Editor: Ngạn Tịnh.

Cuối cùng Diệp Hàn An cũng tiễn Diệp Hàn Ngữ đi.

Lấy di động ra, trên WeChat đã gửi một tin chào buổi sáng với Lục Nhất Lan, cô không trả lời, Diệp Hàn An có chút mất mát đi làm.

Bên kia, Lục Nhất Lan đang mở họp, lần này tổng biên rất ra lực, phát cho cô một nhiệm vụ rất trâu bò.

“Tư Tư à, gần đây có một thượng tá được sắc phong, cô đi phỏng vấn một chút.”

“Tổng biên, cái này, không có giấy phê đặc biệt thì chúng ta không vào được quân bộ, đúng không?” Lục Nhất Lan rất bất đắc dĩ đó, mấy năm gần đây tòa soạn báo Tân Hoa bắt đầu hứng khởi tranh đoạt tin tức cùng sưu tầm với phóng viên chiến địa.

Đều là công ty của quốc gia, Boss phía sau lại khác nhau.

Boss sau lưng Tân Hoa hco rằng, nếu là phóng viên chiến địa, vậy chỉ có thể phỏng vấn chiến địa, sưu tầm cùng tin tức trong nước đương nhiên thuộc về bọn họ.

Boss phóng viên chiến địa cho rằng, nếu là chiến địa, vậy đơn giản mà nói chính là phỏng vấn tất cả mọi tin tức liên quan đến chiến tranh...

Lần này.

Phía trên không có giấy phê đặc biệt, Lục Nhất Lan căn bản không vào hội trường được.

Tổng biên nhìn Lục Nhất Lan có chút buồn rầu, mỉm cười, “Lần trước... Vị thủ trưởng gọi điện đến khen cô kia, đúng lúc chính là vị Thượng tá mới kia.”

Một bộ dáng cô hiểu mà của hắn, làm Lục Nhất Lan nghiêm nghị.

Cô cười nói, “Tổng biên, nhưng tôi với thủ trưởng...”

“Lần trước tôi thấy cô đi cùng vị thủ trưởng đó ở, ừm, quảng trường, dưới đèn đường ~” Tổng biên uống một ngụm cà phê trên bàn, cười ngọt ngào, “Tư Tư à, tòa soạn chúng ta, sau này phải dựa vào cô rồi.”

“...”

Oh, Lục Nhất Lan dưới nụ cười ngọt ngào cao thâm khó đoán của tổng biên vọt lẹ ra ngoài.

Lúc trở lại bàn làm việc của mình Lục Nhất Lan thiếu chút nữa mổ bụng tự sát.

Mẫn Mẫn nhìn bộ dáng dường như rất buồn rầu của cô, hỏi, “Chị Tư Tư, chị xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì, chỉ là có chút phiền.”

“Phiền thế nào?”

“Không có gì, chị sắp xếp một chút là ổn thôi.”

Phải mở miệng với Diệp Hàn An thế nào đây chứ, mới vừa xác nhận quan hệ, nói lời này có thể gây ra cảm giác ôm đùi thượng vị quỷ dị kia không?

Bên kia, văn phòng Diệp Hàn An nhận được một chuyển phát nhanh từ Đế Đô.

Vì đảm bảo an toàn, cảnh vệ phải kiểm tra xem xét trước mới đưa vào bên trong.

Lúc thùng giấy mở rộng ra, ba cảnh vệ vây quanh đều lui về sau một bước, bọn họ hai mặt nhìn nhau.

“Ai đưa vào đi.”

“Sẽ bị diệt khẩu đó...”

Giữa thùng giấy, có một ít chữ lọt ra ngoài, nào là 1000 cách yêu đương, làm thế nào để dỗ bạn gái, thế nào mới là một người đàn ông thành công.

Không biết thả thính thì phải làm sao đây? Đại thần dạy cậu 1000 cách thả.

Đủ loại sách, còn có mấy tập tranh đánh dấu 18+.

Gõ cửa, Diệp Hàn An buông đồ đứng lên, tới mở cửa, “Có chuyện gì?”

“Tướng quân, anh có chuyển phát nhanh.”

Anh tự mình tới trước nhìn thoáng qua, mặt không đổi sắc nói, “Ừm, bưng vào đi.”

Bưng vào xong, sau khi cửa đóng lại, bên ngoài một mảnh bùng nổ, “Ông trời của tôi ơi! Tướng quân, anh ấy...”

“Tuyệt đối là đang yêu.”

“Yêu đương!”

“Anh ấy cũng yêu đương cmnl rồi!”

“...”

Bên trong, Diệp Hàn An sờ sờ mũi, sao nào, anh yêu đương là một chuyện rất kỳ quái sao?

Lật xem một chút sách Diệp Hàn Ngữ gửi tới, dưới cùng là một vài cuốn sách màu sắc rực rỡ kỳ quái, ví như [Quân thiếu sủng thê], [Tổng tài bá đạo nhẹ nhàng yêu], [Tiểu kiều thê dã man], vân vân.... Anh nhíu mày, nhưng nghĩ tới tin nhắn của Diệp Hàn Ngữ, vẫn là nhịn xuống.

“Hắc hắc, xem xong thùng sách chị gửi cho em, em sẽ biến thành trêu gái cuồng ma, biến thành tiểu vương tử của cô gái em yêu.” By- Diệp Hàn Ngữ.

Anh không cần biến thành vương tử của Lục Nhất Lan, trong lòng Diệp Hàn An nghĩ, nếu có thể, xin cho Lục Nhất Lan trở thành công chúa nhỏ của anh.

Anh có thể tự tay xây một tòa lâu đài, dâng hết tất cả cho công chúa nhỏ của anh, vô ưu vô lự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện