「Edit + Beta: Tiểu Hy Hy.」

Hệ thống: "Độ khó của nhiệm vụ lần này quả thật rất đơn giản..."

Cố Thịnh Nhân chợt nghiêng mình, một phép thánh quang thuật tung ra, thiêu thành tro một Ma tộc đang định tập kích từ phía sau.

Hệ thống: ...

Nó yên lặng rút lại lời vừa rồi, trốn đến trong góc giả chết.

Cố Thịnh Nhân: ... Quen biết lâu thế rồi, hóa ra ngươi chính là loại hệ thống này! Khốn Ách Chi Địa là đại bản doanh của Ma tộc, hai người chỉ cảm thấy Ma tộc xông vào đây càng ngày càng nhiều, cứ như vầy không phải cách.

Cả hai liếc nhau, vừa đánh vừa lui.

Nhưng Khốn Ách Chi Địa là nơi năm đó thần Ánh Sáng hạ thần dụ, dùng để trục xuất Ma tộc, tách biệt với đại lục Auci bằng một vực sâu vô tận.

Không biết Ma tộc đã dùng cách gì để có được phương pháp truyền tống có thể vượt qua được vực sâu vô tận, lúc này hai người Cố Thịnh Nhân lại không có cách nào trở về đại lục Auci.


Hai ngày sau.

Cố Thịnh Nhân đã gần như kiệt sức.

Carlos vẫn có vẻ bình tĩnh như cũ, không nhận ra bất kì vẻ kiệt quệ bào, nhưng Cố Thịnh Nhân biết, tình huống của hắn cũng không tốt hơn mình bao nhiêu.

Trước mặt hai người là đại quân Ma tộc vô cùng tận, sau lưng, lại là vực sâu vô tận tưởng chừng như có thể nuốt chửng bất kì con quái thú khổng lồ nào.

Tên Ma tộc cấp cao kia khẽ cười nhìn hai người, tựa như đang nhìn hai chú thỏ bị sa vào lưới của mình.

Cố Thịnh Nhân biết, đối phương là đang trêu đùa bọn họ.

Từ đầu đến cuối, không có một Ma tộc cấp cao nào ra tay, những Ma tộc cấp thấp kia dùng tính mạng của mình, đưa hai người lâm vào tuyệt cảnh.

Cố Thịnh Nhân cũng không biết hai ngày này có bao nhiêu Ma tộc chết trong tay nàng.

"Hai vị, việc đã đến nước này, ngoan ngoãn đi theo ta thôi. Hai người cũng thật may mắn, có thể tận mắt chứng kiến khoảnh khắc thần minh vĩ đại của chúng ta được hồi sinh." Ma tộc kia không chút lo lắng việc hai người sẽ phản kháng.


Khốn Ách Chi Địa không tồn tại bất luận năng lượng ánh sáng nào, hai người kia căn bản không cách nào bổ sung năng lượng.

"Hồi sinh thần Hủy Diệt?" Cố Thịnh Nhân lạnh lùng cười nói, "Thần Ánh Sáng không gì không làm được, mục đích của các ngươi vĩnh viễn không thể thực hiện!"

Carlos nhìn Cố Thịnh Nhân bằng ánh mắt phức tạp, dường như không nghĩ tới, vào thời khắc như vầy, tín ngưỡng của nàng đối với thần Ánh Sáng vẫn kiên định như vậy.

"Không gì không làm được?" Ma tộc kia cười nhạo, "Nếu thần của các người thật sự không gì không làm được, như vậy lúc này, làm sao các ngươi có thể lâm vào hoàn cảnh này?"

Cố Thịnh Nhân dường như khinh thường hắn: "Không cần âm mưu dùng những ngôn từ vô dụng để làm lung lay tín ngưỡng của ta."

Nàng liếc mắt nhìn Carlos, đột nhiên mở miệng nói: "Quyền trượng của ta vẫn còn dư lại chút năng lượng ánh sáng, lát nữa ta sẽ thử dùng nó để xé rách không gian ở đây. Ngươi nhân cơ hội rời đi, nếu có thể trở lại đại lục Auci, nhất định phải nói âm mưu của Ma tộc cho giáo đình biết. Nếu không... phó mặc hết cho số phận đi."


Carlos cả kinh: "Vậy còn ngươi?"

Cố Thịnh Nhân cười cười không nói gì, ánh sáng từ quyền trượng của nàng đột nhiên bùng lên, năng lượng ánh sáng nồng đậm khiến những Ma tộc kia phải lui bước.

"Đây là... thần lực?" Ma tộc cấp cao biến sắc.

Thận lực ánh sáng vô cùng cường hãn ngang nhiên xé rách không gian ở Khốn Ách Chi Đại thành một cái khe.

"Đi mau!" Cố Thịnh Nhân thúc giục.

Carlos lại không động đậy, chỉ thâm sâu nhìn nàng: "Nếu ta đi rồi, ngươi phải làm sao đây?"

Cố Thịnh Nhân: "Lấy trạng thái hiện giờ của ta, nhất định không chịu đựng nổi không gian bên trong khe. Ngươi yên tâm, ta có khả năng tự bảo vệ mình."

Carlos hoàn toàn không tin những lời này của nàng.

Hai người đều bị ép đến mức này, thực sự có khả năng tự bảo vệ mình sao, nàng có thể chờ đến lúc này mới để lộ ra sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện