Editor: Ngạn Tịnh.

Lúc nhanh chóng chạy xuống tầng một, Lục Nhất Lan liền phát ngốc, cửa sắt đã khóa, cô đẩy hai cái, cửa sắt vẫn không chút sứt mẻ gì.

Tiếng ve kêu ngày hè lọt vào tai, Lục Nhất Lan nhanh chóng mở danh bạ ra, ngón tay dừng lại trên cái tên Tần Thanh một lát, liền nhấn xuống.

Tiếng kết nối chậm rãi vang lên trong bầu trời đêm, Lục Nhất Lan thật có chút sợ, dù sao cũng quá muộn rồi, hơn nữa lại chỉ có một mình.

Giọng nói bình tĩnh của Tần Thanh từ bên kia truyền tới, bỗng dưng loại bỏ đi sợ hãi trong lòng Lục Nhất Lan, “Gọi tớ có chuyện gì vậy?”

“Tần Thanh.” Lục Nhất Lan cũng chưa nói cái gì, chỉ là giọng nói có chút ủy khuất.

Tần Thanh còn đang làm bài tập liền buông bút trong tay ra, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Trong giọng nói kia mang theo vài phần ấm áp mà ngay chính anh cũng không phát giác ra được.

Lục Nhất Lan nói, “Tớ còn ở trưởng học.”

Tần Thanh: “...”

“Chờ tớ qua.”

Thông minh như Tần Thanh, đã đoán được đại khái mọi chuyện. Anh nhanh chóng vớ lấy áo khoác và cặp sách, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt từ bên kia----

“Tần Thanh, tớ sợ.”

Trái tim đột nhiên co rụt lại, Tần Thanh cúi đầu, tận sức để giọng nói của mình dịu dàng hơn một chút, “Nếu sợ, vậy đừng tắt máy.”

“Tớ lập tức tới ngay.”

Bên tay Lục Nhất Lan luôn có giọng nói của đối phương, cô ừ một tiếng, cảm giác từng luồng dịu dàng tản mát trong lòng.

Trên di động bỗng dưng nhảy ra tin nhắn của mẹ Tô, Lục Nhất Lan ngẩn ra, soạn một dòng tin gửi qua.

“Con ở nhà bạn học ôn tập, không cần lo lắng cho con! By- Tô Tiểu Tiểu.”

Ban đêm rất yên tĩnh, tiếng hít thở cùng tiếng gió từ di động truyền tới là âm thanh Lục Nhất Lan nghe rõ ràng nhất, nhìn thời gian, đã 10 giờ 40 phút.

Bỗng nhiên có một luồng gió lướt qua sau đầu, Lục Nhất Lan cảm giác cổ có chút ngứa, nhưng cô lại không dám quay đầu.

Sợ, mấy câu chuyện ma quái nghe nhiều rồi, trong đầu lại nhịn không được bắt đầu hoạt động.

Bên kia Tần Thanh dừng xe đạ, nhìn cổng trường bị khóa lại, anh xách theo cặp bình tĩnh tới dưới tường.

Bên kia di động quá yên tĩnh, anh hỏi một câu, “Tô Tiểu Tiểu, còn đó chứ?”

“Đây.”

Giọng người bên kia dường như có chút run, Tần Thanh có chút bất đắc dĩ, “Tớ tới rồi, rất nhanh sẽ tới, đừng nghĩ nhiều.”

“Tớ chờ cậu.”

Có lẽ là bởi vì chiều cao, lần đầu tiên Tần Thanh trèo tường cực kỳ thuận lợi, nhảy xuống từ tường cao, ở nơi rất xa anh đã thấy một mảng ánh sáng từ bên kia.

Anh nói với di động, trong giọng nói mang theo chút ôn hòa, “Ngẩng đầu, tớ tới rồi.”

Lục Nhất Lan chưa từng nghĩ tới, có một ngày, có một khắc, một người đàn ông sẽ giống như Chúa cứu thế hạ xuống thế giới của cô.

“Tần Thanh!”

Giọng nói gấp gáp của thiếu nữ lọt vào tay, trên mặt Tần Thanh có chút nghiêm túc, bước chân lại càng lúc càng nhanh.

Anh thấy cô duỗi tay nắm thanh sắt, bộ dáng cực kỳ đáng thương, “IQ của cậu chênh lệch rất lớn với thành tích ngữ văn đó.”

Lục Nhất Lan: “...”

Tần Thanh ngồi xuống, “8 giờ 10 phút đã tan học, hơn 9 giờ đóng cửa, vậy trong thời gian dài như vậy cậu đi làm gì?”

Lục Nhất Lan xấu hổ và giận dữ kể lại cuộc chiến đẫm máu giữa mình và cửa nhà vệ sinh, Tần Thanh nhìn cô, lo lắng trong mắt cũng chậm rãi tan đi.

Cô không sao, cũng không bị dọa sợ lắm.

Tiếng ve kêu tạm ngừng lại, Lục Nhất Lan bỗng nhiên khựng lại nhìn Tần Thanh cách cửa sắt xoa đầu cô.

Chàng trai dựa gối lên cửa sắt, sườn mặt hoàn mỹ hiển lộ dưới ánh sáng của di động, không khí rất tốt, trong nháy mắt cô có chút rung động.

“Cậu...”

“Thật ngốc.”

Lục Nhất Lan còn chưa kịp hỏi cái gì ngốc, Tần Thanh đã lấy rất nhiều đồ ăn vặt từ trong cặp sách ra.

“Đói bụng rồi đúng không, ăn tạm gì đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện