8 giờ, khách sạn Cảnh Trình phòng vip tầng cao nhất.

Nhân viên phục vụ ở phía trước đẩy cửa phòng ra, Thẩm Vĩ kéo tay Lục Sanh đi vào.

Thẩm Lâm Thần mới vừa nghe điện thoại, nghiên đầu nhìn qua, tầm mắt dừng ở cánh tay của Thẩm Vĩ, nguyên bản biểu tình lạnh nhạt ngay lập tức liền lạnh xuống.

"Chú nhỏ.


"    Thẩm Vĩ cố gắng trấn định kêu một tiếng, hắn luôn sợ Thẩm Lâm Thần, đặc biệt là bộ dáng hiện tại của Thẩm Lâm Thần nhấp môi không nói một lời, nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo kia, liền cảm thấy mười phần uy hiếp, làm người ta không khỏi sợ hãi.

Một đường đi lại đây, cả người hắn đều có chút lo lắng bất an.

Thẩm Lâm Thần luôn cùng hắn không quá thân cận, như thế nào lại vô duyên vô cớ mời hắn ăn cơm, chẳng lẽ tổng công ty bên kia nhanh như vậy đã tra ra sổ sách có vấn đề?    Nhưng là tại sao lại muốn hắn mang theo Lục Sanh đi cùng?    Hắn rất khó hiểu, cho nên mới nơm nớp lo sợ cái gì cũng không dám nói, sợ nói nhiều sai nhiều.

Thẩm Lâm Thần tầm mắt từ cánh tay của Thẩm Vĩ dời đi, nghiêng đầu mặt vô biểu tình mà liếc nhìn Lục Sanh một cái, giọng nói nhàn nhạt, "Ngồi đi.

"    Hắn tuy rằng mở miệng nói, nhưng hơi thở vẫn lạnh lẽo, toàn bộ không khí trong phòng đều phảng phất một cổ áp suất thấp, vô cùng áp lực làm người ta vô pháp hít thở.

Thẩm Vĩ không biết là vô tình hay cố ý, để Lục Sanh ngồi vị trí gần Thẩm Lâm Thần, còn mình thì ngồi ở bên cạnh Lục Sanh, cách Thẩm Lâm Thần một vị trí.

"Thẩm Vĩ, không giới thiệu một chút sao?"    Có lẽ là Lục Sanh ngồi vị trí đó có chút vừa lòng, Thẩm Lâm Thần biểu tình hơi hòa hoãn một ít.

"Chú nhỏ, đây là Lục Sanh, bạn trai cháu.


Sanh Sanh, đây là chú nhỏ của anh, Thẩm Lâm Thần.

"    "Sanh Sanh!"    Hai chữ được phát ra, giọng nói lạnh như hầm băng.

Thẩm Lâm Thần nghiêng đầu nhìn Lục Sanh, đáy mắt hình như ẩn ẩn nồng đậm đố kị, hiển nhiên đối với Thẩm Vĩ gọi một cách thân mật như vậy vô cùng bất mãn.

Lục Sanh nhìn nam nhân trước mặt toàn thân ngập tràn khí thế này, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt diễm lệ tràn ngập ý cười.

Cơ thể hơi nghiêng về phía Thẩm Lâm Thần, cậu cố ý đè thấp giọng xuống gọi một tiếng, "Chú nhỏ.

"    "! ! " Thẩm Lâm Thần không có phản ứng, chỉ là quanh thân khí lạnh nháy mắt âm thêm vài độ, trên người dần dần tụ tập sát khí đủ để cho người ta cảm thấy run rẩy cùng sợ hãi.

Nhưng Lục Sanh lại nửa điểm cũng không sợ, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị!    Khóe miệng chậm rãi cong lên, Lục Sanh khẽ nhếch mày, nhìn Thẩm Lâm Thần, khoảng cách quá gần, hơi thở như có như không mà trêu chọc yết hầu mẫn cảm của Thẩm Lâm Thần.

Thẩm Lâm Thần đáy mắt hơi hơi tối lại, cả người có chút mất tự nhiên mà lui lui về phía sau một chút, tầm mắt ngay sau đó chuyển tới trên người Thẩm Vĩ.


"Lớn lên cũng thật xinh đẹp, khó trách một hoa hoa công tử như ngươi cũng an phận lại.

"     Tùy ý nói một câu cùng không khiến người khác để ý đến, nhưng là bốn từ "Hoa hoa công tử" được nhấn mạnh, rõ ràng chính là nói cho Lục Sanh nghe.

Lục Sanh trong lòng a một tiếng, thật là ấu trĩ!    Thẩm Vĩ thấy Thẩm Lâm Thần tựa hồ không muốn đề cập đến việc tổng công ty đến kiểm tra, mà là nói chuyện nhà, thần kinh đang căng chặt cũng được thả lỏng.

"Chú nhỏ, cháu sao có thể so với chú được, bên ngoài có rất nhiều người cả trai lẫn gái đều muốn bò lên giường của chú a, chỉ là không biết chú nhỏ đã chơi đủ chưa, khi nào mới mang cái thím nhỏ về nhà cho chúng ta nhìn một cái.

"    "Không được nói bậy! Nào có cái gì mà cả trai lẫn gái!"    Thẩm Vĩ nguyên bản chỉ là nói giỡn giống như nửa trêu chọc nhân tiện khen Thẩm Lâm Thần một câu, không nghĩ tới Thẩm Lâm Thần vừa nghe lời này, trên mặt hiếm khi lộ ra biểu tình hiện tại lại lộ ra một tia khẩn trương, tốc độ cực nhanh phản bác lại một câu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện