Chương 58 khi còn nhỏ, ta thường xuyên như vậy

Editor: Nguyệt Phong

***

Khiếp sợ, hoảng loạn, xấu hổ, buồn bực, có lẽ còn có tí xíu chờ mong và hưng phấn.

Tóm lại, đường đường Phệ huyết Ma quân được Nam Diên bế kiểu công chúa khiến nỗi lòng tràn đầy cảm xúc, một chữ cuối cùng thiếu chút nữa là thét lên.

Vớ vẩn!

Vớ vẩn đến cực điểm!

A tỷ dùng tư thế nam nhân ôm nữ nhân để ôm hắn!

Muốn...muốn làm cái gì chứ? Tuy rằng giờ phút này tròng mắt của Ma Quân đang trợn to như rất giận dữ nhưng bất kì ma tướng nào đã gặp hắn cũng sẽ không cảm thấy hắn thật sự tức giận.

Khóe miệng của ngài hết cong lên rồi hạ xuống kia kìa.

Nhìn là biết ngay đang cố gắng khống chế kích động phấn khởi, tuy trông có vẻ khá ngu!

- A tỷ mau thả ta xuống, ta quá nặng...

Nhớ tới trước kia a tỷ che giấu thực lực, thoạt nhìn chỉ là võ tu thì cô cũng đã khiêng được cây đao nặng hai trăm cân, Bùi Tử Thanh nghĩ mà nghẹn họng.

Nam Diên rũ mắt nhìn hắn, Bùi Tử Thanh cũng nhìn cô.

Cũng không biết có phải bởi vì tâm lý hay không mà hắn dường như nhìn thấy sự cưng chìu trong mắt a tỷ.

- A tỷ ôm ngươi đi ra ngoại điện ngủ.

Ma Quân ấp úng đáp:

- A tỷ có thể đánh thức ta, ta tự đi.

- Thấy ngươi ngủ ngon, a tỷ không nhẫn tâm kêu ngươi. Khi ngươi còn nhỏ, thường xuyên bởi vì mải mê đọc sách nên ngủ gục ở thư phòng, a tỷ cũng ôm ngươi như vậy. Bây giờ lớn rồi không cho a tỷ ôm à?

Bùi Tử Thanh nghẹn họng không biết nên trả lời như thế nào.

Hiện tại sao giống khi còn nhỏ chứ?

Hắn đã trưởng thành thân cao thể nặng, còn a tỷ lại mềm mại mảnh mai.

Rõ ràng nên lập tức đẩy ra, nhưng hắn thật xấu hổ mà im lặng.

Hắn tham luyến độ ấm trên người a tỷ.

Nhiệt độ cơ thể của a tỷ thấp hơn người bình thường một chút, nhưng với hắn mà nói thì ôm ấp của a tỷ còn ấm áp hơn lò lửa nữa.

Trong lúc này, Phệ huyết Ma quân uy vũ ngời ngời trong mắt người ngoài được một nữ nhân nhẹ nhàng ôm tới trước giường nệm ở ngoại điện.

Chờ đến lúc thân thể đụng chạm đến đồ vật thì Bùi Tử Thanh mới kịp hoàn hồn.

A tỷ thật sự ôm hắn.

Hắn không thể nào mở miệng yêu cầu đối phương đừng làm như vậy nữa, nhìn người nọ một hồi, môi giật giật, đột nhiên thốt lên một câu,:

- A tỷ ngủ sớm đi, hôm nay chắc chắn mệt muốn chết rồi.

- Ta không nghỉ không ngủ cũng sẽ không mệt.

Nam Diên không để bụng.

Dù sao cô vừa ngủ là ngủ mấy chục mấy trăm năm, cho nên mấy trăm năm không ngủ cũng sẽ không mệt.

Huống chi với tu vi của cô cũng chẳng cần nghỉ ngơi.

Nam Diên vỗ vỗ đầu của hắn, lại bóp bóp khuôn mặt non mịn của hắn:

- Nhưng mấy ngày nay ngươi đã hao phí không ít tinh lực, Ma Vực thật sự cằn cỗi, ngươi cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn để bổ sung tinh lực.

Ma Quân vừa bị vỗ đầu vừa bị bóp mặt: ...

Bùi Tử Thanh có chút u oán nhìn cô:

- A tỷ, ta đã trưởng thành, sao tỷ còn như vậy...

Cho dù đầu óc nhộn nhạo ý tưởng thì cũng bị a tỷ dùng một cây búa đập tan.

Ánh mắt của a tỷ thuần túy lại bình tĩnh, khiến hắn không nỡ khinh nhờn.

Nam Diên:

- Lớn cỡ nào thì ở trong mắt ta cũng là đứa trẻ.

Bùi Tử Thanh nghe vậy, có chút vui mừng, cũng có chút buồn bực.

Trước kia thì thôi bỏ đi, hiện tại hắn cao lớn uy mãnh anh tuấn bức người, rốt cuộc giống trẻ con chỗ nào chứ?

Nam chỉnh lại quần áo hơi nhăn nhúm, nhớ tới cái gì, lại nói:

- Ta rất thích bộ quần áo A Thanh đưa cho ta, sẽ luôn luôn trân quý.

Cực kỳ phù hợp thẩm mỹ cô, chỉ là con nhện to ở làn váy hơi xấu, nếu đổi thành chân thân của cô sẽ càng hoàn mỹ.

- A tỷ thích là được.

Bùi Tử Thanh cong môi, yên lặng nhìn cô gái trước mặt.

Bộ quần áo này coi như một cái pháp khí cực phẩm, hắn không nghỉ không ngủ ba ngày mới chế tạo ra tới, hao phí rất nhiều tâm huyết.

Có thể nghe được một tiếng thích của a tỷ cũng đáng giá.

- A tỷ, ta ngủ không được, tỷ có thể lại ngồi đây với ta trong chốc lát hay không?

Nam Diên:

- ... Nhiều chuyện.

Nhưng cô không đi, ngồi ở bên cạnh nam nhân.

- Ở đại điển hôm nay ta nhìn thấy Vân Vụ, vì sao ngăn cản ta giết hắn?

Cô muốn giết người, còn chưa bao giờ thất bại.

Bùi Tử Thanh dừng một chút, hỏi lại:

- Vì sao a tỷ phải giết hắn?

Nam Diên:

- Biết rõ cố hỏi, tất nhiên là vì báo thù cho A Thanh.

Loại người này không giết, chẳng lẽ còn muốn lưu trữ làm đồ nhắm?

Bùi Tử Thanh vừa nghe lời này, trong lòng hiện lên suy nghĩ "Quả nhiên như thế".

- Vốn dĩ ta định giết hắn rồi, nhưng hắn lại bảo a tỷ không chết, nên ta vui vẻ đồng ý tha cho hắn một mạng. Mấy năm nay Vân Vụ vẫn luôn giúp ta chạy chân làm việc, giúp ta khá nhiều việc, vì thế van để hắn sống. Nếu a tỷ không thích nhìn thấy hắn thì ngày mai ta liền giết hắn.

Mặt ngoài Vân Vụ vẫn là Tiếu diện Ma quân - bá chủ một phương của Ma Vực, nhưng thực tế hắn làm việc dưới trướng của Phệ huyết Ma quân.

Mà hiện tại, vì a tỷ, cấp trên của hắn là Phệ huyết Ma quân không chút do dự trừ bỏ hắn.

Nam Diên im lặng một lát, nói:

- Nếu hắn còn hữu dụng thì giữ lại đi.

Dù sao tiểu ma nhện này cũng không sống bao lâu, chờ tiểu ma nhện chết rồi cô lại đi giết Vân Vụ.

Mối thù hãm hại A Thanh năm đó, cô nhất định phải báo.

Để cô nghĩ xem có cách nào để hắn chết một cách thống khổ hay không.

·

Sau khi thân phận bại lộ, tỷ đệ nhận nhau thì Nam Diên và Tiểu Đường trải qua những ngày cực kì xa hoa.

Tất cả món ngon, rượu ngon, dị bảo quý hiếm nhất của Ma Vực đều được vận chuyển tới Diên Thanh Cung.

Hư Tiểu Đường được Đông Tuyết chăm nom béo lên một vòng.

Người vuốt lông nó cũng nhiều hơn, từ Diên Diên, Đông Tuyết đến gã Ma Quân kia.

Chỉ một tháng ngắn ngủn, mọi người ở Ma Vực đều biết vị Ma hậu ở Diên Thanh Cung là bảo bối của Phệ huyết Ma quân, là nhân vật không thể đụng chạm.

Thí dụ như Thất sát Ma quân, bởi vì trộm phái người đến gần Ma hậu nên bị Phệ huyết Ma quân đánh trọng thương.

Lại thí dụ như Uy vũ Ma quân, cố ý cống nạp tuyệt sắc mỹ nhân để Phệ huyết Ma quân cưới làm ma phi, ngờ đâu bị Phệ huyết Ma quân đánh văng hai cái răng cửa.

Nếu không phải bởi vì hai năm nay tình thế không ổn, hai phái chính tà lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh thì chúng ma tu dám cá Phệ huyết Ma quân sẽ khiến hai kẻ này ngỏm củ tỏi.

- A tỷ, mấy ngày nay ta muốn đi ra ngoài một chuyến, a tỷ đừng đi đâu nhé.

Phệ huyết Ma quân tựa như u linh, tay chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Nam Diên, động tác thuần thục xách cục bông trong lòng ngực cô lên.

Hư Tiểu Đường liếc nhìn hắn, không nhúc nhích.

Ban đầu nó rất kháng cự bị Ma Quân sờ lông, nhưng sau đó phát hiện kĩ thuật của hắn khá tốt, từ đấy cảnh giác biến thành hưởng thụ.

- Nhớ cẩn thận, đừng bị thương.

Nam Diên nói, cũng không có hỏi nhiều.

Bùi Tử Thanh nở nụ cười:

- Nghe a tỷ, bảo đảm không bị thương. A tỷ, ta đi nhé?

- Ừm.

Ma Quân nhìn Nam Diên thật lâu, lúc xoay người thì ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm đen tối.

***

Chương sau có bất ngờ nha~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện