Edit: LoBe
___
"Ngươi không được lại đây, tôi sẽ kêu cứu mạng." Bạch Vi Vi kinh sợ rút trâm hoa đào trên tóc ra giờ về phía Trần Phao Hôi.
Trần Phao Hôi hắc hắc dâm đãng cười rộ lên, "Nàng kêu đi, kêu đi, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người cứu tới cứu nàng đâu."
Bạch Vi Vi, "......"
Hệ thống 【...】
Lời thoại cũ kỹ của pháo hôi như này, không thể thay đổi sao? "Hơn nữa, ta thích nhất chính là nghe được thanh âm mỹ nữ rên rỉ trên giường." Trần Phao Hôi hắc hắc cười nói, nhào tới chỗ Bạch Vi Vi.
Bạch Vi Vi lập tức chui xuống gầm bàn, Trần Phao Hôi giống hệt con cóc béo giơ đôi tay tròn vo ra, muốn bắt cô, lại bị cây trâm trong tay Bạch Vi Vi đâm cho một nhát.
Trần Phao Hôi lậ tức vẫy vẫy cánh tay, kêu đau ầm ĩ, sau đó gương mặt trở nên dữ tợn, "Đi ra cho ta."
"Ngươi kêu ta ra thì ta phải ra, ngươi tính thứ gì." Bạch Vi Vi cong người ngồi xổm, vẻ mặt bình tĩnh lấy khăn tay lau máu trên cây trâm.
Cây trâm này cô còn rất thích, kết quả cứ như vậy đâm heo, về sau không thể dùng được nữa.
Trần Phao Hôi kích động nói: "Ta là thiếu gia Trần gia,Trần Phao Hôi, cha ta là tể phụ đương triều, nhà ta là thư hương thế gia đời đời làm quan."
Bạch Vi Vi: "......"
Tác giả chỉ cho hắn một câu thoại này thôi à?
Cho dù là pháo hôi thì cũng không thể não tàn như thế chứ!
Bạch Vi Vi xì một tiếng, "Ngươi chỉ là công tử Trần gia mà thôi, ngươi đứng thứ ấy trong đám công tử Trần gia, lão nương đây là nữ nhân của Hoàng Thượng đấy."
Trần Phao Hôi cũng tức giận, từ nhỏ đầu óc hắn không tốt, lúc nào cũng sợ bị đám ca ca đệ đệ bắt nạt, "Ngươi chỉ là nữ nhân của Hoàng Thượng mà thôi, Hoàng Thượng có nhiều nữ nhân như vậy, vậy... vậy... vậy ngươi đứng thứ mấy."
Bạch Vi Vi gõ hệ thống, "Thứ này có phải không có đầu óc không? Người bình thường nghe thấy chính mình đùa giỡn nữ nhân của hoàng đế, không phải nên quỳ xuống run rẩy sao?"
Tuy rằng quyền hành nằm trong tay tứ đại gia tộc rất nhiều, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Thịnh Tư Vũ là hoàng đế bù nhìn.
Hệ thống: 【Là pháo hôi thì không cần nghĩ nhiều. Chẳng lẽ cô còn muốn một cái pháo hôi lớn lên ngọc thụ lâm phong ôn nhuận như nguyệt, phong lưu phóng khoáng, tuấn lãng tuyệt trần, cộng thêm thông minh tuyệt đỉnh à? Đó là nam phụ đấy.】
Bạch Vi Vi: Hệ thống nói quá lý quá, cô không còn gì để nói. Kỳ thật người như vậy chỉ xứng với nam phụ thôi.
Trong lúc Bạch Vi Vi và Trần Phao Hôi giằng co, Thịnh Tư Vũ lại bởi vì thừi gian trôi qua từng chút mà dần cảm nhận được trái tim mình từng chút từng chút hóa đá.
Hắn biết, nếu muốn cho mình có danh nghĩa xuất binh.
Bạch Vi Vi chỉ đơn thuần bị người bắt đi thì không đủ, mà là cần thiết...... Chịu nhục.
Loại lý do này, mới cũng đủ giúp hắn giết cả Trần gia, mà còn khiến tam đại gia tộc còn lại không có cớ tạo phản. Nhưng mà chỉ cần tưởng tượng đến việc Bạch Vi Vi bị nam nhân khác đè ở dưới thân, hắn thô bạo muốn giết người, tàn sát dân trong thành, hủy diệt tất cả đồ vật.
"Hành động." Hai chữ này, hắn phun ra từ kẽ răng.
Tô Đức còn muốn khuyên can, "Thời gian còn quá ngắn...... Tuân chỉ."
Ông vội vàng cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, không dám nhìn đôi mắt sung huyết vì phẫn nộ của Thịnh Tư Vũ.
Thị vệ đã chuẩn bị bắt đầu xuất binh.
Thịnh Tư Vũ trực tiếp rút kiếm ra, sát khí đằng bay nhanh về phía Trần gia.
Mà trong phòng, Trần Phao Hôi thẹn quá thành giận, "Ngươi chê ta xấu, ta đè chết ngươi."
Bạch Vi Vi bị hắn bức đến trong một góc, nhưng vẻ mặt lại nhàm chán lãnh đạm. Ngoài miệng còn ở liên tục công kích, "A, ngươi cũng biết chính mình béo xấu đến mức không ai thèm nhìn, ra cửa chó cũng ngại sủa. Cha ngươi ghét ngươi, nương ngươi thấy ngươi là khóc, từ nhỏ đến lớn chẳng ai thèm thích ngươi, ba tuổi liền biến thái, bốn tuổi trộm khố người khác, năm tuổi nhìn lén nữ nhân tắm, sáu tuổi hù chết tì nữ của ngươi, bảy tuổi giết chết toàn bộ sinh vật trong phạm vi môt dặm. Hiện tại thì tốt rồi, ra cửa liền khiến chim chóc bay đi, không bao giờ trở lại, thế giới trở nên u ám xấu xí."
Hệ thống: Quá độc ác.
___
"Ngươi không được lại đây, tôi sẽ kêu cứu mạng." Bạch Vi Vi kinh sợ rút trâm hoa đào trên tóc ra giờ về phía Trần Phao Hôi.
Trần Phao Hôi hắc hắc dâm đãng cười rộ lên, "Nàng kêu đi, kêu đi, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người cứu tới cứu nàng đâu."
Bạch Vi Vi, "......"
Hệ thống 【...】
Lời thoại cũ kỹ của pháo hôi như này, không thể thay đổi sao? "Hơn nữa, ta thích nhất chính là nghe được thanh âm mỹ nữ rên rỉ trên giường." Trần Phao Hôi hắc hắc cười nói, nhào tới chỗ Bạch Vi Vi.
Bạch Vi Vi lập tức chui xuống gầm bàn, Trần Phao Hôi giống hệt con cóc béo giơ đôi tay tròn vo ra, muốn bắt cô, lại bị cây trâm trong tay Bạch Vi Vi đâm cho một nhát.
Trần Phao Hôi lậ tức vẫy vẫy cánh tay, kêu đau ầm ĩ, sau đó gương mặt trở nên dữ tợn, "Đi ra cho ta."
"Ngươi kêu ta ra thì ta phải ra, ngươi tính thứ gì." Bạch Vi Vi cong người ngồi xổm, vẻ mặt bình tĩnh lấy khăn tay lau máu trên cây trâm.
Cây trâm này cô còn rất thích, kết quả cứ như vậy đâm heo, về sau không thể dùng được nữa.
Trần Phao Hôi kích động nói: "Ta là thiếu gia Trần gia,Trần Phao Hôi, cha ta là tể phụ đương triều, nhà ta là thư hương thế gia đời đời làm quan."
Bạch Vi Vi: "......"
Tác giả chỉ cho hắn một câu thoại này thôi à?
Cho dù là pháo hôi thì cũng không thể não tàn như thế chứ!
Bạch Vi Vi xì một tiếng, "Ngươi chỉ là công tử Trần gia mà thôi, ngươi đứng thứ ấy trong đám công tử Trần gia, lão nương đây là nữ nhân của Hoàng Thượng đấy."
Trần Phao Hôi cũng tức giận, từ nhỏ đầu óc hắn không tốt, lúc nào cũng sợ bị đám ca ca đệ đệ bắt nạt, "Ngươi chỉ là nữ nhân của Hoàng Thượng mà thôi, Hoàng Thượng có nhiều nữ nhân như vậy, vậy... vậy... vậy ngươi đứng thứ mấy."
Bạch Vi Vi gõ hệ thống, "Thứ này có phải không có đầu óc không? Người bình thường nghe thấy chính mình đùa giỡn nữ nhân của hoàng đế, không phải nên quỳ xuống run rẩy sao?"
Tuy rằng quyền hành nằm trong tay tứ đại gia tộc rất nhiều, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Thịnh Tư Vũ là hoàng đế bù nhìn.
Hệ thống: 【Là pháo hôi thì không cần nghĩ nhiều. Chẳng lẽ cô còn muốn một cái pháo hôi lớn lên ngọc thụ lâm phong ôn nhuận như nguyệt, phong lưu phóng khoáng, tuấn lãng tuyệt trần, cộng thêm thông minh tuyệt đỉnh à? Đó là nam phụ đấy.】
Bạch Vi Vi: Hệ thống nói quá lý quá, cô không còn gì để nói. Kỳ thật người như vậy chỉ xứng với nam phụ thôi.
Trong lúc Bạch Vi Vi và Trần Phao Hôi giằng co, Thịnh Tư Vũ lại bởi vì thừi gian trôi qua từng chút mà dần cảm nhận được trái tim mình từng chút từng chút hóa đá.
Hắn biết, nếu muốn cho mình có danh nghĩa xuất binh.
Bạch Vi Vi chỉ đơn thuần bị người bắt đi thì không đủ, mà là cần thiết...... Chịu nhục.
Loại lý do này, mới cũng đủ giúp hắn giết cả Trần gia, mà còn khiến tam đại gia tộc còn lại không có cớ tạo phản. Nhưng mà chỉ cần tưởng tượng đến việc Bạch Vi Vi bị nam nhân khác đè ở dưới thân, hắn thô bạo muốn giết người, tàn sát dân trong thành, hủy diệt tất cả đồ vật.
"Hành động." Hai chữ này, hắn phun ra từ kẽ răng.
Tô Đức còn muốn khuyên can, "Thời gian còn quá ngắn...... Tuân chỉ."
Ông vội vàng cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, không dám nhìn đôi mắt sung huyết vì phẫn nộ của Thịnh Tư Vũ.
Thị vệ đã chuẩn bị bắt đầu xuất binh.
Thịnh Tư Vũ trực tiếp rút kiếm ra, sát khí đằng bay nhanh về phía Trần gia.
Mà trong phòng, Trần Phao Hôi thẹn quá thành giận, "Ngươi chê ta xấu, ta đè chết ngươi."
Bạch Vi Vi bị hắn bức đến trong một góc, nhưng vẻ mặt lại nhàm chán lãnh đạm. Ngoài miệng còn ở liên tục công kích, "A, ngươi cũng biết chính mình béo xấu đến mức không ai thèm nhìn, ra cửa chó cũng ngại sủa. Cha ngươi ghét ngươi, nương ngươi thấy ngươi là khóc, từ nhỏ đến lớn chẳng ai thèm thích ngươi, ba tuổi liền biến thái, bốn tuổi trộm khố người khác, năm tuổi nhìn lén nữ nhân tắm, sáu tuổi hù chết tì nữ của ngươi, bảy tuổi giết chết toàn bộ sinh vật trong phạm vi môt dặm. Hiện tại thì tốt rồi, ra cửa liền khiến chim chóc bay đi, không bao giờ trở lại, thế giới trở nên u ám xấu xí."
Hệ thống: Quá độc ác.
Danh sách chương