Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
Khi đi đến tiết tự học vào buổi tối, Lục Nhất Lan đi ngang qua một cửa hàng chocolate, mua một hộp chocolate hình tròn, không tính là quá đắt, tạm thời đem số tiền này làm kinh phí tán tỉnh nam thần vậy.
Sờ sờ bụng của mình, Lục Nhất Lan nghĩ, bám bám bám, rồi sẽ có ngày bắt được nam thần vào tay!
Lúc cô đến trường học chỉ mới 6 giờ 10 phút, người đến không nhiều lắm, đúng lúc có Tần Thanh, Lục Nhất Lan biết, người này trong học tập đặc biệt nghiêm túc, rất thích... đến sớm.
"Tô Tiểu Tiểu!"
Một giọng nữ thanh lệ bay tới, Tô Vãn Vãn đứng ở trước mặt cô, "Nè, hôm nay cậu tới thật sớm!"
Nữ chính.
Tần Thanh đang ngồi đọc sách bên kia nghe thấy cái tên này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô bị Tô Vãn Vãn chặn, bóng người mơ hồ đứng đó, anh nhìn không rõ lắm, chỉ thấy Tô Tiểu Tiểu khá lùn, đầu cũng khá lớn.
"......"
Vì cái gì trong đầu anh lại có hai ý nghĩ phế liệu như vậy.
"Hôm nay cậu đến thật sớm nha."
Tô Vãn Vãn có chút kinh ngạc, trước kia mỗi lần gần trễ Tô Tiểu Tiểu mới đến, lần đầu tiên thấy cô tới sớm thế này.
Lục Nhất Lan có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Hôm nay ba mẹ tớ không ở nhà, cũng không ăn cơm, cho nên đến sớm một chút."
"Thì ra là như vậy à."
Tô Vãn Vãn cười ôn hòa, Lục Nhất Lan trong phút chốc cảm giác trước mắt của mình phảng phất có một mặt trời nhỏ nở rộ.
Không hổ là nữ chính dưới ngòi bút của cô, quả thực là tự mang hào quang và buff, ngũ quan đúng là kiểu gãi đúng chỗ ngứa, cười rộ lên má lúm đồng tiền lóe sáng, là loại mỹ nữ mang đến cho người khác cảm giác sảng khoái.
Hàn huyên một lúc xong cô ấy liền nhảy nhót ra phòng học, Lục Nhất Lan biết, cô ấy là đang đi tìm nam chính Đông Thần.
Đông Thần, lưu manh nổi danh ở cấp ba, từ nhỏ đến lớn đều nương tựa lẫn nhau với ông nội, là hàng xóm của Tô Vãn Vãn.
Lớn lên đặc biệt soái, cực kì soái, hơn nữa thân phận thật của hắn còn là con trai độc nhất của quan đế đô, tóm lại thân phận rất cao lớn.
Cô ngồi xuống vị trí của mình, rồi mới dùng sườn khóe mắt nhìn Tần Thanh.
Chừng ba- năm phút lúc sau, Tần Thanh buông bút trong tay xuống, nhìn ngược lại Lục Nhất Lan, Lục Nhất Lan nháy mắt bị chính gương mặt kinh diễm của anh nhìn đến, vội vàng kéo đầu về, trong lòng tán thưởng.
Quá đẹp.
Thì ra, miêu tả Tần Thanh trong tiểu thuyết của cô... Mũi cao cao, mắt phượng có hơi chút thanh lãnh, quân tử như ngọc chính là như thế này.
Trong lòng Tần Thanh ngày càng cảm thấy máu chó.
Lúc Tô Tiểu Tiểu nhìn anh, anh làm bộ không thấy, bây giờ anh nhìn lại Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu lại làm bộ không thấy.
Loại hành vi vặn vẹo, hơn nữa còn làm tổn thất chỉ số thông minh đến thế, thật có ý tứ.
Ở ngay lúc này, một bạn học khác cuối cùng trong lớp học cũng đi ra ngoài, thời gian là 6 giờ 18, phòng học chỉ có hai người Lục Nhất Lan cùng Tần Thanh.
Lục Nhất Lan nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay sờ đến hộp chocolate mình mới mua.
Trong phòng dần giảm đi độ ấm, cô mạnh dạn đứng lên, phía trước đi lên hai bước.
Bài thi bị bóng người bao phủ, Tần Thanh ngẩng đầu lên.
Hai bên đối diện, con người màu đen của Tần Thanh chạm đến bóng dáng của Lục Nhất Lan, cô đặt đem chocolate ở trên bàn Tần Thanh, giọng nói thanh thanh.
"Tần Thanh."
"Tớ......"
"Vô công bất thụ lộc." (Không làm sẽ không hưởng)
Tần Thanh nhanh chóng trả chocolate lại vào tay Lục Nhất Lan, "Lấy về đi."
"Cậu biết mà, tớ thích cậu."
Thanh chocolate xô xô đẩy đẩy trong không gian, Lục Nhất Lan rõ ràng nói ra những lời này.
Tần Thanh đột nhiên cứng đờ, hoá ra, thổ lộ ở di động và thổ lộ tự mắt chính mình nhìn thấy, hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Anh nhấp môi, nhìn Lục Nhất Lan, nhìn gương mặt kiên định của cô, cuối cùng nghẹn ra một câu.
"Yêu sớm, không tốt."
"Chỉ là..."
Bên ngoài truyền đến giọng nói chuyện.
Tần Thanh có chút khẩn trương, "Về chỗ ngồi đi."
Đôi mắt Lục Nhất Lan đảo quanh một vòng, giảo hoạt nói, "Vậy chocolate!"
Beta: Ngạn Tịnh
Khi đi đến tiết tự học vào buổi tối, Lục Nhất Lan đi ngang qua một cửa hàng chocolate, mua một hộp chocolate hình tròn, không tính là quá đắt, tạm thời đem số tiền này làm kinh phí tán tỉnh nam thần vậy.
Sờ sờ bụng của mình, Lục Nhất Lan nghĩ, bám bám bám, rồi sẽ có ngày bắt được nam thần vào tay!
Lúc cô đến trường học chỉ mới 6 giờ 10 phút, người đến không nhiều lắm, đúng lúc có Tần Thanh, Lục Nhất Lan biết, người này trong học tập đặc biệt nghiêm túc, rất thích... đến sớm.
"Tô Tiểu Tiểu!"
Một giọng nữ thanh lệ bay tới, Tô Vãn Vãn đứng ở trước mặt cô, "Nè, hôm nay cậu tới thật sớm!"
Nữ chính.
Tần Thanh đang ngồi đọc sách bên kia nghe thấy cái tên này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô bị Tô Vãn Vãn chặn, bóng người mơ hồ đứng đó, anh nhìn không rõ lắm, chỉ thấy Tô Tiểu Tiểu khá lùn, đầu cũng khá lớn.
"......"
Vì cái gì trong đầu anh lại có hai ý nghĩ phế liệu như vậy.
"Hôm nay cậu đến thật sớm nha."
Tô Vãn Vãn có chút kinh ngạc, trước kia mỗi lần gần trễ Tô Tiểu Tiểu mới đến, lần đầu tiên thấy cô tới sớm thế này.
Lục Nhất Lan có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Hôm nay ba mẹ tớ không ở nhà, cũng không ăn cơm, cho nên đến sớm một chút."
"Thì ra là như vậy à."
Tô Vãn Vãn cười ôn hòa, Lục Nhất Lan trong phút chốc cảm giác trước mắt của mình phảng phất có một mặt trời nhỏ nở rộ.
Không hổ là nữ chính dưới ngòi bút của cô, quả thực là tự mang hào quang và buff, ngũ quan đúng là kiểu gãi đúng chỗ ngứa, cười rộ lên má lúm đồng tiền lóe sáng, là loại mỹ nữ mang đến cho người khác cảm giác sảng khoái.
Hàn huyên một lúc xong cô ấy liền nhảy nhót ra phòng học, Lục Nhất Lan biết, cô ấy là đang đi tìm nam chính Đông Thần.
Đông Thần, lưu manh nổi danh ở cấp ba, từ nhỏ đến lớn đều nương tựa lẫn nhau với ông nội, là hàng xóm của Tô Vãn Vãn.
Lớn lên đặc biệt soái, cực kì soái, hơn nữa thân phận thật của hắn còn là con trai độc nhất của quan đế đô, tóm lại thân phận rất cao lớn.
Cô ngồi xuống vị trí của mình, rồi mới dùng sườn khóe mắt nhìn Tần Thanh.
Chừng ba- năm phút lúc sau, Tần Thanh buông bút trong tay xuống, nhìn ngược lại Lục Nhất Lan, Lục Nhất Lan nháy mắt bị chính gương mặt kinh diễm của anh nhìn đến, vội vàng kéo đầu về, trong lòng tán thưởng.
Quá đẹp.
Thì ra, miêu tả Tần Thanh trong tiểu thuyết của cô... Mũi cao cao, mắt phượng có hơi chút thanh lãnh, quân tử như ngọc chính là như thế này.
Trong lòng Tần Thanh ngày càng cảm thấy máu chó.
Lúc Tô Tiểu Tiểu nhìn anh, anh làm bộ không thấy, bây giờ anh nhìn lại Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu lại làm bộ không thấy.
Loại hành vi vặn vẹo, hơn nữa còn làm tổn thất chỉ số thông minh đến thế, thật có ý tứ.
Ở ngay lúc này, một bạn học khác cuối cùng trong lớp học cũng đi ra ngoài, thời gian là 6 giờ 18, phòng học chỉ có hai người Lục Nhất Lan cùng Tần Thanh.
Lục Nhất Lan nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay sờ đến hộp chocolate mình mới mua.
Trong phòng dần giảm đi độ ấm, cô mạnh dạn đứng lên, phía trước đi lên hai bước.
Bài thi bị bóng người bao phủ, Tần Thanh ngẩng đầu lên.
Hai bên đối diện, con người màu đen của Tần Thanh chạm đến bóng dáng của Lục Nhất Lan, cô đặt đem chocolate ở trên bàn Tần Thanh, giọng nói thanh thanh.
"Tần Thanh."
"Tớ......"
"Vô công bất thụ lộc." (Không làm sẽ không hưởng)
Tần Thanh nhanh chóng trả chocolate lại vào tay Lục Nhất Lan, "Lấy về đi."
"Cậu biết mà, tớ thích cậu."
Thanh chocolate xô xô đẩy đẩy trong không gian, Lục Nhất Lan rõ ràng nói ra những lời này.
Tần Thanh đột nhiên cứng đờ, hoá ra, thổ lộ ở di động và thổ lộ tự mắt chính mình nhìn thấy, hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Anh nhấp môi, nhìn Lục Nhất Lan, nhìn gương mặt kiên định của cô, cuối cùng nghẹn ra một câu.
"Yêu sớm, không tốt."
"Chỉ là..."
Bên ngoài truyền đến giọng nói chuyện.
Tần Thanh có chút khẩn trương, "Về chỗ ngồi đi."
Đôi mắt Lục Nhất Lan đảo quanh một vòng, giảo hoạt nói, "Vậy chocolate!"
Danh sách chương