Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------

Nữ sinh tiến vào kéo theo một cái vali màu hồng phấn, trong tay còn cầm đồ, nhìn qua có hơi chật vật, Vân Phiếm Phiếm liền từ trên giường ngồi dậy.

Nữ sinh kia nghe thấy động tĩnh của cô, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vốn còn mang theo chút hi vọng đột nhiên biến mất, cô ấy nói: "Không cần giúp, cảm ơn."

Vân Phiếm Phiếm thấy cô ấy nói như vậy, liền "a" một tiếng.

Kỳ thật cô cũng không muốn giúp, cô chỉ ngồi dậy xem mà thôi.

Bất quá nếu lời nói này mà nói ra thì đối phương có thể sẽ không vui, cho nên... vẫn là không nên nói thì hơn.

Cô ấy lạch cạch ở cửa một lúc lâu, Vân Phiếm Phiếm nhìn mà gấp hộ.

Sau đó có một nữ sinh đi sau tiến vào, thấy cô ấy che ở đó, liền thuận miệng hỏi: "Có muốn tớ giúp một chút không?"


Lần này nữ sinh kia không có từ chối, gật gật đầu.

Chờ nữ sinh kia giúp mình dọn đồ xong, cô ấy cười nói: "Tớ là Hứa Cam, cảm ơn cậu đã giúp, cậu tên là gì?"

"Tớ là Phan Khả."

Hai cô gái nhìn nhau cười, một giây sau đã trở thành bạn tốt.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân vẫn nên ngồi lướt Weibo thì tốt hơn.

Nghiêm túc mà đọc xong cái bình luận dài kia xong, cô liền trả lời lại: Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.

Người được cô trả lời đại khái cũng không nghĩ tới là cô sẽ trả lời, sau đó liền liên tiếp nhắn thêm vài tin.

Vân Phiếm Phiếm dường như đã tìm được một chút lạc thú.

Hai người nói chuyện phiếm cũng rất vui vẻ.

Sau đó cô liền trả lời thêm vài người nữa.

Lúc này, hai người trong ký túc xá mới chú ý tới cô, hai người đang cùng nhau chia sẻ đồ ăn, nhìn liếc qua Vân Phiếm Phiếm một lát rồi lại cúi đầu nhắn tin qua điện thoại.


Hứa Cam: Người ở giường đối diện, là Ninh Nhĩ Nhĩ đúng không? Phan Khả: Chắc là vậy, nghe nói Ninh Nhĩ Nhĩ cũng tới đây học, tớ đối với cô ấy không có ấn tượng quá lớn.

Hứa Cam: Cậu không biết đâu, vừa rồi lúc tớ đi vào đây, ở dưới lầu có rất nhiều người đang đứng, tớ còn không chen vào nổi. Truy tinh thì truy tinh, nhưng làm như vậy chẳng phải sẽ rất ảnh hưởng tới người khác hay sao? Hơn nữa cậu biết không? Cô ta là một đại minh tinh, thế mà vừa rồi còn muốn giả mù sa mưa muốn giúp tớ.

Phan Khả: Dù sao cũng là một minh tinh mà.

Hai người không phát ra tiếng, chỉ dùng điện thoại trao đổi với nhau, trò chuyện được một lúc liền đổi sang một đề tài mới, tiếng cười vang khắp phòng.

Vân Phiếm Phiếm ra khỏi ký túc xá, đi mua đồ dùng sinh hoạt.

Mãi cho tới buổi tối cũng không có người tới nữa.


Cũng không biết có phải căn phòng bốn người này chỉ phân có ba người hay không nữa.

Trong lúc đó, hai người kia cũng không hề nói chuyện qua với Vân Phiếm Phiếm.

Vân Phiếm Phiếm cầm quần áo xuống giường, dò hỏi hai người trước: "Bây giờ tôi muốn tắm rửa, các cậu có muốn tắm trước không?"

Phan Khả nghe thấy thanh âm của cô, liền quay sang nhìn một cái.

Vóc dáng cô rất cao, nhưng lúc ôm quần áo đứng ở đó thoạt nhìn lại có chút manh.

Tóc đen dài ngang vai xõa ra trước người cô, cô vén tóc qua hai bên tai, lộ ra vành tai trắng nõn.

Không thể không nói, đối phương xác thật là một cô gái rất xinh đẹp.

Bất quá Phan Khả đã nói chuyện trước với Hứa Cam, hai người cũng đã được coi như là bạn bè, mà Hứa Cam dường như không quá thích cô.

Phan Khả đáp: "Không vội, cậu cứ từ từ tắm."
Vân Phiếm Phiếm liền vào buồng vệ sinh, Tiểu Bạch Thái che chắn thị giác, Vân Phiếm Phiếm đang tắm thì đột nhiên nói: "Sao ta có cảm giác hai người đó hình như không thích ta nhỉ?"

Cô cũng không bắt buộc tất cả mọi người phải thích mình.

Bất quá cô có cảm giác bọn họ đang cố ý xa lánh mình.

Tiểu Bạch Thái trấn an: "Ký chủ đại nhân đừng để trong lòng, còn có ta mà, ta thích nhất là ký chủ đại nhân đó."

Một người một thống liền cứ thế mà trò chuyện với nhau.

Vân Phiếm Phiếm cũng không rối rắm chuyện này nữa, sau khi tắm xong liền giặt sạch quần áo, dù sao thì quần áo mùa hè cũng không nhiều lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện