Editor: Uyên Uyên

Vệ Ninh trước kia cũng từng đến công ty, anh không thích uống trà, mà thích cà phê hơn, cho nên Lê Tử Ngôn vẫn nhớ rõ sở thích của anh, chuẩn bị xong trà và cà phê mới đưa lên, tri kỉ đặt trước mặt hai người.

"Trợ lý Lê, em cũng ở lại đi."

"Em còn có việc phải xử lý, em không quấy rầy ạ."

Sắc hồng trêи mặt Lê Tử Ngôn vì ngượng ngùng còn chưa phai, hơi cúi người về phía hai người, vội vàng rời khỏi phòng. Thẩm Trác Viễn cũng không lên tiếng ngăn cản, nhìn bóng lưng Lê Tử Ngôn tâm tình đặc biệt thoải mái.

Vệ Ninh uống một ngụm cà phê đậm đà, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhớ tới bóng lưng vừa rồi của Lê Tử Ngôn, lại liếc nhìn cái tên ở bên cạnh, ánh mắt vẫn dán trêи cánh cửa, khoé miệng còn mang theo nụ cười. Anh luôn cảm thấy chuyện lần này e là không được đơn giản như Thẩm Trác Viễn nói.

"Cậu còn có việc gì nữa không?"

"A, không, có chuyện gì sao?"

"Nếu không có việc gì thì đi về công ty của cậu, đừng có quấy rầy tôi, cậu ở đây Tiểu Ngôn đi vào lại xấu hổ."

Thẩm Trác Viễn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, người bên cạnh tức giận chỉ vào mũi hắn không nói nên lời.

"......Tôi cũng không nên để ý đến người lòng lang dạ sói như cậu."

Hung tợn phun một câu, Vệ Ninh cũng không ở lại thêm nữa, trừng mắt nhìn Thẩm Trác Viễn liền rời khỏi công ty. Thẩm Trác Viễn khá hài lòng đối với biểu hiện thức thời của Vệ Ninh.

Chỉ là không biết ảnh hưởng mà Vệ Ninh mang đến cho Lê Tử Ngôn lúc buổi sáng vẫn chưa giảm bớt, hay là vì một số nguyên nhân khác, lúc Lê Tử Ngôn ra vào văn phòng luôn cẩn thận hơn rất nhiều, ngay cả tay cũng không để cho Thẩm Trác Viễn sờ qua mấy lần. Thẩm Trác Viễn nghẹn một cỗ buồn bực, thẳng đến khi tan tầm trong lòng đã bị nghẹn đến khó thở.

"Thẩm tổng, công việc đều đã xử lý xong, tài xế đang chờ ở dưới lầu."

"Lại đây."

"......Dạ. "

Lê Tử Ngôn cắn môi, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc, rồi liếc nhìn vẻ mặt bình thản của Thẩm Trác Viễn, từng bước từng bước đi qua, vừa mới tới gần đã bị Thẩm Trác Viễn ôm lấy eo, ngồi lên đùi đối phương.

Thẩm Trác Viễn nắm cằm Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng lắc vài cái, biểu tình có vài phần bất mãn:

"Hôm qua tôi nói cái gì, sao trí nhớ của Tiểu Ngôn lại không tốt như vậy?"

Cho dù trong phòng này không có ai khác, Lê Tử Ngôn vẫn không khống chế được đỏ mặt, dưới ʍôиɠ mình là đôi chân ấm áp mạnh mẽ, cậu muốn nhúc nhích nhưng lại không động đậy được, cằm mình lại bị nắm trong tay đối phương, chỉ có thể đỏ mặt, lông mày nửa nhíu, nhẹ giọng mở miệng:

"Anh Viễn..."

"Ừm."

Thẩm Trác Viễn cảm thấy bản thân mình có bệnh, cả buổi chiều không được chạm vào Lê Tử Ngôn, nhưng đối phương vừa mới gọi một tiếng, đã khiến toàn thân hắn cảm thấy thoải mái:

"Ngày mai là ngày nghỉ, nhưng mà ngày nghỉ của em sẽ là của tôi."

"Đều nghe anh Viễn."

Lê Tử Ngôn liếc mắt nhìn Thẩm Trác Viễn một cái, ánh mắt rụt rè nhưng lại mang theo ngưỡng mộ và ánh nước lấp lánh, duỗi tay nắm lấy tay áo Thẩm Trác Viễn. Không thể không nói, tư thế này của cậu quả thật đã nắm chặt được tâm tình của Thẩm Trác Viễn, vốn định hôm nay sẽ phạt cậu làm gì đó, nhưng thấy Lê Tử Ngôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Thẩm Trác Viễn liền từ bỏ ý nghĩ, vật nhỏ thẹn thùng như vậy, cứ từ từ cũng không muộn.

Hai người cứ như vậy ở trong văn phòng nghiêm túc nói chuyện yêu đương, đợi đến khi Lê Tử Ngôn có chút bất an nhìn xuống lầu, Thẩm Trác Viễn mới ôm cậu đứng lên.

"Hôm nay trở về nấu cơm cho tôi, được không?"

"Dạ, đều nghe theo anh."

Giống như ngày hôm qua, sau khi trở về căn hộ của Thẩm Trác Viễn, Lê Tử Ngôn ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, nhưng đến khi ăn xong cậu vẫn không đồng ý yêu cầu ở lại của Thẩm Trác Viễn. Đi thẳng về nhà, Thẩm Trác Viễn có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến Lê Tử Ngôn khác với những người trước đây, tâm tình liền thoải mái lại. Dù sao mới có hai ngày, phải cho Lê Tử Ngôn một chút thời gian thích ứng.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Ngày hôm sau, đến thời gian hai người hẹn trước, Thẩm Trác Viễn bảo tài xế lái xe đến căn hộ của Lê Tử Ngôn, sau đó cùng Lê Tử Ngôn đi đến sân golf đã đặt trước.

"Em biết chơi golf không?"

Bởi vì muốn chơi golf nên hôm nay Thẩm Trác Viễn mặc đồ tương đối thoải mái, sau khi đến sân liền thay quần áo thể thao, thật ra kiểu quần áo chơi golf cũng không đẹp, nhưng khi mặc trêи người Thẩm Trác Viễn lại không còn là loại trang phục giản dị, ngược lại khiến người ta cảm thấy bộ quần áo này đặc biệt thanh cao lễ độ.

Lê Tử Ngôn mặc cùng một kiểu, Thẩm Trác Viễn đánh giá Lê Tử Ngôn từ trêи xuống dưới, cảm thấy Lê Tử Ngôn không ngờ lại vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng như vậy.

Lê Tử Ngôn lắc đầu, đúng là cậu chưa từng chơi golf.

Khẽ cười một tiếng, Thẩm Trác Viễn đứng ở phía sau Lê Tử Ngôn, từ sau lưng ôm lấy Lê Tử Ngôn, hai cánh tay vòng về phía trước, nắm lấy tay Lê Tử Ngôn:

"Tôi dạy em."

Có rất nhiều các học viên mới trêи sân, nhưng hầu hết những người có thể đến sân golf là những người trung lưu và thượng lưu, học golf cũng sẽ mời một huấn luyện viên đặc biệt. Tuy nhiên cũng có người được người quen dạy, chẳng qua "giảng dạy riêng" như Thẩm Trác Viễn thật đúng là rất ít.

Trêи người Thẩm Trác Viễn có mùi nước hoa hương gỗ nhàn nhạt rất thanh nhã, rất hợp với khí chất của Thẩm Trác Viễn, trộn lẫn với khí tức của hắn, tất cả đều phun lên trước mặt Lê Tử Ngôn, làm cho cậu mặt đỏ tai hồng, da thịt trêи lưng bị bàn tay Thẩm Trác Viễn ôm lấy cũng hơi nóng lên.

Những biến hóa này đều lọt vào mắt Thẩm Trác Viễn, trong lòng hắn khẽ cười, vòng tay ôm Lê Tử Ngôn cũng hơi siết chặt, người trong lòng luôn có thể khởi động được sự ấm áp và hứng thú trong lòng hắn.

Chỉ là thời gian để Thẩm tổng hưởng thụ không được quá lâu. Hắn tự mình tuyển chọn ra trợ lý này, làm cái gì cũng rất ưu tú, kể cả việc học một kỹ năng mới, chẳng qua sau nửa giờ cậu đã nắm giữ được cơ bản, không cần hắn ở phía sau tay kèm tay giảng dạy.

"Ồ, phải Thẩm tổng không? Cậu cũng ra ngoài chơi à! "

Thẩm Trác Viễn đang nói chuyện với Lê Tử Ngôn, liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, là đám người lúc trước muốn cùng hắn hợp tác, còn ảo tưởng muốn giúp hắn tìm người.

"Ừm, tâm trạng mọi người không tệ."

"Ha ha ha, nhờ phúc của cậu công ty gần đây cũng rất tốt."

Vương tổng cười ha ha, bụng bia trêи người đều rung lên theo tiếng cười của gã, chẳng qua ánh mắt của gã lại không nhìn Thẩm Trác Viễn, mà âm thầm quan sát Lê Tử Ngôn đứng sau lưng Thẩm Trác Viễn.

Trêи thực tế, họ vừa nhìn thấy hai người ở đây, trong giới của họ, không thiếu quan hệ đồng tính luyến ái hay dị tính luyến ái. Bọn họ vừa mới nhìn thấy cũng chỉ cảm thán vóc dáng của hai người này không tệ, chẳng qua càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, lúc này tới gần mới nhìn ra, không nghĩ tới lại là người quen cũ.

Lý Viễn cũng âm thầm quan sát Lê Tử Ngôn, bởi vì vừa mới thân mật với Thẩm Trác Viễn, trêи mặt Lê Tử Ngôn còn mang sắc đỏ, tăng thêm một tia kiều diễm cho khuôn mặt ôn hòa tinh xảo của cậu, Lý Viễn âm thầm líu lưỡi, trong lòng lại có vài phần ngứa ngáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện