Edit by AShu ^_^.

_____________

Lục Vân Đình hiện giờ sắm vai Lục Nguyệt càng ngày càng thuận tay, đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là hắn rốt cuộc cũng có thể cởi được cái nữ trang đáng chết kia ra.

Đây quả thực chính là lịch sử đen tối nhất của hắn, nhưng hắn không thể tiếp cận nàng từ mặt khác, mà không thể kinh động nàng.

Từ nửa tháng tới nay, hắn cơ hồ đều làm quen người bên người nàng người, không ít chuyện từ trước hắn không chú ý, hiện giờ lại làm hắn càng thêm khó hiểu. Tỷ như người ngoài toàn đồn đãi nàng thượng vô số người, nam nữ không kỵ, nhưng trong nửa tháng, thế nhưng chưa bao giờ thấy nàng đụng chạm qua bất kỳ một người nào.

Hắn từ trước vẫn luôn thấy may mắn chính mình thân bị trọng thương, cho dù nàng phát rồ, cũng không có khả năng động thủ một người bệnh như hắn, nhưng hôm nay nghĩ đến, tựa hồ cũng không phải chuyện như thế.

Không đụng hắn, có lẽ nàng ai cũng đều không chạm vào.

Nhưng nếu như thế, vì sao lại muốn xây dựng ra cái ác danh như vậy?

Lục Vân Đình cho người điều tra, nhưng Ôn Lương là ai, sao có thể như vậy dễ dàng bị hắn tra ra được. Cuối cùng, khi trên đường trở về Dược Vương Cốc, hắn tựa hồ biết được một góc của bí mật này.

Đó là một ngày, trời trong nắng ấm, bình thường như mọi ngày, nhưng Ôn Lương lại không hề trong dự tính mà ban ra một cái mệnh lệnh.

Đi tìm khách điếm gần đây, chỉnh đốn nghỉ ngơi, càng làm người khó hiểu chính là, chưa định ra thời gian nghỉ ngơi thời gian.

Lục Vân Đình ngay từ đầu còn khó hiểu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể làm nàng dừng tiến trình mà nghỉ ngơi, nhưng hắn có tâm tới gần, cuối cùng đều bị thủ hạ đứng trước thủ hạ ngăn cản.

Khác với những tì nữ xinh đẹp lúc trước, lúc này đây, mỗi người đều là cao thủ số một số hai.

Trực giác nói cho Lục Vân Đình có chuyện gì đó, vì thế khi trời về đêm, hắn tránh né mọi người, thay y phục dạ hành, theo cửa sổ ven sông mà đi vào.

Sau đó, xuất hiện làm hắn khiếp sợ một màn.

Ôn Lương mọi khi, nóng bỏng như hỏa, nhưng hôm nay, liền giống như tên nàng, băng mỹ nhân, không phải hình dung khí chất, mà hình dung trạng thái của nàng hiện giờ.

Đôi môi luôn kiều diễm ướt át, hiện giờ lại tái nhợt như tờ giấy, làn da tinh tế trắng nõn, hiện giờ càng giống như không hề có huyết sắc, mà hàng mi dài kia, treo sương hàn, như lạc vào trời đông giá rét.

Phản ứng đầu tiên là nàng trúng độc, nhưng lại nghĩ đến phản ứng của những người bên cạnh nàng, tựa hồ là thái độ bình thường?

Nàng tuy bị người coi là yêu nữ, nhưng trên giang hồ cũng được xưng là đệ nhất thần y, độc mà nàng không thể giải được, là loại độc gì mới được?

Mang theo sự khó hiểu cùng tò mò, Lục Vân Đình càng ngày tới gần, càng tới gần, tâm càng sợ, rét lạnh như vậy, nếu người bình thường chỉ sợ sớm đã bị đông chết rồi?

Không còn diễm lệ như ngày xưa, thiếu nữ an an tĩnh tĩnh mà nằm trên giường, tái nhợt làm người đối diện liền cảm thấy đau lòng.

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, chỉ số hắc hiện tại: 90%."

Lục Vân Đình vẫn luôn cho rằng chính mình hẳn là hận nàng, nhưng trong một cái chớp mắt, hắn chỉ nghĩ làm nàng tốt lên.



Edit by AShu/ Đọc truyện trên wattpad để ủng hộ editor:)

Y thuật của hắn không phải là quá tinh thông, bất quá bình thường bắt mạch vẫn sẽ biết, sau đó hắn phát hiện nàng chính xác trúng độc, từ dấu hiệu cho thấy, ít nhất đã bị mười năm rồi.

Mười năm trước, nàng mới 11-12 tuổi a, không lẽ...... Đôi mắt đột nhiên trừng lớn, diệt môn án của Ôn gia!

Bọn họ cùng tuổi, lúc trước hắn vẫn là thiếu chủ Lục gia, chỉ có thể nhìn sắc mặt của phụ thân, hắn chỉ là một người đứng xem, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng mười năm trước, cả nhà của tiểu cô nương đều bị giết, không một người viện thủ.

Lúc đó nàng nhỏ như vậy, sao có thể mang theo một thân độc, từ chó nhà có tang biến thành chó điên như hiện giờ.

Nàng vốn nên thiên chân vô tà, là ai, đem nàng bức nông nỗi như thế.

Kỳ thật không cần đoán, chuyện của năm đó, thủ đoạn đó, không bao lâu, lại được thực hiện trên người phụ thân hắn, mà hắn, kinh mạch đứt đoạn, nội lực mất hết.

Hắn nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt hai người, nghĩ đến nàng lúc trước đối đãi với chính mình, kỳ thật, đổi hướng nghĩ khác, nàng có lẽ chỉ là trả thù, rốt cuộc... Cái loại này tình huống như lúc trước, ai có thể nói không liên quan tới Lục gia?

Nàng hẳn là rất căm hận Lục gia!

Có thể nàng biết chuyện kia, nhưng lại ra tay cứu chính mình, hiện giờ nghĩ đến, những lời nói chọc giận đó, kỳ thật chưa bao giờ có nửa điểm làm người thương tổn, ngược lại bởi vì nàng viện thủ, hắn có thể trở về Lục gia, một lần nữa khống chế Lục gia.

Nàng tựa như một tiểu cô nương mạnh miệng lại ngạo kiều, rõ ràng tâm địa thiện lương, rồi lại cố chấp mà làm người hiểu lầm.

Lại có lẽ, bất quá là do bức tường nàng dựng lên để tự vệ?

Lục Vân Đình nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi nàng.

Tiểu cô nương sớm đã lâm vào hôn mê, rét lạnh đến run bần bật, hắn nghĩ nghĩ, tiến lên dùng nội lực thay nàng sưởi ấm, có lẽ do lạnh quá lâu, rốt cuộc có ấm áp đánh úp lại, nàng lập tức từ bỏ ổ chăn lạnh băng, ngược lại ôm lấy hắn.

Lục Vân Đình sửng sốt, theo bản năng mà muốn đem người đẩy ra, nhưng khi đôi tay chạm đến cánh tay lạnh như băng đó, ma xui quỷ khiến mà ngừng lại.

Không có kiêu ngạo ngày xưa, nàng an an tĩnh tĩnh mà dựa trên người mình, ngoan đến làm đầu ngón tay hắn hơi ngứa, thiếu chút nữa, hắn đã sờ lên mặt nàng.

Lục Vân Đình đột nhiên thu hồi, đầu ngón tay còn phiếm lạnh lẽo, nhưng máu hắn lại sôi trào.

Lục Vân Đình liên tiếp bồi ba ngày, chờ nhiệt độ cơ thể của nàng rốt cuộc không còn lạnh băng nữa, hắn mới lặng yên rời đi.

Tô Đường mơ màng hồ đồ qua ba ngày, lúc trước có đạo cụ che chắn cảm giác đau, nàng đã sớm đã quên bệnh tình tái phát là cái tư vị gì, nhưng hôm nay, nàng cảm thấy chính mình hình như chỉ còn nửa mạng.

Một lần nữa khởi hành, Tô Đường liền ốm yếu mà ngồi ở trong xe ngựa, bất quá có lẽ là lúc trước lộ ra dấu vết, vào đêm, khi bọn họ ăn ngủ ở rừng cây ngoài trời, cư nhiên có người đánh lén.

Hắc y bịt mặt vây quanh bọn họ, dưới ánh trăng, hai bên nhân mã cũng không hề nhiều lời một chữ nào, trực tiếp đánh nhua.

Dưới ánh trăng, đao quang kiếm ảnh, rất nhanh, mùi máu tươi liền bốc lên.



Tô Đường thậm chí từ đầu tới đuôi không hề xuống xe ngựa, nhưng Lục Nguyệt không biết từ nơi nào chạy tới, "Cốc chủ, ta bảo hộ ngươi."

Tô Đường phụt một tiếng bật cười, người này còn chưa cao bằng nàng đâu, bảo hộ nàng?

"Đừng hồ nháo, qua bên này đi." Nàng một tay đem người kéo lại, bất quá rõ ràng nàng cũng không có sức lực gì, nhưng mà tiểu cô nương liền như vậy mà ngã trên người nàng?

Lục Vân Đình luống cuống tay chân bò lên, "Xin, xin lỗi cốc chủ, ta không phải cố ý."

Tô Đường thở dài, cũng không tính toán làm nàng ta khó xử.

Bất quá đám người bịt mặt kia thân thủ không tồi, Tô Đường lần này, cũng không mang quá nhiều người, cho nên nàng trực tiếp đá hắc y nhân đang trèo lên xe ngựa, lại đoạt đao từ trong tay hắn.

Nàng một tay nắm đao, một tay dẫn theo Lục Nguyệt, kết quả khi vừa cầm lên, lại trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Ân? Tiểu lão muội nhi, có điểm không thích hợp a, ngươi sao lại nặng như vậy?

Tô Đường ánh mắt nghi hoặc, nhưng Lục Vân Đình cực kỳ bình tĩnh, trước mắt tuy rằng Tô Đường giải quyết một hắc y nhân, nhưng lại có hắc y nhân khác cầm đao chém lại đây, nàng không nhấc nổi người, chỉ có thể đem người đạp xuống.

Đúng vậy, đạp xuống.

Lục Vân Đình thật sự không nghĩ tới nàng còn có loại thao tác này a, tuy rằng thời điểm rơi xuống đất rất ổn định, nhưng biểu tình trên mặt biểu tình vẫn nứt nẻ.

Hiện giờ trong đầu chỉ còn một câu.

Nàng cư nhiên đá ta?

Nàng! Cư nhiên lấy chân đá ta?!

Tô Đường cũng không biết mỗ thanh niên phía sau đã trợn tròn mắt, nàng cầm theo đao, lưỡi đao chém xuống, bốn phía hắc y nhân cùng với xe ngựa, chia năm xẻ bảy, tất cả đều chết.

Một màn huyết tinh như vậy, những hắc y nhân chưa chết cũng liền sợ hãi.

Lưỡi đao không lây dính nửa điểm máu tươi, nhưng lại bởi vì một chiêu kia, những đao bên cạnh đều cuốn lên.

Nàng tùy tay đem đao ném trên mặt đất, mà một ném này, đao liền vỡ thành nhiều mảnh, nàng dẫm lên lưỡi dao, đối với hắc y nhân nào đó bị chế phục câu môi cười, "Trở về nói với chủ tử của ngươi, buổi tối đừng ngủ nha, ta sẽ đến lấy mạng chó của hắn."

Lời tác giả: Cảm ơn) *, xiaoyu hai vị tiểu khả ái đánh thưởng, ái các ngươi.

_______________________

( tấu chương xong)

Đã beta

Edit by AShu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện