7212.Nhạc Lương Thần dừng bước, nhưng đã trót thì phải trét, anh ta vẫn tiếp tục tức giận lao ra khỏi cửa.
Ông Giang giận tới hoa mắt chóng mặt: Đây chính là Nhạc Lương Thần mà họ biết từ nhỏ tới lớn sao? Họ phải mù mắt thế nào mới chọn được một đứa con rể hiền như vậy.
Cũng may, rau cải mạ vàng chưa bị heo ủi!
Lệnh Hồ Lan đỡ ông Giang ngồi xuống nói nhỏ: "Ba, cố gắng gượng!"
Ông Giang: "..." Cục cưng, con nhắc nhở ba con vậy sao?
Nhưng không thể không gắng gượng, dám mạo phạm nhạc phụ đại nhân như vậy, kết hôn cái gì chứ.
Ông bà Nhạc vô cùng bối rối, đi cũng không được mà không đi cũng không xong, liền vội vàng giải thích vài câu:
"Thằng nhóc này chỉ là hồ đồ thôi, anh chị sui đừng để bụng!"
"Tôi về nhà nhất định sẽ dạy bảo nó cẩn thận!"
Nói xong, bà Nhạc tiếp lời: "Mỹ Cảnh à, có phải Lương Thần mắc bệnh nên hai đứa mới chia tay không?
Câu nói này khiến Lệnh Hồ Lan bật cười: Trách tôi sao? Đúng là giỏi đổ vạ!
Cũng là cha mẹ hiền từ, tính nết Giang Mỹ Cảnh không lệch lạc, tính nết Nhạc Lương Thần đã lệch lạc hàng ngàn dặm.
Trước đây mọi việc thuận lợi, không gặp bất cứ trắc trở nào nên không nhận ra, một khi gặp chuyện lập tức bộc lộ bản tính.
Lệnh Hồ Lan nhẹ nhàng đứng dậy, ấn tay ông bà Giang xuống, nhìn ông bà Nhạc, nghiêm mặt nói:
"Cô chú, sức khỏe của anh Lương Thần... của Nhạc Lương Thần rất tốt, cô chú yên tâm, có điều cháu và anh ấy đúng là có vấn đề. Thực tế thì chúng cháu đã chia tay hai tháng rồi, anh ấy có bạn gái mới, e rằng thời gian này gia đình chú gì sẽ có thêm người!"
"Anh Nhạc, anh nhất định phải nói rõ với tôi, con trai anh rốt cuộc là sao vậy?" Ông Giang đứng phắt dậy, quát lên một tiếng.
Ông bà Nhạc đều ngây người: Mặc dù con trai lúc đó đã nói rồi nhưng họ không coi là thật!
Nếu như đúng là vậy, họ việc gì phải qua đây giơ mặt ra cho người ta vả.
Còn nữa, thêm người là sao?
Lẽ nào cô gái đó có thai rồi?
Nghĩ tới vụ việc vượt tầm kiểm soát này, trong ngạc nhiên có vui mừng, cảm xúc rất phức tạp.
Lệnh Hồ Lan vội vàng vỗ lưng ông Giang, kéo ông ngồi xuống, có ông bố cưng chiều con gái đúng là rất ấm lòng.
Nhưng, cũng cần chú trọng sức khỏe!
"Ba, ba đừng giận, con cam tâm tình nguyện chia tay!"
Bà Giang không khỏi lo lắng: "Con gái ngốc, lúc nào rồi mà con còn bảo vệ cậu ta?"
Lệnh Hồ Lan cười nói: "Mẹ, mẹ thấy con thế này giống như đang bảo vệ anh ta sao? Con thực sự nghĩ vậy, vừa nãy đã nói với ba mẹ rồi!"
"Mẹ mặc kệ con đấy!" Bà Giang cả giận nói nhưng vẫn lén lấy vạt áo lau nước mắt.
Bà Nhạc rất lúng túng, hai nhà là hàng xóm và là bạn bè suốt hai mấy năm, lại sinh con cùng một ngày, cảm thấy rất có duyên phận, cuối cùng đừng nói tới làm sui gia, có thể làm bạn bè tiếp được hay không cũng khó nói.
"Mỹ Cảnh, đều là tên khốn nhà cô chú có lỗi với cháu!"
"Không sao đâu cô, dưa hái ép không ngọt, hai tháng vừa qua cháu đã nghĩ thông suốt rồi. Việc này là đá thử vàng, thử ra được hai đứa chúng cháu không hợp nhau, cô chú cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, sau này vẫn qua nhà chơi bình thường như trước là được."
Ông bà Nhạc lại hàn huyên thêm vài câu sau đó mới lủi thủi ra về.
Đây là việc mất mặt nhất từ trước tới giờ của họ, họ không biết rằng sau này còn xảy ra việc mất mặt hơn nữa.
Đóng cửa lại, ông bà Giang hỏi chi tiết tình hình.
Lệnh Hồ Lan liền nói toàn bộ mọi chuyện cho hai người nghe, sau đó lại khuyên ông bà Giang hãy giữ gìn sức khỏe.
Con gái hiểu chuyện như vậy, ông bà Giang lại càng xót ruột, ôm con gái cưng dỗ dành một hồi, phát hiện ra rằng con gái nhà mình thực sự không quan tâm cái tên Nhạc Lương Thần kia nữa, cuối cùng họ mới yên tâm.
Đợi sau khi giải quyết xong tất cả, Lệnh Hồ Lan cảm thấy người mình không còn chút sức lực nào nữa, cô nằm bẹp xuống giường không muốn nhúc nhích.
Tốt lắm, đã giải quyết xong một việc.
Việc tiếp theo, chính là...
Thực hiện mục tiêu kiếm một trăm triệu trước đã...
Bởi hành trình của họ chính là biển trời bao la.
Xông lên, pikachu!
Ông Giang giận tới hoa mắt chóng mặt: Đây chính là Nhạc Lương Thần mà họ biết từ nhỏ tới lớn sao? Họ phải mù mắt thế nào mới chọn được một đứa con rể hiền như vậy.
Cũng may, rau cải mạ vàng chưa bị heo ủi!
Lệnh Hồ Lan đỡ ông Giang ngồi xuống nói nhỏ: "Ba, cố gắng gượng!"
Ông Giang: "..." Cục cưng, con nhắc nhở ba con vậy sao?
Nhưng không thể không gắng gượng, dám mạo phạm nhạc phụ đại nhân như vậy, kết hôn cái gì chứ.
Ông bà Nhạc vô cùng bối rối, đi cũng không được mà không đi cũng không xong, liền vội vàng giải thích vài câu:
"Thằng nhóc này chỉ là hồ đồ thôi, anh chị sui đừng để bụng!"
"Tôi về nhà nhất định sẽ dạy bảo nó cẩn thận!"
Nói xong, bà Nhạc tiếp lời: "Mỹ Cảnh à, có phải Lương Thần mắc bệnh nên hai đứa mới chia tay không?
Câu nói này khiến Lệnh Hồ Lan bật cười: Trách tôi sao? Đúng là giỏi đổ vạ!
Cũng là cha mẹ hiền từ, tính nết Giang Mỹ Cảnh không lệch lạc, tính nết Nhạc Lương Thần đã lệch lạc hàng ngàn dặm.
Trước đây mọi việc thuận lợi, không gặp bất cứ trắc trở nào nên không nhận ra, một khi gặp chuyện lập tức bộc lộ bản tính.
Lệnh Hồ Lan nhẹ nhàng đứng dậy, ấn tay ông bà Giang xuống, nhìn ông bà Nhạc, nghiêm mặt nói:
"Cô chú, sức khỏe của anh Lương Thần... của Nhạc Lương Thần rất tốt, cô chú yên tâm, có điều cháu và anh ấy đúng là có vấn đề. Thực tế thì chúng cháu đã chia tay hai tháng rồi, anh ấy có bạn gái mới, e rằng thời gian này gia đình chú gì sẽ có thêm người!"
"Anh Nhạc, anh nhất định phải nói rõ với tôi, con trai anh rốt cuộc là sao vậy?" Ông Giang đứng phắt dậy, quát lên một tiếng.
Ông bà Nhạc đều ngây người: Mặc dù con trai lúc đó đã nói rồi nhưng họ không coi là thật!
Nếu như đúng là vậy, họ việc gì phải qua đây giơ mặt ra cho người ta vả.
Còn nữa, thêm người là sao?
Lẽ nào cô gái đó có thai rồi?
Nghĩ tới vụ việc vượt tầm kiểm soát này, trong ngạc nhiên có vui mừng, cảm xúc rất phức tạp.
Lệnh Hồ Lan vội vàng vỗ lưng ông Giang, kéo ông ngồi xuống, có ông bố cưng chiều con gái đúng là rất ấm lòng.
Nhưng, cũng cần chú trọng sức khỏe!
"Ba, ba đừng giận, con cam tâm tình nguyện chia tay!"
Bà Giang không khỏi lo lắng: "Con gái ngốc, lúc nào rồi mà con còn bảo vệ cậu ta?"
Lệnh Hồ Lan cười nói: "Mẹ, mẹ thấy con thế này giống như đang bảo vệ anh ta sao? Con thực sự nghĩ vậy, vừa nãy đã nói với ba mẹ rồi!"
"Mẹ mặc kệ con đấy!" Bà Giang cả giận nói nhưng vẫn lén lấy vạt áo lau nước mắt.
Bà Nhạc rất lúng túng, hai nhà là hàng xóm và là bạn bè suốt hai mấy năm, lại sinh con cùng một ngày, cảm thấy rất có duyên phận, cuối cùng đừng nói tới làm sui gia, có thể làm bạn bè tiếp được hay không cũng khó nói.
"Mỹ Cảnh, đều là tên khốn nhà cô chú có lỗi với cháu!"
"Không sao đâu cô, dưa hái ép không ngọt, hai tháng vừa qua cháu đã nghĩ thông suốt rồi. Việc này là đá thử vàng, thử ra được hai đứa chúng cháu không hợp nhau, cô chú cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, sau này vẫn qua nhà chơi bình thường như trước là được."
Ông bà Nhạc lại hàn huyên thêm vài câu sau đó mới lủi thủi ra về.
Đây là việc mất mặt nhất từ trước tới giờ của họ, họ không biết rằng sau này còn xảy ra việc mất mặt hơn nữa.
Đóng cửa lại, ông bà Giang hỏi chi tiết tình hình.
Lệnh Hồ Lan liền nói toàn bộ mọi chuyện cho hai người nghe, sau đó lại khuyên ông bà Giang hãy giữ gìn sức khỏe.
Con gái hiểu chuyện như vậy, ông bà Giang lại càng xót ruột, ôm con gái cưng dỗ dành một hồi, phát hiện ra rằng con gái nhà mình thực sự không quan tâm cái tên Nhạc Lương Thần kia nữa, cuối cùng họ mới yên tâm.
Đợi sau khi giải quyết xong tất cả, Lệnh Hồ Lan cảm thấy người mình không còn chút sức lực nào nữa, cô nằm bẹp xuống giường không muốn nhúc nhích.
Tốt lắm, đã giải quyết xong một việc.
Việc tiếp theo, chính là...
Thực hiện mục tiêu kiếm một trăm triệu trước đã...
Bởi hành trình của họ chính là biển trời bao la.
Xông lên, pikachu!
Danh sách chương