Editor: Ngạn Tịnh.

Đã sắp tốt nghiệp, trò chuyện hồi ức, trò chuyện tình yêu, cuối cùng vẫn là về đề tài thi cử kia.

Trong lớp học người không áp lực về thành tích chính là học thần Tần Thanh, có người lắm miệng hỏi một câu, “Lớp trưởng, nguyện vọng của cậu là học trường nào, là đại học Q sao?”

“Không phải?”

Người nọ truy hỏi, “Không phải đại học Q, vậy là cậu muốn đi du học?”

“Đại học W.”

Một mảnh kinh ngạc, Lục Nhất Lan ngồi bên cạnh anh, có chút chột dạ kéo kéo góc áo anh.

Tất cả mọi người đều biết thực lực của Tần Thanh, nghĩ tới nghĩ lui, có người đặt ánh mắt lên người Lục Nhất Lan, lập tức hỏi, “Tiểu Tiểu, nguyện vọng của cậu là trường nào?”

“À, tớ cũng là địa học W.”

Tất cả phảng phất đều có thể giải thích thông.

Có người rất chấn động, có người cảm thấy Tân Thanh rất ngốc, nhưng người ở trước tình yêu và sự nghiệp lại có thể chọn tình yêu, không nhiều lắm.

Đặc biệt còn bình tĩnh như thế.

Ánh mắt Tô Vãn Vãn có chút phức tạp, đại học W, mấy năm trước Tần Thanh từng nói mục tiêu của cậu ấy là đại học Q, vì Tô Tiểu Tiểu, thế nhưng ngay cả mục tiêu cũng có thể sửa.

Sau khi Đông Thần nghe xong lại rất vừa lòng, Tần Thanh thích Tô Tiểu Tiểu, vậy cũng không có uy hiếp gì với hắn.

Có người ồn ào kêu hai người lên hát tình ca, Lục Nhất Lan đột nhiên lắc đầu, “Không được, tớ không biết hát.”

Tú ân ái trước mặt nhiều người cô còn chưa thử qua, cũng không muốn nếm thử.

Cái thứ gọi là thịnh tình không thể chối từ gì kia đặt trên người Tần Thanh đều là vô dụng, người ồn ào nhiều, anh liền kéo Lục Nhất Lan đứng dậy, lần đầu tiên mỉm cười với những người ở dây.

“Chúng tớ còn có việc, đi trước.”

“Ai----“

Những lời Lục Nhất Lan muốn nói đều nuốt lại vào miệng.

Rời khỏi KTV đã là buổi tối, hai người tản bộ bên bờ sông, thời tiết oi bức, bờ sông có gió nhẹ thổi qua.

“Cậu như vậy sẽ đắc tội với người ta.”

“Nhưng cậu sẽ không vui.” Giọng nói Tần Thâm trầm trầm, lại gợi cảm dị thường, thường xuyên làm Lục Nhất Lan mặt đỏ tim đập.

Lần này cũng như vậy.

Lục Nhất Lan cũng cảm thấy bản thân quá không chống cực được với trêu chọc, “Vậy cũng không thể...”

“Cậu quan trọng hơn bọn họ nhiều.” Mười ngón quấn quýt, Tần Thanh nhìn ngón tay Lục Nhất Lan, hỏi, “Lúc đó chúng ta cùng đến đại học W chứ?”

“Cùng đi?”

“Đúng, chúng ta cùng đi.”

Không cần người lớn, cái gì cũng không cần, chỉ là lữ trình của hai người, lữ trình giữa trái tim và trái tim.

Lục Nhất Lan hơi giật mình, rồi mới gật đầu, “Tớ đi tranh thủ một chút.”

“Sau khi chuẩn bị tốt gọi điện thoại cho tớ, tớ đặt vé cho cậu.”

“Được.”

Tần Thanh đưa Lục Nhất Lan về nhà xong vẫn luôn đứng tại chỗ, chờ sau khi đèn phòng cô sáng lên mới xoay người rời đi.

Lục Nhất Lan cũng rất ra lực, bằng vào miệng lưỡi ba hoa của mình rốt cuộc làm mẹ Tô đồng ý nếu đi trường học, để cô đi một mình.

Chỉ là----

Ban đêm nằm trên giường, Lục Nhất Lan thật sự nhịn không được bật cười.

Tân Thanh là một người có ma lực, giấy thông báo còn chưa tới, chỉ dựa vào mấy câu nói của anh, cô đã bắt đầu chuẩn bị.

Ngày có thành tích, có người nói thần thi cử rơi xuống trên người Tần Thanh, mà Lục Nhất Lan ấy à, chính là dính chút hào quang của thần thi cử, thuận lợi qua điểm vào đại học W.

Tần Thanh hiển nhiên trở thành Trạng Nguyên.

Trạng Nguyên là rất vinh quang, chỉ là bản thân anh lại rất bình tĩnh, sau khi đến trường học nhận tiền thưởng, cũng chỉ nhốt mình trong nhà.

Điện thoại trừ liên lạc với Lục Nhất Lan, cơ hồ anh đều không phản ứng với bất kỳ ai.

Bà Tần cũng không có ý tưởng nổi danh gì, cái gì cũng không làm, không tiết lộ tin tức cá nhân, cũng không khoe khoang khắp nơi, bảo hộ Tần Thanh cực kỳ tốt.

Tới gần tháng chín, sắp khai giảng.

Hai người cùng nhau bước lên máy bay đến thành phố W.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện