở, cẩn thận dùng tăm bông dính máu trên môi cô.

Toàn bộ toàn bộ quá trình, Bạch Lãng đều mang theo một loại ý cười kỳ dị bị lấy lòng.

Trong tư thế thẹn thùng khó xử này, cả khuôn mặt đều bị tay Bạch Lãng khống chế được, nóng rát đau đớn làm Hạ Thu đã không còn cảm giác được có cái ‘môi’ tồn tại.

Đại khái mặt đã bị tạo thành miệng vịt buồn cười, nhất định hình tượng đều không còn nữa.

Hạ Thu từ bỏ giãy giụa, tuy rằng nói tự sa ngã, nhưng có thể chạy thoái từ nụ hôn con sói Bạch Lãng, cũng coi như là một chuyện may mắn!

Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô lập tức nhịn không được lại nhìn hướng ngoài rèm vải.

“Đồ ngốc, liên tiếp hôn em vẫn cắn được môi, em là có bao nhiêu khẩn trương vậy?”

Bạch Lãng cười nhạo, vứt bỏ tăm bông, lại để sát vào nhìn xem miệng vết thương của cô.

Hơi thở của hắn thả vào trên mặt Hạ Thu, cô bình ổn hô hấp, không dám động đậy chút nào, sợ hắn cứ như vậy ghé vào trên môi mình gần hơn.

Bên ngoài Tề Kỳ còn đang nhìn mà!

Quả thực phải bị Mary Sue thế giới này ngược khóc! Đây là từng giây chơi cô, muốn giết chết hoàn toàn tiết tấu của cô!

Bạch Lãng đứng ở giữa đám đàn em vây quanh, ánh mắt nhìn kiêu ngạo huyễn khốc ghét bỏ nhìn về phía cô trong trí nhớ đâu rồi? Bạch Lãng hứng thú tràn đầy đấu võ mồm cùng Hàn Chân Chân, lại thường thường dùng ánh mắt nhìn chằm chằm nguyên chủ pháo hôi trong trí nhớ đâu rồi?

Lúc này, Hạ Thu đột nhiên vô cùng nhớ Hàn Chân Chân có thể dời đi chú ý của Bạch Lãng……

“Em ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, dàn nhạc còn có chút việc, anh đi chút sẽ về.” Bạch Lãng xoa nhẹ đầu Hạ Thu, cuối cùng nghĩ đến những chuyện kia vẫn luôn bị mình xem nhẹ, lập tức biến sắc, rồi lại không thể ở lại bên Hạ Thu đang lưu luyến nhìn hắn rời khỏi.

Mà chấp niệm vào lúc này tự nhiên mất đi, Hạ Thu lập tức thu hồi quyền khống chế thân thể.

“Tề Kỳ, cậu cũng ở chỗ này! Đúng lúc lắm, tôi đi ra ngoài một chút, cậu làm ơn chăm sóc Thu Thu trước đi.”

Nghe được tiếng Bạch Lãng chào hỏi với Tề Kỳ, Hạ Thu liền không khỏi có điểm sống không còn gì luyến tiếc.

Cô bên này còn chưa có công lược, Bạch Lãng bên kia tràn đầy miệng lưỡi ‘tâm kế boy bất động thanh sắc hướng tình địch khoe ra thân mật’, làm Hạ Thu răng đau.

Ngay cả khi lúc trước Peter giúp cô gian lận, trong thời gian ngắn một đống kỹ năng như là ‘Một trăm chiêu của nữ xứng nghịch tập’ “Luận những góc độ làm bạn nhìn mê người nhất” “Làm thế nào để trở thành người tiêu điểm trong đám đông”……

Nhưng rốt cuộc cô chỉ là tay mới! Đề mục khó như vậy, cô sẽ không làm được mà! Cô sẽ không mà!

Quả nhiên, trong chốc lát Tề Kỳ đi vào, trước tiên không có đi đến bên giường bệnh Hạ Thu.

Hắn đã thay một thân quần áo sạch sẽ, giống như vừa rồi không có gì phát sinh cả, hắn giống như chỉ là đến xem cô.

Nửa dựa ở cửa phòng bệnh, như là cố tình muốn phân rõ khoảng cách với người trên giường, Tề Kỳ cũng không tới gần giường Hạ Thu, nhưng ánh mắt kia lại không hề rời khỏi cô.

“Tề Kỳ, tại sao anh không tới ngồi?”

Không khí xấu hổ, trong lòng Hạ Thu biết rõ mọi chuyện vừa rồi trong phòng y tế, Tề Kỳ đều thấy được, nhưng loại chuyện này liên lụy quá nhiều, dù cho cô có tâm giải thích cũng nói không rõ.

Nhưng Hạ Thu trong lòng rõ hơn, nếu không có biện pháp cứu chữa, vậy khi chuyện này qua đi, dù cho dùng mọi thủ đoạn để công lược Tề Kỳ, cũng sẽ không làm nên chuyện gì.

Bởi vì thời điểm tác giả thiết lập tính cách Tề Kỳ, trong lòng Hạ Thu và tất cả nhóm ‘Fans Tề Kỳ’ đều giống nhau biết rõ ràng.

Đó chính là ——

Trung khuyển! 22/2/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện