Edit: Mạc Kỳ Nguyệt
Beta: LoBe
___
Nhất định không thể hôn thành công. Khi cô hôn, tốc độ cũng chậm lại, cho nam chủ có cơ hội làm cô mất mặt. Kết quả là môi chợt chạm tới một cảm xúc mềm mại. Cô hơi nhướng mày nhìn lên. Cô đã hôn rồi. Con ngươi anh sững lại, mặt hơi đỏ, đoán chừng là bị hai tay cô dùng sức hơi quá cào vào, khuôn mặt dại ra, lại có chút ngoan ngoãn. Lật Manh cũng sững sờ, vội vã buông ra, đưa tay lên lau miệng. Hôn nam chủ sẽ bị trừ điểm.
Phản ứng của Tần Quy Vân dường như đã trở lại. Anh duỗi đầu ngón tay khẽ chạm vào môi mình rồi im lặng ngước mắt lên. Trong ánh mắt bình tĩnh có thêm một tia gợn sóng. Lật Manh cảm thấy có chút hi vọng. Tức rồi. Chán ghét rồi. Cô phải bị đuổi đi. Tiếp tục cố gắng, cô vừa định làm bộ nhào tới, trên người chợt thấy mát lạnh... Khăn tắm rơi xuống.
Ánh mắt Tần Quy Vân hơi chùng xuống, khẽ rơi trên đôi vai mỏng manh xinh đẹp của cô, sợi dây nhỏ siết nhẹ lên da, tạo ra một vết đỏ mơ hồ. Nội y hơi nhỏ. Cái ý nghĩ này vừa dấy lên, hô hấp của anh liền nóng bỏng, một mảng đỏ lớn từ dái tai lan xuống gáy. Sau đó, anh đứng dậy, không hề do dự cầm chăn bọc lấy cô gái nhỏ trước mặt. Lật Manh còn chưa tìm được khăn tắm thì người đã bị thả xuống giường.
Ảnh đế đại nhân vô cùng bình tĩnh xử lý mọi chuyện. Anh cầm khăn tắm ném vào bên trong sọt để quần áo rồi lên giường, mặt không cảm xúc, dùng một tay giữ lại con tằm bảo bối đang không an phận.
"Biết em muốn", giọng nói của anh khàn khàn đến trêu người. Lật Manh gật đầu. Đúng vậy, muốn dụ dỗ anh, tức rồi sao? Tức giận thì ném cô, ném cô đi!
Anh hạ mắt nhìn cô một lát, chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy bầu không khí đều nóng bỏng. Sau đó, anh vươn ngón tay, động tác ôn nhu nhẹ nhàng, gõ một cái lên trán cô:
"Ngày mai em vào đoàn phim cần cố gắng nghỉ ngơi, không thể quá mệt mỏi. Sau đó.....". Nói tới chỗ này, anh dừng lại một chút, mím mím môi, cụp mắt im lặng không mở miệng.
Lật Manh giãy giụa, ngẩng đầu lên định nói gì đó. Ảnh đế đại nhân bình tĩnh đưa tay, ấn đầu cô xuống gối, ngón tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô.
"Đừng nghịch, ngủ ngon, ngày mai kí tên cho em."
Cuối cùng Lật Manh cũng cố gắng phát ra sự bi phẫn của mình:
"Em không muốn kí tên"
Tần Quy Vân trầm mặc, bất đắc dĩ thở dài một cái, giống như không có cách nào dỗ một đứa trẻ cáu kỉnh.
Giọng nói anh khàn khàn, "Vậy em muốn cái gì?"
Lật Manh vừa định mở miệng, lại nghe âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu của nam nhân đẹp như tranh vẽ trước mặt:
"Muốn gì, cũng cho em".
Lật Manh không dám nói. Hôm nay đầu óc của ảnh đế hình như hỏng rồi, chỉ sợ vừa mở miệng nói muốn thân thể của anh thì Tần Quy Vân liền... cho.
Khuôn mặt Lật Manh đờ đẫn tuyệt vọng, ủy khuất nằm ở trên giường làm một con tằm không làm được gì, còn hơn bị trừ điểm. Nam chủ chắc chắn có thù oán với cô. Nhất định có. Tại sao lại không theo bình thường chứ? Tuy rằng thương tâm nhưng bận rộn cả ngày, Lật Manh vẫn nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tần Quy Vân nằm bên cạnh cuối cùng cũng quay mặt sang, yên lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới âm thầm chịu đựng đưa tay cởi nút áo ở cổ ra. Ham muốn nóng bỏng khiến anh phải đứng dậy uống một cốc nước đá. Vừa uống được một nửa, anh nghĩ đến chuyện gì liền lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người đại diện.
Người đại diện nhận được tin nhắn, cảm thấy yêu cầu này rất lạ. Qủa nhiên, sau khi thông báo tin tức, đoàn đội fan hâm mộ và diễn đàn weibo đều bùng nổ.
"Tại sao phải đổi cách gọi a, người hâm mộ tự thấy gọi như vậy mấy năm nay vẫn tốt mà."
"Hình như là Tần thiếu yêu cầu, nói là có nguyên nhân đặc thù, không thể thay đổi."
"Tần thiếu đã lên tiếng, đều nghe theo Tần thiếu."
"Fans hâm mộ có tên gọi mới, nhanh tụ tập."
Tần thiếu là cách xưng hô của đa số người hâm mộ dành cho Tần Quy Vân vì mọi người đều biết gia nghiệp sau lưng Tần Quy Vân to lớn, là quý công tử thứ thiệt.
Tần Quy Vân ném điện thoại rồi lên giường. Sau khi nằm xuống, anh chần chừ một lúc mới chậm rãi đưa tay, đem con tằm bảo bối đang ngủ say ôm vào lòng. Ừm, rất mềm.
Beta: LoBe
___
Nhất định không thể hôn thành công. Khi cô hôn, tốc độ cũng chậm lại, cho nam chủ có cơ hội làm cô mất mặt. Kết quả là môi chợt chạm tới một cảm xúc mềm mại. Cô hơi nhướng mày nhìn lên. Cô đã hôn rồi. Con ngươi anh sững lại, mặt hơi đỏ, đoán chừng là bị hai tay cô dùng sức hơi quá cào vào, khuôn mặt dại ra, lại có chút ngoan ngoãn. Lật Manh cũng sững sờ, vội vã buông ra, đưa tay lên lau miệng. Hôn nam chủ sẽ bị trừ điểm.
Phản ứng của Tần Quy Vân dường như đã trở lại. Anh duỗi đầu ngón tay khẽ chạm vào môi mình rồi im lặng ngước mắt lên. Trong ánh mắt bình tĩnh có thêm một tia gợn sóng. Lật Manh cảm thấy có chút hi vọng. Tức rồi. Chán ghét rồi. Cô phải bị đuổi đi. Tiếp tục cố gắng, cô vừa định làm bộ nhào tới, trên người chợt thấy mát lạnh... Khăn tắm rơi xuống.
Ánh mắt Tần Quy Vân hơi chùng xuống, khẽ rơi trên đôi vai mỏng manh xinh đẹp của cô, sợi dây nhỏ siết nhẹ lên da, tạo ra một vết đỏ mơ hồ. Nội y hơi nhỏ. Cái ý nghĩ này vừa dấy lên, hô hấp của anh liền nóng bỏng, một mảng đỏ lớn từ dái tai lan xuống gáy. Sau đó, anh đứng dậy, không hề do dự cầm chăn bọc lấy cô gái nhỏ trước mặt. Lật Manh còn chưa tìm được khăn tắm thì người đã bị thả xuống giường.
Ảnh đế đại nhân vô cùng bình tĩnh xử lý mọi chuyện. Anh cầm khăn tắm ném vào bên trong sọt để quần áo rồi lên giường, mặt không cảm xúc, dùng một tay giữ lại con tằm bảo bối đang không an phận.
"Biết em muốn", giọng nói của anh khàn khàn đến trêu người. Lật Manh gật đầu. Đúng vậy, muốn dụ dỗ anh, tức rồi sao? Tức giận thì ném cô, ném cô đi!
Anh hạ mắt nhìn cô một lát, chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy bầu không khí đều nóng bỏng. Sau đó, anh vươn ngón tay, động tác ôn nhu nhẹ nhàng, gõ một cái lên trán cô:
"Ngày mai em vào đoàn phim cần cố gắng nghỉ ngơi, không thể quá mệt mỏi. Sau đó.....". Nói tới chỗ này, anh dừng lại một chút, mím mím môi, cụp mắt im lặng không mở miệng.
Lật Manh giãy giụa, ngẩng đầu lên định nói gì đó. Ảnh đế đại nhân bình tĩnh đưa tay, ấn đầu cô xuống gối, ngón tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô.
"Đừng nghịch, ngủ ngon, ngày mai kí tên cho em."
Cuối cùng Lật Manh cũng cố gắng phát ra sự bi phẫn của mình:
"Em không muốn kí tên"
Tần Quy Vân trầm mặc, bất đắc dĩ thở dài một cái, giống như không có cách nào dỗ một đứa trẻ cáu kỉnh.
Giọng nói anh khàn khàn, "Vậy em muốn cái gì?"
Lật Manh vừa định mở miệng, lại nghe âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu của nam nhân đẹp như tranh vẽ trước mặt:
"Muốn gì, cũng cho em".
Lật Manh không dám nói. Hôm nay đầu óc của ảnh đế hình như hỏng rồi, chỉ sợ vừa mở miệng nói muốn thân thể của anh thì Tần Quy Vân liền... cho.
Khuôn mặt Lật Manh đờ đẫn tuyệt vọng, ủy khuất nằm ở trên giường làm một con tằm không làm được gì, còn hơn bị trừ điểm. Nam chủ chắc chắn có thù oán với cô. Nhất định có. Tại sao lại không theo bình thường chứ? Tuy rằng thương tâm nhưng bận rộn cả ngày, Lật Manh vẫn nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tần Quy Vân nằm bên cạnh cuối cùng cũng quay mặt sang, yên lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới âm thầm chịu đựng đưa tay cởi nút áo ở cổ ra. Ham muốn nóng bỏng khiến anh phải đứng dậy uống một cốc nước đá. Vừa uống được một nửa, anh nghĩ đến chuyện gì liền lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người đại diện.
Người đại diện nhận được tin nhắn, cảm thấy yêu cầu này rất lạ. Qủa nhiên, sau khi thông báo tin tức, đoàn đội fan hâm mộ và diễn đàn weibo đều bùng nổ.
"Tại sao phải đổi cách gọi a, người hâm mộ tự thấy gọi như vậy mấy năm nay vẫn tốt mà."
"Hình như là Tần thiếu yêu cầu, nói là có nguyên nhân đặc thù, không thể thay đổi."
"Tần thiếu đã lên tiếng, đều nghe theo Tần thiếu."
"Fans hâm mộ có tên gọi mới, nhanh tụ tập."
Tần thiếu là cách xưng hô của đa số người hâm mộ dành cho Tần Quy Vân vì mọi người đều biết gia nghiệp sau lưng Tần Quy Vân to lớn, là quý công tử thứ thiệt.
Tần Quy Vân ném điện thoại rồi lên giường. Sau khi nằm xuống, anh chần chừ một lúc mới chậm rãi đưa tay, đem con tằm bảo bối đang ngủ say ôm vào lòng. Ừm, rất mềm.
Danh sách chương