Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------------

Băng cá nhân trong tay Vân Phiếm Phiếm thiếu điều bị dọa tới rơi xuống đất.

Không phải bởi vì vết thương trên mặt đối phương mà là lời Tiểu Bạch Thái vừa nói, người trước mặt cô, chính là mục tiêu chỉ định.

Mục tiêu tự động đưa tới cửa, kinh hỉ tới quá đột nhiên, Vân Phiếm Phiếm đều có chút luống cuống.

Đối phương có thể là không chú ý tới nơi này có người, rốt cuộc thì do quá tối, cô lại đang gập người xuống nhìn gót chân cho nên rất dễ dàng bị bỏ qua.

Lúc này nhìn thấy cô ngồi ở đây, cô dường như có thể cảm giác được đối phương đang thập phần ghét bỏ mình.

Phản ứng đầu tiên của Vân Phiếm Phiếm chính là, hắn định rời đi.

Cô lập tức cầm băng keo cá nhân trong tay đưa cho đối phương: "Này..."


Giang Kiệu vừa định rời đi, bởi vì động tác của cô liền không đứng lên vội, quay sang nhìn cô một cái, lúc nhìn thấy quần áo quân phục trên người cô, mới hỏi: "Sinh viên năm nhất?"

Nói xong, lại nhìn cái tay đang vươn tới trước mặt mình.

Đôi tay vô cùng đẹp, bàn tay không lớn, nhưng ngón tay thon dài tinh tế, rất dễ bao bọc lấy bằng một tay.

Đầu ngón tay mượn mà đang siết chặt lấy băng keo cá nhân.

Vân Phiếm Phiếm trả lời hắn: "Phải."

Giang Kiệu híp mắt nhìn cô, bởi vì không nhìn rõ cho nên còn cố ý kề sát vào một chút, mặt cô là mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, cánh môi đỏ bừng, tóc đen vén đằng sau tai, bộ dáng thập phần ngoan ngoãn.

Không biết vì sao mà Giang Kiệu lại cảm thấy gương mặt này rất cảnh đẹp ý vui.

Người đẹp hơn cô có không ít, nhưng nó lại đẹp tới mức làm hắn nhịn không được mà nhìn nhiều thêm hai cái mà chính hắn còn chưa có phát hiện ra.


Người trước mặt là người đầu tiên khiến hắn có hành động như vậy.

Không hiểu sao lại nổi lên vài phần tâm tư trêu đùa, hắn nhận lấy băng keo cá nhân, ngón tay lật qua lật lại hai lần.

Sau đó nói: "Ý cô là, muốn tôi dán ở chỗ này?'

Hắn duỗi tay, chỉ chỉ khóe môi của mình.

Động tác rất nhẹ, lại mang theo vài phần tiêu sái.

Vân Phiếm Phiếm gật đầu: "Đúng vậy, nơi này của anh bị rách."

Nói xong, đối phương lại đưa băng cá nhân cho cô.

Trong đầu Vân Phiếm Phiếm chỉ có một phản ứng, đó là bắt chuyện thất bại.

Vừa mới định tiến hành bước tiếp theo, đối phương bỗng đưa mặt tới gần, gần đến mức cô cũng có thể nhìn thấy rõ lông mi của hắn, cùng với đôi mắt thâm trầm như bầu trời đêm kia.

Xung quanh mũi còn ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Giang Kiệu nói: "Tôi không nhìn thấy, phiền học muội giúp tôi dán một chút."


Một câu 'học muội' này liền lập tức kéo gần quan hệ của hai người lại.

Một giây trước vẫn là người xa lạ, một giây sau đã có thể có quan hệ với hắn.

Vân Phiếm Phiếm lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy, giúp hắn xoa xoa khóe môi, sau đó mới nghiêm túc dán băng keo giúp hắn.

Trong lúc dán cũng không hề khẩn trương nhìn đông ngó tây gì.

Bộ dáng hết sức chăm chú của cô làm Giang Kiệu có chút động tâm, vốn đã cảm thấy nóng, hiện tại lại càng thêm khô nóng hơn, giống như nhiệt độ của cô đã truyền sang người hắn vậy.

Chờ cô dán xong, thân thể hơi lùi ra sau, Giang Kiệu mới cảm thấy thoải mái chút.

Nhưng hiện tại hắn lại không muốn rời đi.

Hắn hỏi Vân Phiếm Phiếm: "Cô ngồi một mình ở đây làm cái gì?"

Vân Phiếm Phiếm đã đeo giày vào, nghe thấy hắn hỏi, thành thật trả lời: "Vốn tính dán băng keo cá nhân, gót chân bị rách rồi."
Hắn vươn tay.

Vân Phiếm Phiếm sửng sốt, đối phương hơi nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: "Băng keo cá nhân, còn không?"

Chẳng lẽ hắn còn bị thương ở chỗ khác nữa sao? Vân Phiếm Phiếm lập tức cảm thấy bản thân mình rất may mắn khi mua nhiều thêm một chút để dự phòng, liền nhanh chóng lấy ra mấy cái đưa cho hắn.

Hắn chỉ lấy một cái, sau đó đứng lên.

Thân ảnh cao lớn lập tức chặn trước tầm mắt Vân Phiếm Phiếm, ngay sau đó, hắn đi tới trước người cô, bỗng nhiên ngồi xổm xuống.

Sau đó phát hiện như vậy không quá tiện, liền dứt khoát quỳ một gối ở trên mặt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện