Không thể trốn được, Tô Đường chỉ có thể lộ ra một nụ cười xấu hổ.

"Lục...... Lục thiếu gia, chào buổi trưa a, ngài muốn ăn sao?"

Lục Vân Đình mỉm cười, chỉ là trong mắt ánh mắt thâm trầm đen tối, "Lục thiếu gia?"

Tô Đường chỉ chần chờ một giây, tiếp theo nháy mắt, liền cười cực kỳ xán lạn, thậm chí còn thuận thế bổ nhào trên người hắn, "Đình Đình a, chàng đây là rốt cuộc đã tỉnh sao? Trong khoảng thời gian này, thật làm ta lo lắng chết đi được."

Lục Vân Đình híp híp mắt, "Nhưng ta nhớ rõ, nàng mới vừa nói phải rời khỏi ta."

Tô Đường ủy khuất nhìn hắn, bộ dáng kia, muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng thương, "Ta đây có thể làm sao bây giờ, tứ đại thế gia đều đánh tới cửa nhà rồi, ta liền nghĩ nếu có thể kích thích chàng một chút, không chừng chàng sẽ khôi phục a."

Bộ mặt bán thảm, sau khi tẩu hỏa nhập ma Lục Vân Đình vẫn luôn cảm thấy, hắn đã vốn không biết xấu hổ, không nghĩ tới bản lĩnh trợn mắt nói dối của tiểu yêu tinh cũng thật đỉnh cao a.

Tô Đường lúc này chỉ nghĩ lừa dối cho qua chuyện, dù sao đùa giỡn thì cũng đủ rồi, nên đến thời điểm nhận thua thì nên nhận thua.

"Đình Đình a, chàng mới vừa khôi phục, thân thể có chỗ nào không khỏe không? Tới đây, ta bắt mạch cho chàng, nhưng mấy di chứng khác, một đoạn thời gian trước, ta ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không tốt, liền sợ chàng bị gì đó a."

Cái miệng nhỏ của tiểu yêu tinh lúc đóng lúc mở, hỏi han ân cần, tình ý sâu nặng, đáng tiếc, hắn nửa điểm không tin.

Bốn năm trước hắn cũng đã lĩnh giáo qua bản lĩnh của nàng, không đem hắn lăn lộn chết, cũng do hắn mạng lớn a.

Cưới vợ không dễ a.

Lục Vân Đình kỳ thật nào dám luyến tiếc trừng phạt nàng, bất quá nhìn nàng nơm nớp lo sợ, còn rất có ý tứ.

"Phải không?"

Hắn khinh phiêu phiêu hai chữ, Tô Đường lại diễn tinh thượng thân, "Cũng không phải đúng, chàng chính là tâm can của ta, bảo bối của ta a, ta không quan tâm chàng, thì ai quan tâm chàng."

Lục Vân Đình nguyên bản còn muốn tiếp tục xụ mặt hù dọa nàng vài câu, nhưng vừa nghe câu nói buồn nôn kia, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Trong đầu của tiểu yêu tinh, rốt cuộc đều chứa cái gì a.

"Nàng a......" Lục Vân Đình điểm điểm cái trán trơn bóng của nàng, bất đắc dĩ cười nói, "Chơi vui không?"

Tô Đường không còn giả bộ nữa, thành thật gật đầu, "Chơi vui."

Có thể không chơi vui sao, lúc nàng đi học thực sự không hiểu, vì cái gì khi nam sinh thích tiểu nữ hài thường biểu hiện khi dễ, càng khi dễ, thì càng thích, nhưng hiện tại nàng có chút minh bạch. Tiểu cô nương xinh xinh đẹp đẹp, chỉ khi bị khi dễ, trong mắt mới chỉ còn lại chính mình.



Bất quá thú vị vẫn phải có, bất quá cuối cùng còn ứng câu nói kia, đi khi dễ người ta, sớm hay muộn cũng phải trả lại.

Liền tỷ như hiện tại, Tô Đường liền héo.

Lục Vân Đình biết hiện tại ở bên ngoài sơn cốc ngoại có không ít người như hổ rình mồi, hắn nhìn tiểu yêu tinh đang nằm trong lòng ngực của chính mình, cong lưng, nói thanh âm chỉ hai người có thể nghe được: "Chờ về sau lại chậm rãi tính toán với nàng."

Tô Đường rụt rụt đầu, không dám lên tiếng.

Còn về vị thiếu niên mẫu đơn bị bỏ rơi đứng ở kia, lúc này cả người đều súc ở cửa, như đang chuẩn bị tư thế tông ra khỏi cửa bất cứ lúc nào.

Đây là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ tao ương a.

"Thiếu gia...... "Hắn nhỏ giọng mở miệng, thấy ánh mắt Lục Vân Đình quét tới, tức khắc lại rụt rụt đầu," Lục gia cùng Giang gia, trước đây liền dựa theo ngài phân phó, chuẩn bị sính lễ tới đây, chính là không rõ ràng lắm hai đại thế gia khác đến tột cùng bán cái gì hồ lô, cho nên người của chúng ta hiện tại còn xen lẫn trong đó."

Edit by AShu/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 để ủng hộ editor nha ;)

Lục Vân Đình, "Bớt nói đi, trước tiên cho người đem sính lễ đưa tới."

Tô Đường sửng sốt, từ từ? Hiện tại không nên giải quyết chuyện bị vây công trước sao? Sau đó, nàng liền nghe Lục Vân Đình tiếp tục nói: "Ôn cốc chủ thật vất vả nhả ra đáp ứng gả thấp, nếu đổi ý, ta tìm đâu ra tức phụ."

Thiếu niên mẫu đơn hiển nhiên cũng bị đợt thao tác này cả kinh rồi, bất quá tốt xấu hắn cũng là thủ hạ nhiều năm chủ tử, ít nhiều vẫn có chút hiểu biết chủ tử.

"Ý của thiếu gia, là trực tiếp xác nhận ngày thành thân, sau đó mời tứ đại thế gia tham gia?"

Lục Vân Đình nhìn về phía Tô Đường, mỉm cười nói: "5 ngày sau là ngày hoàng đạo, không biết chủ ý của Ôn cốc như thế nào?"

Tô Đường: "Ta không đồng ý có tác dụng không?"

Lục Vân Đình, "Đương nhiên là hữu dụng, nguyên bản ta cũng cảm thấy năm ngày là rất lâu, nếu Ôn cốc chủ cũng không đồng ý, vậy ngày mai đi, hôm nay suốt đêm bố trí, tuy nói thời gian có chút vội vàng, bất quá vẫn kịp." Hắn nói xong, lại đột nhiên cầm tay Tô Đường, "Chính là sẽ có khả năng ủy khuất phu nhân."

Này còn chưa thành thân đâu, cái danh xưng phu nhân này có phải gọi hơn bị sớm không.

Làm như nghe được nàng phun tào, Lục Vân Đình mỉm cười nói: "Trước trước tiên luyện tập một chút, rốt cuộc từ nhỏ ta đã tập trung việc học, cũng không người nào dạy dỗ ta nên đối mặt với tuyệt sắc phu nhân như thế nào."

Tô Đường mặt già đỏ lên, một chút cũng không nghĩ thừa nhận chính mình bị hắn làm cho đỏ mặt a.

"Cho nên, nếu vi phu nơi nào không phải, còn thỉnh phu nhân không tiếc chỉ giáo."



Khi hắn gọi hai chữ phu nhân, trong mắt mang theo ý cười, đôi mắt bén lên, mang theo kiều diễm lưu luyến ôn nhu, giờ phút này đem nàng hoàn toàn khắc vào trong đó.

Tứ đại thế gia ở bên ngoài Dược Vương Cốc đang thương nghị làm như thế nào có thể vây công Ôn Lương, kết quả liền mỗi người nhận được một phần thiệp mời, mời bọn họ tham gia tiệc cưới của Ôn Lương cùng Lục Vân Đình.

Đối với chuyện này, không ít người đều trợn tròn mắt, bọn họ là tới đánh nhau, không phải tới uống rượu mừng a?!

Có người cảm thấy đây là âm mưu, không thể tham gia, rốt cuộc ai không biết vị Lục gia này là chi tử của gia chủ trước, năm đó còn bị yêu nữ Ôn Lương kia bắt làm nam sủng trong ba năm. Nếu thật thích, Ôn chó điên năm đó có thể thả người? Trong một năm thả người kia, còn chẳng quan tâm, điểm này đều không giống tác phong của nàng a!

Cho nên, chắc chắn Lục Vân Đình nhất định là bị ép buộc.

Nếu là bị ép buộc, bọn họ tuyệt đối không thể tham gia.

Cuối cùng, Giang gia là người đầu tiên đứng dậy, "Mặc kệ có âm mưu hay không có âm mưu, bị ép buộc vẫn là tự nguyện, chúng ta vốn chính là muốn tấn công Dược Vương Cốc, hiện giờ nhân gia rộng mở đại môn, các ngươi không tiến? Nếu không tiến, còn vây công cái rắm!"

Gia chủ Tiêu gia nói: "Lời tuy như thế, nhưng ai có thể khẳng định Ôn yêu nữ sẽ còn hạ ám chiêu gì."

Giang gia, "Nếu như thế, vậy Tiêu gia chủ mời trở về đi."

Mắt thấy muốn tranh chấp lên, Việt gia ra mặt làm người hoà giải.

Hắn nói: "Đừng cãi cọ nữa, Ôn Lương phát thiệp mời, chắc chắn có chiêu sau chờ chúng ta, mặc kệ chúng ta đi hay là không đi, đều sẽ không thay đổi."

Giang gia lập tức vỗ tay tán đồng, "Nếu muốn làm rùa đen rút đầu, thì không cần tới, hiện tại liền thu thập đồ vật trở về."

Trên mặt gia chủ Tiêu gia có chút không nhịn được, chỉ có thể đem ánh mắt chuyển hướng Lục gia, nhưng Lục gia chết chết, mất tích mất tích, căn bản là không ai có thể diễn chính.

Mắt thấy Giang gia cùng Việt gia đều muốn đạt thành nhận thức chung, Tiêu gia e sợ bọn họ sẽ ném hắn xuống, lập tức nói: "Lão phu cũng không nói không đi, chẳng qua lão phu chỉ là lo lắng mà thôi."

Nghe vậy, gia chủ Giang gia cười tủm tỉm, "Cho nên Tiêu gia chủ cũng cùng đi?"

Tiêu gia, "Đi, đương nhiên là đi."

Giang gia, "Chúng ta nên chuẩn bị một phần hạ lễ, tới cửa làm khách, ngay cả Ôn Lương đều phát thiệp mời, nếu tay không mà tới, cho dù đánh thắng, không chừng còn sẽ bị người giang hồ nói thành chúng ta vì tiền biếu."

Vừa nghe tiền biếu, sắc mặt Tiêu gia chủ đều xuất hiện vết rách, nhưng lại xem gia chủ Giang gia nghiêm túc thảo luận như thế, tức khắc cảm thấy, có lẽ bọn họ thả ra sương khói đạn?

Tỷ như bên trong hạ lễ thêm chút đồ, nhét thêm thuốc nổ?

Lời tác giả: Cảm ơn bách kiều kịch mẹ, nửa ấm, happy ba vị tiểu khả ái đánh thưởng, ái các ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện