Chương 32 a tỷ, ta chỉ thích tỷ

Edit: Nguyệt Phong

***

Bùi Tử Thanh giận tím mặt, nắm đấm bay thẳng mặt người nọ.

Vân Vụ không trốn mà chịu ăn cú đấm này.

Người bình thường mà bị đấm một cái thì phỏng chừng gương mặt sẽ lập tức sưng thành đầu heo, nhưng người trước mắt vẫn bộ dáng phong lưu cười tươi rói, đầu không hề nghiêng ngả một chút.

- Ngươi là võ tu? Bùi Tử Thanh tức khắc nhíu mày.

Vân Vụ trợn mắt nói dối:

- Không phải võ tu, chỉ là da dày thịt béo hơn người bình thường thôi.

Bùi Tử Thanh:...

- Vân Vụ, bớt dùng tâm tư xấu xa của ngươi so sánh tình cảm của ta với a tỷ! Ta coi a tỷ là trưởng bối, là chí thân, a tỷ bảo ta làm cái gì ta đều nguyện ý, cho dù muốn mệnh thì ta cũng cho nàng!

Vân Vụ cười như không cười:

- Đúng không?

- Đương nhiên!

Bùi Tử Thanh lạnh lùng nhìn hắn, chất vấn:

- Ngươi che dấu tu vi lẫn vào phủ thành chủ đến cùng có mục đích gì?

Vân Vụ xáo trộn ván cờ trên bàn, nhặt từng viên cờ đen bỏ vào trong hộp, không nhanh không chậm nói:

- Ngươi cảm thấy ta có mục đích gì?

- Mặc kệ ngươi có mục đích gì cũng cách a tỷ của ta xa một chút! Nếu như bị ta phát hiện ngươi mưu đồ gây rối, ta sẽ liều chết ngăn trở ngươi!

- Ngươi sẽ chấp nhận chết sao?

Vân Vụ cười ha hả hỏi lại một câu.

Bùi Tử Thanh bỗng dưng ngẩn ra.

- Hiện tại ngươi còn muốn chết sao? Đã chết thì không còn gì cả, ngươi không bao giờ có thể làm nũng với a tỷ của ngươi, cũng không thấy nàng. Có lẽ, nàng sẽ lại thu dưỡng một đứa nhỏ rồi nuôi nó như đã nuôi ngươi vậy.

- A tỷ sẽ không làm vậy!

Bùi Tử Thanh bức thiết đánh gãy hắn, đáy mắt trồi lên cảm xúc mãnh liệt.

A tỷ sẽ không làm như vậy!

- Một đứa nhóc mà thôi, ngươi cảm thấy nàng có thể nhớ rõ ngươi bao lâu? Cả đời? Con nít thì đừng nằm mộng vô lý như thế!

- Câm mồm! Ngươi đừng vội dời đi trọng điểm!

Vân Vụ vô tội nhún vai:

- Nếu ta thật sự có mưu đồ gì thì có thể chờ lâu như vậy à? Ba năm trước đây làm sao ta lại ở đây tiếp, toàn phủ đều rõ ràng.

- ...Tốt nhất như thế!

- Bùi tiểu công tử vẫn ngẫm lại chính mình đi, ngươi thật sự chỉ cam nguyện làm đệ đệ của a tỷ ngươi à? Nàng có vẻ nuôi dưỡng ngươi như con cái, ngươi kêu nàng một tiếng mẫu thân là thích hợp nhất, ha hả a...

Bùi Tử Thanh nghĩ đến xưng hô này, trái tim co rút, có chút thở không nổi.

Hắn rõ ràng coi a tỷ là chí thân, nhưng vì sao đổi cách xưng hô hắn liền chịu không nổi?

Hắn không muốn a tỷ làm trưởng bối như vậy, hắn, hắn...

Hắn cũng không biết mình muốn cho a tỷ làm loại trưởng bối nào.

Khóe môi Vân Vụ ngậm cười, tiếp tục nói:

- Ngẫm lại kĩ đi nhóc, đến cùng ngươi đối với a tỷ ngươi là cảm tình gì? Ngươi muốn độc chiếm nàng và lấy thân phận gì độc chiếm hả? Con nuôi? Làm đệ đệ?

- Ngươi câm mồm!

Bùi Tử Thanh lạnh như băng liếc hắn, quay đầu liền rời đi, bước chân lại có chút hỗn loạn.

Vân Vụ cười, ngắm một viên cờ trong tay.

Người Ma Vực am hiểu nhất là mê hoặc nhân tâm.

Chờ chấp niệm của thằng nhóc này với nữ nhân kia càng ngày càng sâu, đến mức hoàn toàn chiếm hữu đối phương mới có thể thư hoãn thì thời cơ cũng đến.

Nhung mà...

Vân Vụ bưng một chén trà uống một ngụm, mặt mày lạnh lùng.

Trong phủ này dường như ẩn nấp một vị cao thủ rất lợi hại.

Ba năm nay, hắn thường xuyên có thể cảm nhận được thần thức vị kia rình coi.

Rốt cuộc là khi nào thành Tích Tuyết có một vị cao thủ như vậy?

Nếu ngay cả hắn cũng không biết thì người này... Cũng thật đáng sợ.

Cũng may mục đích của người nọ chỉ là bảo đảm hắn không ra phủ, cũng không có giám thị mọi cử động của hắn, bằng không sẽ không giấu được những thứ hắn dạy Bùi Tử Thanh mấy năm nay.

·

Bùi Tử Thanh thất hồn lạc phách trở về.

Hắn khác thường quá rõ ràng, cho nên Nam Diên nghĩ lại mình có phải giận quá hay không?

- Ta sớm đã không tức giận, sao đệ lại lộ ra vẻ mặt này hả?

Bùi Tử Thanh thuần thục xách con linh thú trong lòng ngực nữ nhân lên.

Hư Tiểu Đường bất mãn trừng hắn, nhưng rất nhanh đã bị đối phương vuốt lông thoải mái, thay đổi chỗ ôm ấp tiếp tục híp mắt nghỉ ngơi.

Bùi Tử Thanh ôm Hư Tiểu Đường, ngồi xổm bên người nữ nhân, đầu nhẹ nhàng gối lên bụng cô, thấp giọng hỏi:

- A tỷ, A Thanh là cái gì của tỷ vậy?

Nam Diên sớm thói quen đứa nhỏ bám người, hơn nữa Bùi Tử Thanh vẫn là bộ dáng hài đồng nên không cảm thấy có gì lạ, chẳng những dung túng hành vi hắn thân cận, còn xoa xoa đầu của hắn:

- Ta coi A Thanh như con ruột.

Kỳ thật dựa theo tuổi thì cô ngang vai vế với bà tổ của A Thanh.

Nhưng cách quá xa sẽ không dễ dàng thân cận.

Làm mẹ con hay chị em thì được.

Bùi Tử Thanh nghe lời này thì trái tim co lại.

...Rất khó chịu.

- A tỷ, chờ ta lớn lên rồi thì ta còn là A Thanh của a tỷ không?

Hắn hỏi, thanh âm trở nên có chút khàn khàn.

- Tất nhiên. Đệ có thể sống bao lâu là có thể làm A Thanh của ta bấy lâu.

Nam Diên nói cái này rồi chợt thẫn thờ.

Chờ đến khi cô có đủ giá trị công đức và lực tín ngưỡng thì cô sẽ rời đi thế giới này.

A Thanh là một người sống sờ sờ, cô không mang đi được.

Cho dù có thể thì cô cũng sẽ không dẫn hắn theo.

Cho nên hiện tại cô có hai ý định, một là giúp A Thanh đi lên đỉnh cao nhân sinh, đạt tới trình độ không thua kém với đứa con khí vận, không người dám khinh.

Hai là che chở hắn cho tới lúc hắn sống thọ và chết tại nhà.

Thế giới này tuy là thế giới cao cấp nhưng chỉ là thế giới cao cấp tầm thấp, nhân loại tu luyện đến linh hoàng cũng sống đến ngàn tuổi thôi.

Chỉ ngàn năm thôi mà, cô chờ được.

Nhưng Nam Diên càng có khuynh hướng cái thứ nhất.

Trong tay cô có vô số thiên tài địa bảo, A Thanh cũng cố gắng lắm, cô không tin mình dưỡng không ra một đại năng giả như đứa con khí vận.

Tuy nhiên Bùi Tử Thanh lại từ lời nói của cô nghe ra một ý khác.

Hắn sống có thể luôn làm A Thanh của a tỷ, vậy khi hắn đã chết thì sao?

Có phải a tỷ lại định nuôi một đứa nhỏ khác hay không?

Có lẽ nó cũng tên là A Thanh, có lẽ cũng giống hắn ăn chung ở chung với a tỷ, thậm chí giống hắn gối lên đùi a tỷ làm nũng...

Tưởng tượng đến tương lai sẽ bị người thay thế, Bùi Tử Thanh liền khống chế không được đen tối và thô bạo trong nội tâm.

Không thể!

A tỷ là của một mình hắn!

A tỷ không thể đối xử người khác như vậy!

- A tỷ, ta chỉ thích một mình tỷ thôi, tỷ có thể chỉ thích mỗi ta không?

Bùi Tử Thanh hỏi, ngữ khí mang theo sự thật cẩn thận.

Nam Diên thấy bộ dạng đứa nhỏ lo được lo mất, có chút buồn bực, đang êm đẹp làm sao vậy?

Cô không thể nhìn đứa nhỏ tràn ngập ánh mặt trời rộng rãi đột nhiên biến thành như vậy, liền nhéo gáy hắn:

- Đệ tốt với a tỷ thì hiển nhiên a tỷ cũng tốt với đệ, cảm tình xuất phát từ hai phía.

Bùi Tử Thanh nghe được lời này, tâm không đau nữa, trong mắt mang theo ý cười.

A tỷ quả nhiên rất tốt với hắn.

- Về sau không cho a tỷ nuôi dưỡng đứa trẻ khác, a tỷ có mỗi ta là đủ rồi.

Đứa nhỏ bá đạo tuyên bố.

Nam Diên liếc hắn:

- Nuôi một mình đệ đã đủ hao tâm tốn sức rồi.

Ý ngoài lời là sẽ không nuôi đứa thứ hai.

Bùi Tử Thanh lập tức cọ cọ trong lòng cô, cười nói:

- Ta biết a tỷ tốt nhất mà!

***

Editor: từ chương 30 thì mỗi chương dài gần gấp đôi chương cũ luôn! Editor vẫn cố gắng bò a bò...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện