Editor: Tieen

Thái Tử lập được công lớn như thế, trở thành đối tượng bá tánh ủng hộ.

Mà giờ phút này đương kim Thánh Thượng nhìn thái tử điện hạ trước mặt, hận không thể đem hắn ấn chết trên mặt đất.

Khóe môi Thái Tử hiện lên khổ ý, hắn cũng là vô tội, việc này rõ ràng có người sau màn quạt gió thêm củi, hắn chỉ là kẻ chết thay.

Dựa trên tình trạng hiện giờ, hắn tiến thoái lưỡng nan, nói như thế nào, ở đáy lòng phụ hoàng, đều là giảo biện.

"Hay cho một Thái Tử! Ngôi vị hoàng đế này sớm muộn cũng là của ngươi, ngươi lại chờ không nổi như thế, không chỉ đem trẫm kéo xuống nước, còn muốn thay máu triều đình này!"

"Choang ——" Hoàng đế ném một cái ly vào Thái Tử, Vân Lâm đứng một bên kéo Thái Tử tránh đi.

Cái ly rơi trên mặt đất, vỡ vụn.

"Nô tài lớn mật! Kéo xuống chém!"

Hoàng đế nhìn Vân Lâm tức giận, chỉ là chó săn bên người Thái Tử cũng có thể cùng gã đối nghịch!

Khuôn mặt hơi tái nhợt của Vân Lâm hiện ra một nụ cười trào phúng: "Chỉ sợ không thể thỏa mãn nguyện vọng của Hoàng Thượng một lần nữa."

[Truyện chỉ được đăng tải tại watt.pad/tieen2804]

Hoàng đế nhìn đôi mắt sắc bén của hắn, bỗng nhiên dừng lại...

Ánh mắt này, ánh mắt này, vô cùng quen thuộc!

"Ngươi, ngươi, ngươi là Vân, Vân..."

Vân Lâm cười ôn hòa, mở miệng: "Xem ra Hoàng Thượng không ít lần nhìn thấy người tướng quân phủ ở trong mộng, thần đã thay đổi bộ dáng, Hoàng Thượng vẫn có thể nhận ra thần như cũ, thần vui sướng vạn phần."

Thật, thật là hắn!

Đồng tử của hoàng đế chợt co rút lại, hai mắt trừng to, chỉ vào Vân Lâm, ngón tay run run: "Là ngươi! Là ngươi liên hợp với Thái Tử, muốn đoạt giang sơn của trẫm, ha ha ha ha..."

Hoàng đế đột nhiên hiểu ra, cười giận dữ, nhìn Vân Lâm, lại nhìn Thái Tử.

"Giang sơn của trẫm, há có để loạn thần tặc tử như ngươi dễ dàng đoạt đi!"

"Thái Tử, trẫm đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại hồi báo trẫm như thế, trẫm liền thành toàn ngươi, khiến ngươi sau khi chết, lưu lại tội danh gϊếŧ phụ thân, muôn đời bị nhục mạ!"

Hoàng đế tức giận đỏ mặt, mà Thái Tử lại kinh ngạc nhìn Vân Lâm, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

Vân, Vân Lâm...

Hóa ra người hắn tin tưởng không nghi ngờ, thế nhưng là thiếu tướng quân Vân Lâm!? Như vậy...

Đột nhiên từ đáy lòng dâng lên một cổ lạnh lẽo, lan tràn toàn thân, hắn đi đến một bước ngày hôm nay, kẻ đứng sau màn đẩy tay, thì ra là hắn ta!

Vân Lâm nhìn Thái Tử, chắp tay nói: "Điện hạ, Tôn Chính đô thống mang theo đại quân chờ ngoài cung, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, liền sẽ đi theo ý dân, ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, xin Thái Tử hạ lệnh."

Tôn, Tôn Chính đô thống!?

Sắc mặt hoàng đế biến đổi, sau khi nhắc đến như vậy, hắn mới nhớ tới, Tôn Chính đô thống vốn là người từ tướng quân phủ, Vân Lâm thế nhưng câu kết với Tôn Chính đô thống, biên cảnh trăm vạn đại quân...

Cảm giác trước mắt tối sầm, hoàng đế ngất đi.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng... Người đâu, Hoàng Thượng té xỉu!"

"Thái y, gọi thái y!"

...

Trong đại điện một mảnh hỗn loạn.

Thái Tử nhìn Vân Lâm trước mặt, môi run rẩy, mở miệng: "Vân Lâm, ngươi đây là mai phục bên cạnh bản Thái Tử..."

Vân Lâm cười, tràn ngập hận ý không hề che giấu, lạnh giọng mở miệng: "Là hoàng gia các người vô tình trước, không thể trách ta, ngươi cũng biết, ta trơ mắt nhìn phụ thân sống sờ sờ bị thiêu chết, bản thân sống tạm qua ngày, trải qua cái gì mới biến thành một bộ dạng như vậy..."

"Tướng quân phủ bảo hộ hoàng gia các ngươi, bảo hộ Long Thần này, nhưng kết cục cuối cùng, lại là chết không toàn thây, ta ngày đêm ở trong mộng, đối mặt những vong hồn tướng quân phủ, sao ta có thể không hận! Huyết hải thâm thù không báo, Vân Lâm ta còn mặt mũi nào đi gặp phụ thân, mẫu thân, còn có quân Vân gia!"

☆☆☆☆☆

29/12/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện