Editor: Ochibi

Ngay cả chú Lâm tài xế cũng có thể cảm nhận được không khí không đúng, nhưng dáng vẻ không có chuyện gì của Hạ Thu, làm Tề Kỳ có nghĩ thầm nên giải thích chút, cũng không tìm thấy cơ hội mở miệng.

Có lẽ những lời khác là do Hàn Chân Chân ghen ghét Hạ Thu, nhưng có một câu lại trực tiếp thọc tiến tâm can Tề Kỳ.

Trong mắt Hạ Thu, Tề Kỳ anh rốt cuộc là ai? Là bạn chơi cùng? Là bằng hữu? Là sở hữu, phát hiện bị cướp đi sẽ tức giận sẽ phẫn nộ? Chỉ là đồ chơi vẫy tay thì tới, xua tay thì đi ư?

Cho nên sau khi lên xe, Tề Kỳ cũng lười nói, dù sao Hạ Thu đang giận, không được anh dỗ tuyệt đối sẽ không tiêu, thậm chí có thể nháo hai nhà đến long trời lở đất.

Nhưng lần này anh cũng tức giận, chuyện đơn giản kia lại thành cục diện rối rắm, khi nào anh có thể ổn lại sẽ giải thích với hai bên nhà sau.

Quả nhiên, tới nơi, Hạ Thu vẫn không nói một lời, nói cảm ơn chú Lâm xong, mở cửa xuống xe, không hề nhìn Tề Kỳ lấy một cái.

Thời điểm ăn cơm trưa, Tề Kỳ cũng ăn rất thất thần.

Anh cảm thấy như nghe được giọng nói gà bay chó sửa trong nhà Hạ gia đối diện, nhưng cẩn thận nghe lại, chẳng có gì cả, chỉ là ảo giác của anh.

Cứ như vậy vài lần, Tề lão gia "lúc ăn và ngủ không nói chuyện" nhịn không được lau miệng, kỳ quái nhìn Tề Kỳ đứng ngồi không yên, giễu cợt.

“Thế nào? Nha đầu kia lại náo chuyện gì? Sợ người Hạ gia đánh con bé sao?”

Chiếc đũa đảo trong chén, Tề Kỳ phản ứng tự nhiên, “Sao có thể? Cô chú Hạ sợ Thu Thu đau như vậy, sao dám động một đầu ngón tay vào cô ấy?”

Tề lão gia lại cười, “Vậy cháu đã thừa nhận nha đầu kia lại gây chuyện?”

Nói đến đây, ngữ khí đầu tiên là dừng lại, sau đó lại cố tình nhướng mày, nói với Tề Kỳ, “Ta nói, tương lai cháu và Thu Thu nếu thật có thể thành, hiểu rõ cũng không phải sợ gì, nhưng mà nha đầu kia, từ nhỏ bị sủng hư, tính tình có hơi ngạo mạn…… Cháu vẫn nên suy xét.”

“Thu Thu bản tính tốt, chỉ là bây giờ còn nhỏ, chờ cô ấy lớn lên sẽ hiểu chuyện.” Đây lời Tề Kỳ nói qua loa lấy lệ với Tề lão gia, nhưng mà hôm nay nói như vậy, nghĩ đến Hạ Thu nhìn anh và Hàn Chân Chân rõ ràng phẫn nộ rồi lại đè nặng khuôn mặt, trong lòng anh có hơi buồn bã.

Lúc anh không chú ý, Hạ Thu đã biết cách khống chế cảm xúc mình, nhưng cô trưởng thành không phải vì anh, tư vị phức tạp này Tề Kỳ cũng không biết nên nói thế nào với Tề lão gia.

Tề lão gia dĩ nhiên là người lão thành tinh, nhiều năm nhìn Tề Kỳ và Hạ Thu như vậy, không có khả năng không rõ đây là chuyện gì, sắc mặt trêu chọc lúc này trở lại biểu hiện thật, vân đạm phong khinh nói với Tề Kỳ.

“Nếu cưỡng cầu không được, chi bằng cháu sớm buông tay, cũng đỡ phải trèo cao.”

Lời này hiển nhiên có chút nặng, lập tức cũng bừng tỉnh suy nghĩ của Tề Kỳ, bị nhìn thấu anh có chút chật vật, lập tức đẩy chén đũa.

“Ông nội, ông đang nói cái gì chứ!” Hô hấp hơi nặng nề trong hoàn cảnh yên tĩnh rõ ràng dị thường.

Một lát sau khôi phục bình tĩnh, Tề Kỳ nhìn về Tề lão gia, lại nhẹ giọng nói, “Hôm nay Thu Thu ở trường không thoải mái, ông cứ ăn trước, cháu đi xem cô ấy.”

Nói xong anh lập tức đi hướng Hạ gia, đến khi thân ảnh anh biến mất ngoài cửa.

Tề lão gia không nhanh không chậm lại cầm lấy chiếc đũa, chuyện của tiểu bối cách hai bối phận đương nhiên ông không tiện nhúng tay, nhưng nếu Hạ gia kia thật sự không đúng mực, muốn lợi dụng tôn tử của ông, ông cũng có thể cứ mặc kệ như vậy ngồi xem.

Này, còn phụ thuộc vào “độ”……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện