Editor: Tieen

"Tiền thuê nhà, tiền thuê nhà cho ngươi." Thanh Thời thức thời đem một thỏi bạc giao ra.

"Một tháng." Tô Mộc nhận lấy bạc.

Vào nhà đưa hai đỉnh bạc cho Tỉnh Ngộ: "Các ngươi tự mình đặt mua tòa nhà."

"Cảm ơn Tô cô nương." Tỉnh Ngộ cũng không làm ra vẻ nhận lấy.

Thanh Thời: "..."

Tất cả đều là của hắn!! Nhìn thấy Tô Mộc rời khỏi, Thanh Thời chạy nhanh theo: "Nha đầu, ngươi đi đâu vậy?"

"Phủ tướng quân."

"Ngươi không ở nơi này à?"

"Ừ." Không phải lúc này.

Nhìn Tô Mộc rời đi, thần sắc vui cười trên mặt Thanh Thời thu lại, quay đầu lại nhìn đám người Cái Bang.

"Tiểu nha đầu cùng Cái Bang, thật là thú vị."

-

Có Thanh Thời trị liệu, thân thể Thất lão không bao lâu liền khôi phục.

Những người Cái Bang này, bởi vì liên tục bị đuổi gϊếŧ và lẫn trốn, thân thể ít nhiều đều có chút bệnh tật, được Thanh Thời chữa trị miễn phí, cơ bản tốt lên không sai biệt lắm, Tô Mộc vậy mà thu hoạch được một đám đều có giá trị vũ lực.

Sử dụng số ít người này, đem mạng lưới tình báo ở kinh thành nắm lấy.

Trong khoảng thời gian này, Tô Mộc và nhà đấu giá đã ấn định thời gian và tuyên bố thời gian bán đấu giá bí tịch.

Đúng vậy, chính là bán đấu giá.

Thời điểm nghe thấy tin tức này, đám người Thất lão nộ khí đằng đằng (*) chờ đợi Tô Mộc đến.

(*) Nộ khí đằng đằng (怒气腾腾): tức giận bừng bừng.

"Nha đầu, chuyện kia đều là sự thật sao?" Thất lão nghiêm mặt, chất vấn nói.

Bên cạnh là Thanh Thời Tiếu Tiếu vẫn dịch dung như cũ, vuốt vuốt râu dê của mình.

"Còn có thể giả à, khi các ngươi đem bí tịch đưa cho nha đầu này, nên biết rằng nàng sẽ làm như vậy."

Hắn biết nha đầu sẽ không lưu trữ bí tịch, cứ cho rằng cô sẽ tìm người mua trộm bán, không nghĩ tới nha đầu này lá gan lớn vậy, thế mà đem nó bán đấu giá ở nhà đấu giá quyền uy và lớn nhất kinh thành.

Thật sự là kẻ tài cao gan cũng lớn.

"Ngươi, ngươi, ngươi... Quả thực hồ nháo!" Mặt già Thất lão tối đen, không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình.

"Mau đến nhà đấu giá kia đem bí tịch lấy về cho ta!"

Đó chính là trấn bang chi bảo của bọn họ.

Tô Mộc ngước mắt, từ từ mở miệng: "Cho ngài, giữ kỹ."

Cô lấy bí tịch từ trong túi áo ra.

"Tiểu nha đầu, cái ngươi đưa nhà đấu giá là hàng giả!?" Thanh Thời luôn luôn mang theo ý cười cao ngạo, đồng tử hơi co lại.

"Ngươi có biết địa vị của nhà đấu giá kia thế nào không!?"

"Bản viết tay." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Thất lão đang cầm bí tịch trái tim vốn dĩ đã bình tĩnh đột nhiên lại bị treo lên.

"Bản viết tay!?"

Hắn nhìn bí tịch trên tay mình, lại nhìn Tô Mộc.

Thanh Thời cũng sửng sốt, phản ứng lại đây, cười, "Nha đầu, ngươi..."

Điều hắn muốn nói là tốt cho cô...

Hiếm khi Tô Mộc mở miệng giải thích.

"Ngoại trừ số ít người Cái Bang, không có người biết bản bí tịch thật sự là hình dạng gì, mọi người đều biết, Thất lão cầm bí tịch trên tay, những người đó không lấy được thì sao có thể chịu để yên.

Vậy còn không bằng, chủ động đem giá trị thù hận phân chia ra, Thất lão cầm bản gốc, an toàn sinh hoạt.

Bản viết tay, là thật sự, những người đó tranh đoạt như thế nào, đều không quan hệ với chúng ta."

Thanh Thời và Thất lão đồng tử hơi co lại.

Này... Phương thức này, thực sự cao minh!

"Bí tịch ở trong tay người ngoài, chính là không đúng, nữ tử ngươi, dựa vào cái gì lợi dụng bí tịch của Cái Bang chúng ta!?"

"Đúng đúng, chúng ta liều sống liều chết bảo hộ bí tịch, lại bị ngươi chắp tay đưa người khác như vậy? Chúng ta nguyện chết che chở bí tịch!"

"Liều chết bảo hộ bí tịch!"

"Liều chết bảo hộ bí tịch!"

...

Mấy người Cái Bang kiên nghị kêu.

"Đều câm miệng!" Thất lão vẫn luôn đen mặt quát lớn.

Ánh mắt nhìn Tô Mộc nhiều thêm tia nhiệt ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện