Chương 64 kế hoạch ngủ chung giường thành công
Editor: Nguyệt Phong
***
Cởi được một nửa, Bùi Tử Thanh mới nhớ tới cái gì, tạm dừng động tác, trong mắt xẹt qua thất vọng.
Thì ra a tỷ chỉ muốn bôi thuốc cho hắn mà thôi.
Không có quần áo che dấu, vết thương trên người Bùi Tử Thanh lộ ra, da thịt vốn trắng nõn nay chằng chịt vết thương.
Vết thương ở eo là nặng nhất, vừa dài vừa sâu.
Bởi vì hai ba ngày chưa xử lý, miệng vết thương đã nhiễm trùng chảy mủ, thoạt nhìn dữ tợn xấu xí.
Nam Diên vừa nhìn đến vết thương, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, áp khí quanh thân cũng thấp xuống.
- A Thanh bị vật gì gây thương tích vậy? - Là một thanh kiếm. Nghe nói là Thần Khí thượng cổ mà Bạch Lăng Phong lấy đươc từ chỗ sâu trong núi Tuyết Vụ. Thằng nhãi này may mắn thật, ta và a tỷ sống ở thành Tích Tuyết mấy năm, chưa bao giờ phát hiện thần binh lợi khí gì, sao hắn vừa tới đã thấy nhỉ?
Nam Diên cay mày.
Chỗ sâu trong núi Tuyết Vụ?
Thứ bị trấn áp ở núi Tuyết Vụ cứ cách 50 năm sẽ chấn động một lần, dẫn tới đàn thú bất an, gây ra tình trạng thú triều ở thành Tích Tuyết 50 năm một lần.
Hoá đó là một thanh thần kiếm chuẩn bị cho "con cưng của trời"?
Nếu cô biết đó là đồ cho "con cưng của trời" dùng để trọng thương A Thanh thì theo tính tình nóng nảy của cô chắc chắn đã san bằng cả tòa núi ấy rồi.
Bùi Tử Thanh cảm nhận được a tỷ phẫn nộ, trong lòng ngọt ngào, mặt ngoài tủi thân, tiếp tục mách lẻo:
- Bạch Lăng Phong đã là đại năng cảnh giới linh hoàng, trên tay còn có một thanh thần kiếm thượng cổ, nếu không phải trên người ta chảy huyết mạch của đại yêu thượng cổ, da dày thịt béo, có lẽ đã sớm bị thanh thần kiếm kia chém thành hai nửa. A tỷ, lúc ấy đau lắm, hiện tại cũng rất đau...
- A tỷ đã giúp đệ báo thù.
Nam Diên nói.
Hai mắt Bùi Tử Thanh sáng lên:
- A tỷ giúp ta báo thù?
- Đám hồng nhan tri kỷ của hắn bị ta đá xuống vách núi.
Khóe miệng Bùi Tử Thanh vểnh lên, ngoài miệng giả mô giả dạng lẩm bẩm nói:
- Cái này sao gọi là báo thù được, a tỷ đưa một đám nữ nhân xuống cho hắn vui vẻ thì có.
Nam Diên nhàn nhạt nói:
- Có lẽ hắn chưa có chết.
Khuôn mặt Bùi Tử Thanh lập tức tối tăm, nghĩ a tỷ vẫn ở bên cạnh, vội vàng đổi thành gương mặt tươi cười:
- Không sao cả a tỷ, chờ ta dưỡng thương xong, ta lại đi giết hắn.
Nam Diên thầm nghĩ: Đệ chú định giết không chết hắn.
- Nếu đệ đánh không lại, a tỷ mang đệ đi.
Bùi Tử Thanh ngẩn ra, si ngốc nhìn cô:
- A tỷ đối xử với A Thanh thật tốt...
Nam Diên có chút chịu không nổi ánh nhìn này của hắn.
Trước kia cô cứ cho rằng ánh mắt chăm chú đó thể hiện sự sùng kính của vãn bối đối với trưởng bối, hiện tại cô chỉ muốn cười nhạo chính mình.
Nam Diên lấy ra một cái bình, đổ thuốc bên trong ra nhét vào miệng Bùi Tử Thanh.
Bùi Tử Thanh phồng má nhai rồi nuốt xuống, nhìn cô ngây ngô cười.
Dù là nụ cười ngây ngô cũng cực kỳ tuấn mỹ.
Nam Diên ra tay, hiển nhiên là thần đan thần dược tốt nhất, vừa mới nuốt xuống bụng, vết thương ngoài da trên người Bùi Tử Thanh gần như lập tức liền lại, không tới nửa tháng thì nội thương cũng có thể khôi phục toàn bộ, tu vi trở lại thời kỳ cường thịnh.
- A tỷ, hình như vết thương trên đùi của ta còn chưa khỏi.
Bùi Tử Thanh đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt Nam Diên vô biểu tình nhìn hắn.
Bùi Tử Thanh lập tức sửa miệng:
- Giống như đã ổn rồi.
Nam Diên liếc hắn, ngẩng đầu nhìn tấm mạng nhện thật lớn trên không trung cùng với quả thịt cầu đường treo trên đó. Edit by Nguyệt Phong
Bùi Tử Thanh cười gượng:
- A tỷ, ta lập tức thả nó xuống dưới.
Vung tay lên, cái nhộng tơ nhện tròn vo kia liền rớt xuống.
Ngoắc ngón tay, một sợi tơ nhện kéo cái nhộng về phía hắn.
Bùi Tử Thanh xé cái lỗ trên cái nhộng, nắm Hư Tiểu Đường vẫn hôn mê từ bên trong ra.
Sau đó bẻ miệng nó ra, phun một ngụm nước bọt vào.
Nam Diên: ...
Hư Tiểu Đường chuyển tỉnh, vừa mở mắt liền kinh hoảng kêu to:
- Con nhện! Con nhện thật lớn a a a a, Diên Diên cứu....
Thanh âm đột nhiên im bặt, bởi vì nó phát hiện nó đang nằm trong tay của Phệ huyết Ma quân.
Nhớ tới hắn chính là con nhện to tướng kia, Hư Tiểu Đường run bần bật.
Bùi Tử Thanh nhếch miệng cười, ngữ điệu ôn nhu:
- Tiểu Đường, lúc trước có nhiều hiểu lầm.
Hư Tiểu Đường · xác định và khẳng định tuyệt đối không phải hiểu lầm · gào to.
Bùi Tử Thanh quay đầu nhìn Nam Diên, biểu tình tự trách lại lo lắng:
- A tỷ, phải làm sao bây giờ, dường như Tiểu Đường bị hình thú của ta dọa hỏng rồi.
Nam Diên ôm Tiểu Đường bị kinh hách vào trong lòng ngực, xoa lông nó an ủi một hồi.
Cuối cùng Hư Tiểu Đường cũng trấn định lại, chỉ là nhắc tới con nhện vẫn sẽ run bần bật, có lẽ con nhện đã thành bóng ma tâm lý.
Bùi Tử Thanh âm trầm nhìn chằm chằm vật nhỏ trong lòng Nam Diên, ngữ khí chua loét:
- A tỷ đối xử với Tiểu Đường còn thân thiết hơn ta nữa.
Nam Diên:
- Đệ muốn so đo với một con thú tương đương với đứa bé loài người năm, sáu tuổi à?
Bùi Tử Thanh lẩm bẩm:
- Vừa rồi a tỷ còn nói ta nhỏ kìa.
Nam Diên:
- Không phải A Thanh nói chính mình rất lớn sao?
Bùi Tử Thanh lập tức câm miệng, tiện đà mừng thầm.
Thì ra cũng không phải cái gì a tỷ cũng không hiểu, chỉ là giả ngu.
A tỷ thật đáng yêu nha ~
Hắn muốn khám phá nhiều cái đáng yêu của a tỷ hơn.
Mà để cho hắn vui vẻ là thông qua chuyện lần này, hắn thành công tìm ra biện pháp đối phó a tỷ.
Sau hôm đó, mỗi đêm Bùi Tử Thanh đều sẽ bám lấy Nam Diên, hoàn toàn phát huy tinh thần bám riết không tha.
Sau khi đá bay Bùi Tử Thanh 7749 lần, Nam Diên mặc kệ, chỉ cần không quá phận cũng tùy ý thằng nhóc này muốn làm gì thì làm.
Bởi vậy Bùi Tử Thanh bắt đầu cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Lúc ban đầu, Bùi Tử Thanh chỉ dám trộm hôn má a tỷ, sau đó chậm rãi phát triển thành giữa mày, khóe miệng, môi... Edit by Nguyệt Phong
Khi nếm thử cạy ra khớp hàm thâm nhập bị a tỷ ném ra ngoài, Bùi Tử Thanh bèn lùi phía sau một bước, đổi thành liếm môi.
Ở trước kia, chỉ cần như thế là có thể làm hắn kích động máu cả người sôi trào.
Nhưng một khi biết mình có cơ hội được đến càng nhiều, sao hắn cam chịu dừng bước tại đây chứ?
Vì thế sau đó không lâu, hắn bắt đầu trèo lên giường.
Sau 35 lần bị quăng ra ngoài, Bùi Tử Thanh lại chờ tới cơ hội.
Nam Diên lại lười biếng, vì quăng cả người ra ngoài cũng phải lãng phí tinh lực.
Bùi Tử Thanh thành công leo lên giường!
Lúc đầu, hắn rất tự giác ngủ cách a tỷ một cánh tay, không hề lộn xộn.
Sau đó khoảng cách một cánh tay dần dần ngắn lại thành nửa cánh tay, lại đến một nắm tay.
Tiếp đó, không biết khi nào mà giữa hai người đã không còn kẽ hở.
Người nào đó vụng trộm nằm sát a tỷ, vươn móng vuốt ôm lấy vòng eo a tỷ, miệng nhẹ nhàng chạm phía sau cổ.
Sau đó, chuyện xưa tái diễn...
Miệng chạm sau cổ bất động, giả vờ chạm không cẩn thận cọ hai cái, trộm hôn, cuối cùng biến thành hôn sâu...
***