“Carlos đại nhân, đây là Thiên Lâm quả ta vừa hái được, ngài có muốn nếm thử không?” Heidy thấy Carlos đứng ở cửa, đỏ mặt đi lên hỏi.
Carlos lắc đầu: “Ta không cần, cảm ơn. Lúc trước Thánh Nữ hao phí rất nhiều ma lực, ngươi đi xem nàng có cần không.”
Heidy sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói ừm.
Tay cầm khay của nàng ta siết chặt, lại như vậy nữa.
Trong khoảng thời gian này nàng thật sự cảm thấy may mắn, mình không phải Thánh Nữ, nên có cơ hội tiếp xúc với người mình thích. Nhưng Carlos thì sao? Ánh mắt của hắn trước nay đều chỉ dừng trên người Thánh Nữ Hathaway, nửa điểm cũng không chia cho người khác.
Nếu, nếu lúc ấy trúng cử Thánh Nữ là mình, vậy Carlos có phải cũng sẽ giống như bây giờ, trong lòng trong mắt, đều chỉ có một người là mình? Cố Thịnh Nhân đột nhiên thu được hệ thống nhắc nhở, nói ác cảm mà Heidy dành cho mình lại tăng lên.
Bây giờ nàng đang đả tọa hồi phục ma lực trong cơ thể.
Đại tinh lọc thuật ở phạm vi lớn như vậy, lấy cảnh giới hiện giờ của nàng mà thi triển ra thì quả thật bị áp lực rất lớn. Nàng cũng chỉ là ăn gian thôi. Quyền trượng thần Ánh Sáng ban cho nàng không phải chỉ trưng cho đẹp, lực lượng ánh sáng nồng đậm bên trong nó đủ để biến nó thành một thứ đồ gian lận trong thời khắc mấu chốt.
Nhưng cho dù có quyền trượng hỗ trợ, sức mạnh trong cơ thể của nàng vẫn bị đại tinh lọc thuật làm tiêu hao sạch sẽ, Carlos cũng nhìn ra điều này nên mới mở miệng bảo thành chủ đưa bọn họ đi nghỉ ngơi hồi sức.
Cố Thịnh Nhân đang nhắm mắt nên không phát hiện, trong khi nàng đả tọa, phía trên cây quyền trượng bên cạnh có kim sắc nhàn nhạt hiện lên, năng lượng ánh sáng từ quyền trượng cuồn cuộn không ngừng chảy vào thân thể của nàng, bổ sung ma lực đã thất thoát.
Hệ thống sâu kín bổ sung: “Là do quyền trượng thần Ánh Sáng ban cho ngươi.”
Cố Thịnh Nhân: Thì ra là thế, không hổ là vật phẩm thần minh, thật sự vô cùng chu toàn.
Buổi tối lúc Cố Thịnh Nhân xuất hiện ở phủ thành chủ, người bên trong đã tề tựu đầy đủ.
Những người ban ngày đều đóng chặt cửa, bây giờ đều ăn mặc chỉnh tề, tiến đến bái kiến vị Thánh Nữ đại nhân lấy năng lực của bản thân xua tan khói mù bao phủ Băng Nguyên thành mấy tháng nay.
Một khắc khi nhìn thấy Cố Thịnh Nhân bước vào, không ít người đều tự giác quỳ xuống.
Thành chủ Coman có chút xấu hổ giải thích: “Thánh Nữ đại nhân, ban ngày bọn họ không phải không muốn ra, mà là, nhân dân của ta thật sự bị dọa mất mật…”
Nàng nhìn một vòng quanh quảng trường lớn ở phủ thành chủ, giọng nói ẩn chứa năng lượng ánh sáng nhẹ vang lên trên không trung Băng Nguyên thành: “Thần Ánh Sáng sẽ không bao giờ từ bỏ bất kì con dân nào của ngài, ta đến đây, chính là phụng theo ý chỉ của thần, tiêu diệt Ma tộc xâm phạm, nơi có ánh sáng chiếu rọi, khói mù không được phép tồn tại!”
Trong giọng nói của nàng tràn ngập năng lượng tín ngưỡng kiên định, những người ở Băng Nguyên thành dường như đã bị nàng cảm nhiễm, sôi nổi hô hào theo lời của nàng: “Nơi có ánh sáng chiếu rọi, khói mù không được phép tồn tại!”
“Nơi có ánh sáng chiếu rọi, khói mù không được phép tồn tại!”
Carlos nhìn nữ nhân thần sắc kiên định đang đứng trong đám người, trong lòng dâng lên một ý niệm chưa bao giờ có.