Huân Từ Liêm lập tức sững sờ tại chỗ, khẽ gọi:
" Lãnh Tử Nguyệt? "
Lãnh Tử Nguyệt không để ý đến y, chỉ nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trước mặt, ánh mắt pha lẫn chút đỏ ngầu
Lãnh Tử Tâm khó khăn nói từng chút một: " Ta! có nói sai sao? Bọn họ vốn đã! chết rồi! "
Lực trên tay Lãnh Tử Nguyệt tăng thêm, dường như thật sự muốn bóp chết cô
Lúc này Huân Từ Liêm mới phản ứng lại, y tiến lên nắm lấy cổ tay Lãnh Tử Nguyệt, định kêu anh bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng lại bị mạnh mẽ hất ra, Lãnh Tử Nguyệt phẫn nộ
" CÚT!! "
[ Kí chủ! ] hệ thống dường như cũng hoảng sợ với tình trạng hiện giờ của anh
Đột nhiên Lãnh Tử Nguyệt cảm thấy trước mắt tối sầm, dần mất đi ý thức
Huân Từ Liêm nhanh chóng đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của anh, lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ vừa được giải thoát
Lãnh Tử Tâm không để ý đến y, từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng tại trên người Lãnh Tử Nguyệt, cô nhẹ nhàng nói, vì cổ bị một lực lớn đè ép lên giọng cô rất khàn

" Chăm sóc tốt cho cậu ấy "
Vừa nói xong, thân ảnh cô liền biến mất tại chỗ
Huân Từ Liêm khó hiểu, một người suýt bị chết, lại bảo người khác chăm sóc người muốn giết mình?
Nhìn xuống người thanh niên đang nằm trong ngực mình, mắt anh nhắm lại, che đi sự điên cuồng vừa rồi, mái tóc mềm mại rũ xuống trán, giờ đây trông anh đặc biệt ngoan
Huân từ liêm suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định bế anh ra ngoài
Lãnh Nhược Hy đợi lâu ở bên ngoài vốn đã có chút sốt ruột, vừa thấy người ra liền chạy đến, nhưng khi thấy anh được Huân Từ Liêm ôm ra, Lãnh Nhược Hy sửng sốt
" Anh ấy sao vậy? "
Huân từ liêm: " Không sao, cậu ấy chỉ ngất đi thôi "
Lãnh Nhược Hy nhíu mày: " Ngất? Sao tự nhiên lại ngất "
Huân Từ Liêm lí do chính đáng đáp: " Tôi đánh "
" Vì sao? "
" Trạng thái của cậu ấy không tốt "
Lãnh Nhược Hy không hỏi gì nữa, chỉ yên lặng nhìn anh
Huân từ liêm: " Đưa cậu ấy ra xe trước đi "
" Ừm "
Lúc Lãnh Tử Nguyệt tỉnh dậy đã là một giờ sau, đầu anh rất đau, vẫn còn mê man không nhớ gì
Ngay lúc này, Lãnh Nhược Hy đang trong trạng thái tu luyện cũng mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi: " Anh thấy thế nào rồi? "
Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu: " Không sao, sảy ra chuyện gì vậy? "
Huân từ liêm đang lái xe, bỗng quay đầu lại hỏi anh
" Cậu không nhớ gì sao? "
Lãnh Tử Nguyệt mờ mịt nhìn y, mãi đến khi đầu đỡ đau được một chút, từng chuyện một lại tái hiện lại trong đầu anh
Lãnh Tử Nguyệt rũ mắt xuống, không bao lâu lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn như trước kia, dường như không có chuyện gì sảy ra
" Cảm ơn anh khi đó, không có chuyện gì đâu, đừng lo "
Nhìn xung quanh xe đã ít người đi, chắc là đã tìm được thêm một xe nữa rồi

Lúc này mới để ý đến bọn họ đang lái xe theo sau một đoàn xe dài, anh thắc mắc
" Đi đâu vậy? "
Huân từ liêm: " Gặp được một đoàn xe quân đội đi về phía khu an toàn, bọn tôi định đi theo đến đó, dù sao cũng tiện đường "
" À! "
Lãnh Tử Nguyệt thấy trên người vẫn còn mặc áo tắm, liền lôi một bộ đồ thể thao trong không gian ra, tiện tay lấy thêm một chiếc chăn nhỏ, choàng lên đầu Lãnh Nhược Hy
Lãnh Nhược Hy bất ngờ bị chùm kín đầu, đến khi gỡ xuống được thì đã thấy anh đang mặc nốt chiếc áo lên người
" Sao anh nhanh vậy? "
Lãnh Tử Nguyệt thay xong quần áo thấy thoải mái hơn hẳn, tự nhiên trả lời cô
" Không nhanh để cho người khác nhìn thấy sao, thân thể anh quý lắm đó, nhìn thấy là phải chịu trách nhiệm "
Lãnh Nhược Hy: "! ! "
Huân từ liêm đã nhìn thấy : "! ! "
Thấy anh lại hoạt bát vui vẻ như trước, Lãnh Nhược Hy liền yên tâm, nhắm mắt lại bắt đầu tiếp tục tu luyện, Huân Từ Liêm yên lặng tiếp tục lái xe, chỉ là tay phải lấy từ bên góc ra một hộp kẹo bạc hà, ném cho anh
Lãnh Tử Nguyệt nhanh tay bắt lấy, nói một câu " Cảm ơn " rồi ngồi bóc ra ăn
Cứ như vậy bình yên cho đến tối, vì đi trong đêm rất nguy hiểm, nên đoàn xe liền tìm chỗ thích hợp để dừng chân lại
Đoàn xe có khoảng hơn một trăm chiếc, dẫn đầu là mười bốn chiếc xe quân dụng.

Đột nhiên từ xa có một quân nhân đi đến, gõ cửa xe bọn họ
Huân từ liêm mở cửa xe đi xuống, nói chuyện cùng người đó, không đến một lúc anh lại đi lên, truyền lời
" Người đó nói buổi tối nghỉ chân tại đây, mỗi nhóm phải cử từ một đến hai người canh gác cùng bọn họ "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu " Vậy anh đã chọn ra ai chưa? "
Huân từ liêm: " Một mình tôi là được rồi "
" Ừm, vậy chúc anh may mắn "
" Gừ~ "
Tiểu Bạch Lang đang ngoan ngoãn nằm dưới chân Lãnh Tử Nguyệt, nghe thấy y nói đột nhiên khẽ kêu lên

" Sao vậy? "
Tiểu Bạch Lang: " Gừ~ừ "
" Mày cũng muốn đi sao? "
Tiểu Bạch Lang: " Gừ~"
" Được rồi, nhưng phải ngoan, nhớ chưa? "
" Ửh "
Huân Từ Liêm: "! !.

"
Huân Từ Liêm: "! Cậu hiểu nó nói gì sao?"
Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu: " Tôi cũng đâu phải chó, làm sao hiểu được nó nói cái gì chứ? "
Huân Từ Liêm: "! ! " Vậy từ nãy đến giờ cậu đang nói gì với nó!?
Y cảm thấy khi nói chuyện cùng thanh niên này, ít nhất năng lực thừa nhận phải thật mạnh mẽ, nếu không sẽ làm mình tự tức giận đến tắc nghẽn cơ tim quá
Thở mạnh một hơi, Huân Từ Liêm quyết định xuống xe, đi thông báo chuyện gác đêm cho đám người Nguyên Hạo biết
Nhìn y đi xa, Lãnh Tử Nguyệt thu lại nụ cười nơi khóe môi, thả lỏng người tựa ra đằng sau
[ Kí chủ, người phụ nữ hôm nay là ai vậy? ]
Dường như anh không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ qua loa đáp
Người quen cũ mà thôi
Hệ thống nghe vậy im lặng, không hỏi thêm gì nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện