" Khoan đã, vừa rồi bọn chúng nói muốn bắt ta phải không? "

[ Đúng rồi ]

" Vậy thì ta cũng muốn nói chuyện nhân sinh với tên chủ mưu này một chút "

Lãnh Tử Nguyệt cười thật tươi rồi đưa hai tay ra phía trước

" Nè, bắt đi "

Đám người mặc áo đen nhìn đến ngơ ngác:"......" Sao không giống như bọn họ tưởng nhỉ? Không phải sẽ cần giằng co một hồi hay sao? Bọn chúng quay sang nhìn nhau, rồi cảnh giác trói cô lại

" Tốt nhất là đừng giở trò gì "

" Yên tâm, sẽ không "

Đột nhiên trước mắt đen lại, Lãnh Tử Nguyệt bị bịt mắt lại, cô cũng chẳng quan tâm.....nếu bọn chúng không vác cô lên vai mà chạy

Lãnh Tử Nguyệt:"......." Đột nhiên đổi ý muốn giết người...

Một hồi lâu không thấy cô quay lại, Dạ Ảnh cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên đúng lúc này thanh âm hệ thống vang lên

[ Dạ thiếu, nữ chính bị bắt đi rồi, mau đi cứu ]

Dạ Ảnh nhíu mày rồi đứng dậy, trước con mắt của cả lớp, bình tĩnh bước ra ngoài

" Ở đâu "

[ Vừa mới ra khỏi trường, phía Nam ]

Vừa nhận được chỉ dẫn, Dạ Ảnh nhanh chóng đuổi theo

...

Tát Nặc Tư Hạ cùng Tư Đồ Nặc Vũ sau khi nghe điện thoại cũng nhanh chóng trở về

" Hàng tại sao lại mất, không phải xung quanh đã cử người canh giữ cẩn thận rồi hay sao? "

Tên được hỏi vội vàng quỳ xuống, cả người sợ hãi run run

" Tôi...tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy tiếng động nhỏ trong đó, khi vào thì hàng đã biến mất rồi.. "

Tát Nặc Tư Hạ sắc mặt âm trầm đi vào, vẻ mặt Tư Đồ Nặc Vũ cũng chẳng khá hơn

Lô hàng này là họ đặc biệt chuẩn bị để đối phó với những thân vương kia, tất cả đều là hàng tân tiến nhất, khó khăn lắm mới lấy được, lại trong phút chốc liền biến mất, không tức giận mới là lạ

Cửa kho trước mặt từ từ mở ra, mày Tư Hạ càng nhíu chặt, hắn bước vào nhìn một lát rồi nghi hoặc nhìn sang Nặc Vũ

Tư Đồ Nặc Vũ cũng nghi hoặc, hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của lô hàng đó vẫn ở đây

Một tia sáng thoát ra từ ngón tay Tát Nặc Tư Hạ, cả kho trống rỗng phút chốc tràn đầy vũ khí, cảnh tượng rất chi là hoành tráng

Tên quỳ xuống lắp bắp kinh hãi " Đây...đây..."

Không ai thèm để ý đến gã, Tư Đồ Nặc Vũ khó hiểu

" Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì? Dù che giấu như vậy chúng ta chỉ cần nhìn một cái là sẽ rõ, cần gì phải mạo hiểm làm vậy? "

Tát Nặc Tư Hạ cũng có cùng suy nghĩ với hắn, đột nhiên như nghĩ đến gì đó, sắc mặt hắn trở nên trầm xuống, lấy điện thoại ra gọi vào một số

Tư Đồ Nặc Vũ giờ này cũng hiểu ra, nhíu mày chờ đợi

Tiếng tút tút không ngừng rồi im bặt,... không ai nghe máy, hắn gọi lại lần nữa cũng như vậy, điện thoại bị hắn nắm sắp nát tới nơi

" Cậu bình tĩnh một chút, có lẽ cô ấy tắt chuông không để ý thì sao "

Tát Nặc Tư Hạ liếc Nặc Vũ " Gọi cho tên kia xem sao "

Tư Đồ Nặc Vũ chớp chớp mắt, nghĩ một lúc mới biết người hắn nói là ai, mặt nhăn lại

" Tôi đâu có số của cậu ta "

Tư Hạ trừng hắn một cái rồi quay người ra ngoài, Tư Đồ Nặc Vũ thở dài bất đắc dĩ rồi cũng theo sau

Vừa vào trường hai người đã chạy vội đi tìm người, trong lớp không có, hỏi đám học sinh thì biết cô được người gọi đi đến giờ vẫn chưa về

" Vậy Âu Mễ Nại Hà đâu? "

" Lúc giữa tiết thì đột nhiên cậu ấy ra ngoài, không biết là đi đâu "

" Có số không? "

Nam sinh đó sợ hãi lắc đầu

Cả hai đi theo hướng người đó chỉ liền đi đến phía sau trường học, xung quanh vẫn còn vương lại chút khí tức của cô cùng một vài người khác

Tư Đồ Nặc Vũ quan sát một lúc, nhìn nhìn một hồi rồi tổng kết ra một câu

" Không thấy dấu vết đánh nhau, người đến rất nhiều, toàn là huyết tộc..."

Xung quanh Tát Nặc Tư Hạ tràn đầy sát khí, hắn bây giờ không biết người bắt cô là ai, có mục đích gì

Bây giờ hắn biết, việc dấu lô hàng của hắn chỉ để đánh lạc hướng, mục tiêu chính của bọn chúng chính là cô, đáng lẽ hắn không nên dời đi như vậy

Bàn tay hắn nắm chặt lại, đấm vào bức tường bên cạnh, khe nứt dần dần hiện ra, máu từ trêи tay cũng từng giọt chảy xuống

Tư Đồ Nặc Vũ giật mình, trầm giọng quát

" Cậu làm gì vậy? Bình tĩnh chút đi "

Nhìn thấy dáng vẻ của Tư Hạ, Tư Đồ Nặc Vũ bắt đầu nghi ngờ sự xuất hiện của Lãnh Tử Nguyệt không biết là tốt hay xấu

" Bắt cóc cô ấy có lẽ là nhằm vào chúng ta, giờ chỉ việc chờ bọn chúng liên lạc là được, trước lúc đó cô ấy sẽ an toàn thôi "

Tát Nặc Tư Hạ dần bình tĩnh lại, hắn nắm chặt điện thoại trong tay rồi quay người trở về

Ở nơi khác, Lãnh Tử Nguyệt bị người vác lên vai mà khó chịu, rất muốn một đập đập chết tên này, nhưng cuối cùng vẫn thôi

Tầm khoảng một tiếng sau rốt cuộc cũng đến nơi, cô được đặt lên một chiếc ghế, tay chân cũng bị chói lên đó, sau khi tất cả hoàn thành, tiếng bước chân dần rời đi,.....bỏ mặc một mình cô ở đó...

_____________

Tình hình là dạo gần đây Su mới tìm được một truyện khá hay, mải đọc quá nên không viết truyện cho các bạn đọc, cho nên xin lỗi mọi người nha (。•́︿•̀。)(。•́︿•̀。)

Gomennasai!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện