Editor: Ochibi

Trong phòng, rốt cuộc kết thúc tra tấn Lê Hoan.

Lục Tứ đã giúp cô băng bó xong, đầu ôn tuấn hạ tới bóng tối ôn nhu thâm tình, Lê Hoan hơi nhịn không được nhấc chân, lơ đãng cọ xát ống quần hắn, mang theo dụ hoặc.

“Anh trai, không cẩn thận đụng trúng chân của anh.” Lê Hoan vô tội chớp chớp mắt, mang theo ngây ngô độc hữu của thiếu nữ, diễn y như đúc.

Lục Tứ liếc qua chân thon dài trắng nõn không có che lấp của cô, thật muốn cắt cái chân này ra, đặt ở trong tủ kính trưng bày, có lẽ là một tác phẩm nghệ thuật đáng giá để thưởng thức.

Khi cô bị xem đến lùi bước, Lục Tứ mới ôn nhu áp chân cô xuống, “Đừng lộn xộn, đụng tới miệng vết thương lại muốn anh trai giúp em băng bó nữa ư?”

Vừa dứt lời, Lê Hoan nháy mắt an phận, rõ ràng lời nói ôn nhu kèm theo dày đặc hàn ý nguy hiểm.

Ánh mắt kia có chút không thích hợp, như thể đang nghĩ muốn cắt tháo chân cô ra ——

Ngay khi tim cô đập gia tốc, chiếc điện thoại của Lục Tứ đã cứu cô.

Lê Hoan nhẹ nhàng thở ra, nhìn hắn nói chuyện, tựa như chán đến chết ngồi ở ghế sô pha đùa nghịch hoa tươi trên bàn trà.

Thật ra mỗi một câu một chữ hắn nói đều nghe vào trong tai.

Trực giác mách bảo thái độ ôn nhu của hắn là đang gọi điện thoại cùng nữ nhân.

Lê Hoan hơi hơi nhíu mày, ở trong đầu hỏi hệ thống: Tiểu Bạch, người phụ nữ đang nói chuyện với Lục Tứ có thân phận gì? Bạch Li lộ ra răng nanh đáng yêu: Từ từ, tin tức nữ nhân đã điều tra ra. Nhưng mà ghi chú đằng sau tin tức không thể nói cho ký chủ.

Vậy nói cái có thể nói cho tôi biết.

Lê Hoan rất sợ nửa đường lòi ra chướng ngại vật bạch nguyệt quang, đối tượng công lược đã khó như vậy, đây là không cho cô đường sống!

Bạch Li nhìn màn hình trong suốt, nâng má như suy tư gì: Giới tính, nữ……

Cậu cảm thấy tôi nhìn không ra sao??

Giá trị tức giận của Lê Hoan tăng vọt.

Bạch Li đáng thương vô cùng nhìn cô, khẽ cắn ngón tay: Nể tình tình bạn giữa hai chúng ta, tôi cho cô biết đó là tình địch của cô, nhưng cũng không phải vai ác lớn nhất trong câu chuyện này, vì tránh chậm trễ hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất…… Mau chóng giải quyết.

Lê Hoan hơi mị mắt, trầm tư.

Cô tự động che chắn Tiểu Bạch lải nhải, tập trung nghe Lục Tứ gọi điện thoại ——

“Cha em an bài một du thuyền yến hội cho sinh nhật em, ông ấy bảo anh sẽ đến yến hội, với thân phận vị hôn phu của em, cho nên…… Em muốn trước tiên hiểu biết vị hôn phu của em.”

“Ông ấy đã nói chuyện này với tôi.”

“Tôi đã xem ảnh chụp của em, giá trị nhan sắc miễn cưỡng phù hợp thẩm mỹ của tôi, nhưng soái ca tôi đây nếu muốn sẽ có một đống lớn, nếu tính cách em không đạt được yêu cầu của tôi, vậy…… em nhiều lắm là làm lốp xe dự phòng của tôi, đã hiểu chưa?”

Nghe quá mức xuất thần, cuối cùng Lê Hoan đùa nghịch cắm hoa không cẩn thận rơi trong tay Lục Tứ.

Lục Tứ đang gọi điện thoại không tiện mở miệng, tùy tay lấy đóa bách hợp kia cắm trở về.

“Anh trai.” Đôi mắt Lê Hoan lập loè ánh sáng con nai nhàn nhạt, âm cuối hơi kéo lên mị ý.

Lục Tứ nghe cô gọi mình, đang nói chuyện điện thoại một nửa đột nhiên dừng lại, “Hửm?”

Lê Hoan lười biếng nghịch bách hợp hắn lung tung cắm vào, mềm mại than nhẹ, “Anh trai cắm chậm một chút, bằng không sẽ hư.”

Xong, cô lấy bách hợp ra, cắm vào lại lần nữa.

Lục Tứ không để ý cô nữa, chỉ là trong điện thoại lại truyền đến tiếng khóc ủy khuất, “Lục Tứ anh thế nhưng ngay trước mặt em, dan díu cùng em gái!! Cùng cô ta có cái loại quan hệ bất chính hạ lưu này! Khổ cho cha em tìm mọi cách muốn em thử kết giao với anh, hiện tại xem ra quan hệ thông gia của chúng ta cứ như vậy được rồi!”

Vừa dứt lời, điện thoại bên kia liền cắt đứt.

“……” Lục Tứ như suy tư gì xoay người.

Vẻ mặt Lê Hoan vô tội, con nai thanh triệt nhìn hắn.

16/3/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện