Trải qua một đêm, lửa ở Viện Hộ Lý sớm đã được dập, bất quá lửa tuy dập được, nhưng lại có không ít bệnh nhân phần tử táo bạo còn chưa tìm được.

Viện Hộ Lý nháo thành một đoàn, không ai chú ý có người rời đi rồi trở về.
Tần Kiêu lười nhác mà dựa vào trên xe, nhìn Tô Đường thuần thục mà bò lên trên tường, tốc độ kia, làm hắn nheo hai con mắt.
Người dẫn đường nhỏ xinh nhu nhược, cảm giác đau thần kinh cũng cao thượng hơn so với người thường, đại bộ phận người dẫn đường đều làm việc trong văn phòng, thậm chí có thể ở trong nhà.

Phải biết rằng người dẫn đường số lượng có hạn, thậm chí lính gác bọn họ số lượng còn nhiều gấp hai người dẫn đường, vì thế, Liên Bang mỗi năm đều sẽ bỏ vốn lớn để trợ cấp người dẫn đường.
Edit by AShu
Có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, người giám hộ thân ái của hắn lại luyện được một thân công phu.

Hắn xuất thân từ quân đội, một động tác nhỏ cũng làm hắn biết không ít chuyện, tỷ như tiểu dẫn đường dùng bao nhiều lực khi leo lên bức tường, tỷ như dùng bao nhiêu sức bật khi nhảy xuống, hơn nữa lấy sức của nàng, chẳng những phá hỏng đồ vật của Viện Hộ Lý, thậm chí còn có thể làm Viện Hộ Lý náo loạn trong đêm, năng lực này, nếu không thể vì hắn sử dụng, thì nàng chỉ có một kết cục duy nhất.

Tô Đường làm ra những hành động này, không sợ bị người khác theo dõi, nàng mang ba lô ẩn ẩn nấp nấp len lỏi vào Viện Hộ Lý, thừa dịp còn chưa khôi phục lại trật tự, nàng đem tất cả thuốc đút cho những người bệnh đó.

Bất quá tới phiên Nghiêm Phong, có một chút phiền toái nhỏ, Viện Hộ Lý tuy loạn, nhưng nơi này của hắn vẫn có người trông giữ.
Cuối cùng, vẫn là trị liệu sư của Nghiêm Phong chú ý tới nàng.
Trị liệu sư nghi hoặc nhìn nàng, khó hiểu nhìn nàng.

Tô Đường liền trực tiếp giả vờ, không nói hai lời, lập tức tiến lên liền ôm lấy cổ hắn.
"Tiểu ca ca lớn lên soái như vậy, thật muốn mang về nhốt lại."
Nàng biểu tình hào hứng, nhưng trị liệu sư lại mặt vô biểu tình nói: "Tô tiểu thư, tuy tôi là nam nhân, nhưng hai người dẫn đường đến với nhau là không có tương lai đâu." Nói xong, cảm giác trong lòng ngực nghẹn cái gì đó, ánh mắt ngẩn ra, trùng hợp lúc này, Tô Đường liền đẩy người vào vách tường.
Từ xa nhìn lại, hai người phi thường ái muội, Tô Đường càng nở nụ cười quyến rũ, "Không biết nên làm như thế nào, liền gọi điện thoại hỏi nguyên soái của anh đi."
Không phải không vào được, chỉ là nàng ngại phiền toái, bận rộn cả một đêm, nàng cực kỳ buồn ngủ a.
Edit by AShu.
Dùng thuốc không có nghĩa là sẽ khỏi hẳn, còn cần trị liệu tinh thần.

Tô Đường nghỉ ngơi một ngày, lúc này mới bắt đầu động thủ.

Bất quá vì không muốn có người chú ý, một ngày nàng chỉ trị liệu cho một người.
Người nàng trị liệu đầu tiên đương nhiên là tiểu thư Tiểu Ong Mật, rốt cuộc thì nàng ta đã cứu nàng vài lần, tuy rằng đều là vô ý.
Tiểu Ong Mật tiểu thư trúng độc không lâu, hồi phục cũng rất tốt, đột nhiên thức tỉnh, cũng không lộ ra dấu vết gì.

Đoạn thời gian này nàng tuy rằng mơ mơ hồ hồ, nhưng lại có ký ức, nàng nhìn Tô Đường, giật mình ngốc một hồi lâu, sau đó mới ách một tiếng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn cô."
Trên mặt đã rút đi hết vẻ ngốc bạch ngọt, một cặp mắt ngọc thạch tràn đầy lửa giận, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.
Tô Đường vỗ vỗ bả vai nàng, không có nói quá nhiều lời an ủi, ngược lại phân tích cục diện cho nàng, trong khoảng thời gian này yêu cầu nàng phối hợp với mình.

Tiểu Ong Mật tiểu thư, "Không thành vấn đề."
Lời này vừa nói ra, nàng lại một lần nữa thấy được nguyên soái, cả người đều choáng váng.
Nàng tuy rằng nhớ nguyên soái có xuất hiện, nhưng tâm trí nàng không được đầy đủ, không hiểu sợ hãi như thế nào, nhưng hiện tại, đừng nói nàng phối hợp, chỉ cần dựa vào gần thì chân đã mềm nhũn ra.
Tô Đường thở dài, ghé vào tai nàng nói mấy câu, sau đó chính mình đi tới bóng râm mà đứng.
Tần Kiêu biết là Tô Đường giả điên, rất có hứng thú đi lên phía trước, đã nửa tháng trôi qua kể từ lần trước hắn tới, trong khoảng thời gian này, Tô Đường đã đem thuốc cho người bệnh uống xong, hầu hết những người cần chữa đã thanh tỉnh, nàng chậm chạp không động thủ, chỉ chờ mỗi Tần Kiêu.
Viện trưởng vẫn như lần trước, một tay cầm khăn tay, nơm nớp lo sợ đi bên cạnh Tần Kiêu, không đợi hắn nịnh nọt mở miệng, liền thấy tiểu dẫn đường trừng mắt mở miệng, tức giận nói to, "Tiểu ca ca của ta đâu! Lão yêu phu nhà ngươi, đem anh ấy đi đâu rồi!" Khi nói chuyện, cũng không biết bẻ cành cây từ nơi nào, mà nhắm ngay viện trưởng, không nói hai lời, lập tức đánh tới.
Edit by AShu.
Nhánh cây đánh trên mặt viện trưởng, một mảng đỏ hiện lên, chói mắt cực kỳ, cũng làm hình tượng trung thực của viện trưởng tan vỡ.

Hắn giận tím mặt, chỉ vào bảo vệ chưa kịp hoàn hồn ở bên cạnh, "Còn không đem người bắt lấy!"
Tô Đường thừa dịp cơ hội này, nghiêng người một cái trực tiếp chạy tới bên người Tần Kiêu.
Trong ba giây trôi qua, nàng nhanh nhẹn gỡ súng lục bên hông Tần Kiêu, khí thế mạnh mẽ, động tác liền mạch lưu loát.
Ầm một tiếng.
Giữa trán viện trưởng bị trúng một viên đạn, máu tươi theo gương mặt chảy xuống, thân thể cũng theo đó ngã xuống.
Một màn này thình lình xảy ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra, chỉ có Tần Kiêu nhướng mày.
Tô Đường hành động nhanh nhẹn, thuận tiện làm phản ứng của tất cả bảo vệ trì trệ, đương nhiên, nàng vừa động thủ, hai mươi lính gác đã được chữa khỏi cũng lập tức động thủ, rất nhanh, bảo vệ đã bị tiêu diệt, Viện Hộ Lý liền nhiễm một tầng máu tươi.
Thời gian trôi qua không đến năm phút, đây là sớm đã tính toán.
Tần Kiêu huýt sáo một cái, nghiền ngẫm nhìn người nào đó, "Lần đầu tiên mới biết ta có một giám hộ thân thủ lợi hại như vậy."
Tô Đường giẫm lên máu tươi, thấy hai gã cận vệ đứng trước mặt mình, vẻ mặt cảnh giác.
"Yên tâm, tôi còn cần nguyên soái giải quyết hậu quả." Nói xong, nàng ném súng lục ném qua hắn.
Tần Kiêu tiếp nhận súng lục, thưởng thức một chút, bên trong tổng cộng có hai mươi viên đạn, nàng không bắn trật phát nào, thân thủ này nếu ở trong quân đội, thì cũng là một người xuất sắc.
"Ta tựa hồ chưa đưa quà gặp mặt cho tiểu thư hoa ăn thịt người." Hắn liếm liếm răng nanh, tay vừa chuyển, lại đem súng lục trở lại nàng, "Cho cô."
Tô Đường cầm súng lục, sách một tiếng, "Chỉ một khẩu súng? Nếu không ngài thuận tay cho tôi một ít viên đạn nữa.


Nhưng đừng kinh thường tôi không biết, tôi nghe nói súng này của ngài có tính chất đặc biệt, viên đạn này trên thị trường không mua được."
Tần Kiêu vẻ mặt hậu tri hậu giác, nở một nụ cười cực kỳ vô hại, "A, thì ra là như vậy, vậy chỉ có thể chờ lần sau chúng ta gặp mặt lại."
Rốt cuộc cũng dựa vào lời hẹn gặp mặt lần sau, Tô Đường không ghét bỏ, đem súng cất đi, sau đó nói: "Đúng rồi, ngài có thể cho tôi mượn một chiếc xe không?"
Tần Kiêu bỗng có hứng thú, "Muốn làm cái gì?"
Tô Đường, "Tôi định về nhà tắm rửa một cái, Tần nguyên soái muốn đi cùng sao?"
Nàng mỉm cười nheo lại hai con mắt, cả người giống như một con hồ ly giảo hoạt, tuy nói ra lời mời, nhưng tư thế lại giống như lừa con mồi vào động của tiểu hung thú.
Mà càng nói, bộ dáng này của nàng cực kỳ phù hợp khẩu vị của Tần Kiêu.
Xinh đẹp nhưng nguy hiểm, làm người nhịn không được muốn khiêu chiến.
Edit by AShu
Trong thế giới này, Tô Đường tên Tô Diệp, là một cô nhi, ngoài mặt thì ôn nhu, nhưng bên trong lại là một đóa hoa ăn thịt người.

Nàng tự mình xé mở nhân thiết mà duy trì từ trước, không che giấu một chút gì lộ ra một màn nguy hiểm này, vì sau này không muốn tiếp tục mang chiếc mặt nạ này, sợ sẽ hù dọa ai đó.
"Cẩu tử, đem vị trí của vị kia ở tinh cầu Tắc La nói cho ta."
Lúc trước nàng tuy rằng hoàn thành nhiệm vụ, bất quá sự tình nằm ngoài nhiệm vụ từ trước đến nay nàng không hứng thú, chuyện này biết cũng đại khái, tỷ như thân phận của Tô Diệp này, chính là muội muội pháo hôi của nữ chủ, vì mưu toan bò lên giường, lại bị thọc một phát chết tươi.

Sau đó liền không lâu trước đâu, nàng lại biết vị dược tề sư ở Tinh cầu Tắc La, chính là nữ chủ chân chính ở thế giới này.
(tấu chương xong).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện