Editor: LoBe
Cv-er: Kỷ Kỷ
________________________________________
Nghiên cứu ký ức nguyên thân Bạch Vi Vi phát hiện Hàn Chính Vũ là một người con thực có hiếu, mà cô hiện tại lại là kẻ thù giết mẹ của Hàn Chính Vũ.
Hàn Chính Vũ không giết cô là may rồi, còn muốn anh ta yêu cô? Đùa cái gì vậy, đây cũng không phải bộ phim bọt biển cẩu huyết đâu nha?
"004, có thể đổi nhiệm vụ không? Nhiệm vụ này căn bản không có khả năng hoàn thành."
【...】
"Đừng giả chết, ta biết ngươi đang nghe."
【...... Thỉnh ký chủ nén bi thương.】
Bạch Vi Vi vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, này không phải buộc cô đến chỗ chết sao?
【Ký chủ, yêu cầu cô thực hiện nhiệm vụ, đừng quên cô chỉ có thời gian ba ngày đời sống thực vật, nếu cô không nhanh thu thập giá trị hảo cảm, thân thể của cô liền sẽ tử vong, cô có muốn cũng trở về không được. 】
Bạch Vi Vi vẻ mặt tuyệt vọng, "Ta không cần một cái hệ thống chỉ biết đả kích ta, một chút tác dụng đều không có."
Hệ thống: 【Ký chủ cô nói như vậy, ta thực thương tâm.】
Bạch Vi Vi: "Ta so với ngươi càng thương tâm hơn."
Hệ thống: 【Hàn Chính Vũ tới.】
Bạch Vi Vi: "Anh ta không phải tới giết ta đi."
Hệ thống: 【Ký chủ đừng nản chí, cùng lắm hắn chỉ đánh cô tới chết khiếp.】
Bạch Vi Vi: "Lăn."
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đá văng ra, người đàn ông tuấn mĩ, đôi chân thon dài, đôi mắt đen lạnh lẽo, mặt chứa đầy tức giận mà vọt vào.
"Bạch Vi Vi, tôi giết cô."
Anh ta rống xong, liền duỗi tay hung hăng chế trụ cổ cô, đem Bạch Vi Vi đè ở trên giường bệnh điên cuồng mà bóp cổ.
Bạch Vi Vi cảm thấy chính mình giống như bị trói buộc không thể giãy giụa, hít thở cũng không thông nổi.
Hệ thống: 【Điểm sinh mạng đang giảm nhanh chóng】
Bạch Vi Vi: "Giết người, 004 cứu mạng."
Hệ thống: 【...】
Hệ thống mỗi lần có việc đều giả chết. (LoBe: Tự dưng mê hệ thống, haha ^^)
Không cần phải nói người nam nhân này khẳng định chính là Hàn Chính Vũ, mà mẹ Hàn Chính Vũ khẳng định cũng đã chết, cho nên người nam nhân này là tới báo thù.
Bạch Vi Vi duỗi tay hung hăng bắt lấy mu bàn tay Hàn Chính Vũ, không nghĩ tới chính mình vừa mới trải qua sự thống khổ của bệnh tim tái phát, đảo mắt lại sắp bị người bóp chết.
Bị suy nghĩ ảnh hưởng tới, Bạch Vi Vi trong ánh mắt để lộ ra một loại cảm xúc đau thương đến mức tận cùng.
Hàn Chính Vũ ngón tay run lên, không biết như thế nào thế nhưng buông lỏng tay ra.
Bạch Vi Vi lập tức duỗi tay dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó kịch liệt mà thở dốc, thiếu chút nữa thì đã chết.
Đầu óc Bạch Vi Vi nhanh chóng mà suy nghĩ, hiện tại Hàn Chính Vũ khẳng định hận không thể ăn thịt uống máu cô, đừng nói yêu cô, chính là làm anh ta không hận cô đã đủ tốt rồi.
Từ ký ức nguyên thân ch thấy, Hàn Chính Vũ cũng không phải là thánh phụ. (Đuma, nghe toàn thánh mẫu giờ có thánh phụ luôn)
Cho nên hiện tại không thể nghĩ muốn xoát độ hảo cảm bằng bộ dáng nguyên thân được, bởi vì Hàn Chính Vũ căn bản không thích Bạch Vi Vi.
Liền tính cô giả theo tính cách của nguyên thân, cũng vô dụng.
Đơn giản...... thay đổi tất cả tính tình.
Thời điểm Bạch Vi Vi cúi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên định.
Sau đó cô ngẩng đầu, trong mắt nhanh chóng mờ mịt nước mắt lưng tròng, sau đó nàng bẹp bẹp miệng, ủy khuất mà khóc lớn lên.
Cô tự biên tự diễn vừa gào vừa khóc, bàn tay đấm ở ngực Hàn Chính Vũ, "Ca ca xấu xa, ca ca hư, ca ca khi dễ Vi Vi....."
Hàn Chính Vũ: "......"
Hệ thống: 【...】
Hàn Chính Vũ sắc mặt khó coi, trong mắt mang theo hận ý mà nhìn Bạch Vi Vi, "Cô lại muốn làm gì? Cô hại chết mẹ tôi còn chưa đủ sao? Bạch Vi Vi, Hàn Chính Vũ tôi cả đời này sẽ không tha thứ cho cô."
Hệ thống: 【Đinh, giá trị hảo cảm của nam chủ: -20, đối ký chủ hận như nước sông thượng nguồn Hoàng Hà, hoa phiêu lãng mà trôi theo nước. 】 (LoBe: ý ông hệ thống là giá trị giảm nhanh như cánh hoa bị nước thượng nguồn đầy trôi.)
Cô cũng không cần hệ thống vô dụng chuyên bỏ đá xuống giếng.
Bạch Vi Vi nháy mắt, đôi mắt to mang theo một mảng sương mù, khịt mũi nhìn về phía Hàn Chính Vũ, đột nhiên cô bỗng động, duỗi tay liền gắt gao bắt lấy quần áo anh ta, "Ca ca, Vi Vi rất sợ hãi, ca ca không cần Vi Vi sao?"
__________________________
LoBe: Bật mí nè, vị diện này SE. :'<<<
Cv-er: Kỷ Kỷ
________________________________________
Nghiên cứu ký ức nguyên thân Bạch Vi Vi phát hiện Hàn Chính Vũ là một người con thực có hiếu, mà cô hiện tại lại là kẻ thù giết mẹ của Hàn Chính Vũ.
Hàn Chính Vũ không giết cô là may rồi, còn muốn anh ta yêu cô? Đùa cái gì vậy, đây cũng không phải bộ phim bọt biển cẩu huyết đâu nha?
"004, có thể đổi nhiệm vụ không? Nhiệm vụ này căn bản không có khả năng hoàn thành."
【...】
"Đừng giả chết, ta biết ngươi đang nghe."
【...... Thỉnh ký chủ nén bi thương.】
Bạch Vi Vi vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, này không phải buộc cô đến chỗ chết sao?
【Ký chủ, yêu cầu cô thực hiện nhiệm vụ, đừng quên cô chỉ có thời gian ba ngày đời sống thực vật, nếu cô không nhanh thu thập giá trị hảo cảm, thân thể của cô liền sẽ tử vong, cô có muốn cũng trở về không được. 】
Bạch Vi Vi vẻ mặt tuyệt vọng, "Ta không cần một cái hệ thống chỉ biết đả kích ta, một chút tác dụng đều không có."
Hệ thống: 【Ký chủ cô nói như vậy, ta thực thương tâm.】
Bạch Vi Vi: "Ta so với ngươi càng thương tâm hơn."
Hệ thống: 【Hàn Chính Vũ tới.】
Bạch Vi Vi: "Anh ta không phải tới giết ta đi."
Hệ thống: 【Ký chủ đừng nản chí, cùng lắm hắn chỉ đánh cô tới chết khiếp.】
Bạch Vi Vi: "Lăn."
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đá văng ra, người đàn ông tuấn mĩ, đôi chân thon dài, đôi mắt đen lạnh lẽo, mặt chứa đầy tức giận mà vọt vào.
"Bạch Vi Vi, tôi giết cô."
Anh ta rống xong, liền duỗi tay hung hăng chế trụ cổ cô, đem Bạch Vi Vi đè ở trên giường bệnh điên cuồng mà bóp cổ.
Bạch Vi Vi cảm thấy chính mình giống như bị trói buộc không thể giãy giụa, hít thở cũng không thông nổi.
Hệ thống: 【Điểm sinh mạng đang giảm nhanh chóng】
Bạch Vi Vi: "Giết người, 004 cứu mạng."
Hệ thống: 【...】
Hệ thống mỗi lần có việc đều giả chết. (LoBe: Tự dưng mê hệ thống, haha ^^)
Không cần phải nói người nam nhân này khẳng định chính là Hàn Chính Vũ, mà mẹ Hàn Chính Vũ khẳng định cũng đã chết, cho nên người nam nhân này là tới báo thù.
Bạch Vi Vi duỗi tay hung hăng bắt lấy mu bàn tay Hàn Chính Vũ, không nghĩ tới chính mình vừa mới trải qua sự thống khổ của bệnh tim tái phát, đảo mắt lại sắp bị người bóp chết.
Bị suy nghĩ ảnh hưởng tới, Bạch Vi Vi trong ánh mắt để lộ ra một loại cảm xúc đau thương đến mức tận cùng.
Hàn Chính Vũ ngón tay run lên, không biết như thế nào thế nhưng buông lỏng tay ra.
Bạch Vi Vi lập tức duỗi tay dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó kịch liệt mà thở dốc, thiếu chút nữa thì đã chết.
Đầu óc Bạch Vi Vi nhanh chóng mà suy nghĩ, hiện tại Hàn Chính Vũ khẳng định hận không thể ăn thịt uống máu cô, đừng nói yêu cô, chính là làm anh ta không hận cô đã đủ tốt rồi.
Từ ký ức nguyên thân ch thấy, Hàn Chính Vũ cũng không phải là thánh phụ. (Đuma, nghe toàn thánh mẫu giờ có thánh phụ luôn)
Cho nên hiện tại không thể nghĩ muốn xoát độ hảo cảm bằng bộ dáng nguyên thân được, bởi vì Hàn Chính Vũ căn bản không thích Bạch Vi Vi.
Liền tính cô giả theo tính cách của nguyên thân, cũng vô dụng.
Đơn giản...... thay đổi tất cả tính tình.
Thời điểm Bạch Vi Vi cúi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên định.
Sau đó cô ngẩng đầu, trong mắt nhanh chóng mờ mịt nước mắt lưng tròng, sau đó nàng bẹp bẹp miệng, ủy khuất mà khóc lớn lên.
Cô tự biên tự diễn vừa gào vừa khóc, bàn tay đấm ở ngực Hàn Chính Vũ, "Ca ca xấu xa, ca ca hư, ca ca khi dễ Vi Vi....."
Hàn Chính Vũ: "......"
Hệ thống: 【...】
Hàn Chính Vũ sắc mặt khó coi, trong mắt mang theo hận ý mà nhìn Bạch Vi Vi, "Cô lại muốn làm gì? Cô hại chết mẹ tôi còn chưa đủ sao? Bạch Vi Vi, Hàn Chính Vũ tôi cả đời này sẽ không tha thứ cho cô."
Hệ thống: 【Đinh, giá trị hảo cảm của nam chủ: -20, đối ký chủ hận như nước sông thượng nguồn Hoàng Hà, hoa phiêu lãng mà trôi theo nước. 】 (LoBe: ý ông hệ thống là giá trị giảm nhanh như cánh hoa bị nước thượng nguồn đầy trôi.)
Cô cũng không cần hệ thống vô dụng chuyên bỏ đá xuống giếng.
Bạch Vi Vi nháy mắt, đôi mắt to mang theo một mảng sương mù, khịt mũi nhìn về phía Hàn Chính Vũ, đột nhiên cô bỗng động, duỗi tay liền gắt gao bắt lấy quần áo anh ta, "Ca ca, Vi Vi rất sợ hãi, ca ca không cần Vi Vi sao?"
__________________________
LoBe: Bật mí nè, vị diện này SE. :'<<<
Danh sách chương