Edit: Sady

Beta: LoBe

___

"Cậu có cảm tình? Là loại cảm tình nào?" Tần Thu nơm nớp lo sợ hỏi.

Diệp Vũ Hiên lạnh nhạt nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lãnh đạm trả lời: "Còn khóc nữa."

Tần Thu sửng sốt, khóe môi run run, vài giây sau mới nói: "Cậu cậu cậu cậu...... Cậu khóc."

Những chữ đơn giản này, ông gần như rít gào ra tiếng. Trên thế giới này ai khóc, Tần Thu đều không kinh ngạc. Nhưng là nếu là Diệp Vũ Hiên khóc, ông phải hoài nghi có phải tận thế hay không.

Diệp Vũ Hiên nhắm mắt lại, sắc mặt hơi mệt mỏi. "Tôi mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài."

Tần Thu vẫn khiếp sợ, "Giấc mơ gì mà lợi hại như vậy."

Phải biết rằng Diệp Vũ Hiên là loại người không có bất luận tình cảm gì, đừng nói là khóc, cho dù người bên cạnh người đàn ông này đều chết hết sạch, anh cũng sẽ không nhíu mày lấy nửa cái.

Diệp Vũ Hiên mở mắt ra, trong đôi mắt tĩnh mịch cuối cùng cũng có một tia cảm xúc dao động.

"Là một giấc mơ, về tình yêu."

——



《Anh trai tổng tài yêu em chứ? 》 kế tiếp:

Thời tiết dông tố mưa rơi luôn có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

Dưới thời tiết xám xịt, Hàn Chính Vũ tận mắt nhìn Bạch Vi Vi hạ táng.

Anh nhấp môi, thân thể trong thời gian ngắn ngủi nhanh chóng gầy đi rất nhiều, lúc nhìn thấy hũ tro cốt bắt đầu hạ táng xuống đất, anh đột nhiên tiến lên, đoạt lấy hũ tro cốt.

"Hàn tiên sinh?" Mọi người kinh ngạc hô lên, nhưng không ngăn cản nổi người đàn ông trước mắt này. Bởi vì ánh mắt anh thật sự quá mức tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi làm người ta nhịn không được sinh thương hại.

"Vi Vi từng nói rằng không thích nghĩa địa, cô ấy muốn đến một nơi hoa tươi nở khắp nơi, em ấy sợ cô đơn một mình, tôi phải ở bên cạnh cô ấy."

Hàn Chính Vũ ôm chặt hũ tro cốt, khuôn mặt trắng bệch dán vào bên hũ tro lạnh lẽo, phảng phất như đây là cứu rỗi duy nhất của cuộc đời anh. Hàn Chính Vũ cho rằng anh có thể thừa nhận được thống khổ khi mất cô, sau khi cô chết, anh giống như không còn biết thống khổ hình dạng ra sao, dựa theo kế hoạch an bài gọn gàng mọi thứ.

Anh không ngờ được trên người Bạch Vi Vi có điện thoại, hơn nữa còn đang ghi âm.

Âm thanh trước giằng co trước khi chết của Bạch Vi Vi với Lý Thanh Thanh tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu anh.

"Đúng vậy, đều là tao làm, nhưng sẽ không có ai biết được chuyện này......"

Lúc anh nghe được Lý Thanh Thanh rít gào những lời này, cả người từ đầu tới chân đều lạnh.

Anh nhớ tới Bạch Vi Vi sau khi khôi phục ký ức cố gắng giải thích với anh, vụ tai nạn xe cộ kia là do người khác hãm hại, nhưng mà anh lại không tin, phóng túng hung thủ chân chính, làm hại cô.

Xưa nay chưa từng có hối hận và thống khổ nào như vậy, nó như một con mối, từng chút từng chút cắn nát tim anh.

"Tôi yêu anh ấy......"



Những lời này, mang theo âm thanh tê tâm liệt phế ho ra máu, rõ ràng thống khổ như vậy, nhưng vẫn nói rõ từng câu từng chữ.

Lúc Hàn Chính Vũ nghe câu nói ấy, cảm thấy toàn bộ thế giới đều an tĩnh, bóng tối phủ xuống.

Sau đó chính là đau nhức, cảm giác như toàn thân bị con dã thú cắn xé từng chút một. Nước mắt trong mắt Hàn Chính Vũ rốt cuộc cũng rơi xuống, một giọt lại một giọt, một hàng lại một hàng, mãnh liệt tuôn ra.

Hối hận, thống khổ, tưởng niệm, tuyệt vọng đan xen thành một loại gánh nặng không có cách nào thừa nhận, đè lên anh, làm anh hoàn toàn kiệt sức.

"Vi Vi, Vi Vi, Vi Vi......"

"Anh cũng yêu em......"

——

Tần Thu: "...... Ách, cho nên cậu cũng khóc theo."

Trên gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Diệp Vũ Hiên còn có thể nhìn thấy sự mỏi mệt, anh gật đầu, "Lúc tôi tỉnh lại, trên mặt đều là nước mắt."

Tần Thu: "Vậy cậu cũng cảm nhận được đau lòng?"

Diệp Vũ Hiên trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Tần Thu cũng khẩn trương, sau đó mới lắc đầu, "Tôi không rõ."

___

LoBe: Đó, nam chính của mấy cô đó. :( Xuất hiện hơi sớm ha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện