Edit by Thú nhỏ



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Vân Thanh Thanh chớp chớp mắt to, nỗ lực biểu hiện ra bộ dáng chân thành, hy vọng vai ác đại nhân có thể thay đổi chủ ý, không từ hôn nữa.



"Vì sao?" Thanh âm nam nhân có chút lạnh, nghe thấy vào cuối thu, như là muốn đem người ta đông lạnh thành băng.



Năm đó nháo từ hôn chính là nàng, nhảy hồ tự tự để uy hiếp hắn cũng là nàng, hiện giờ không muốn từ hôn nữa cũng là nàng.



Rốt cuộc nàng định bày ra bao nhiêu bộ mặt nữa?



"Trước kia là ta không hiểu chuyện!" Vân Thanh Thanh lệ rơi đầy mặt, tiếp tục chùi đít cho những sai lầm nguyên chủ gây ra, "Trước kia ta hay gây phiền phức với ngươi, xin ngươi cho ta một cơ hội sửa đổi đi mà!"



Nữ nhân cổ đại cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, nếu không gả cho Lục Triệt, khó khăn trong việc hoàn thành nhiệm vụ của Vân Thanh Thanh sẽ tăng gấp đôi.



Việc cấp bách hiện giờ, hẳn là buông thể diện xuống, cùng hắn thành hôn trước rồi nói tiếp.



"A?" Lục Triệt nghi ngờ phát ra một tiếng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía sau cô, mang vẻ châm chọc, "Còn hắn phải làm sao bây giờ?"



"Ai?" Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút, còn có người khác muốn xen vào?



Vì thế, cô quay đầu, theo tầm mắt của hắn nhìn lại phía sau......



Sau đó, tầm mắt cô dừng lại trên người cái tên đô con vừa nãy ngăn cản mình.



Người Lục Triệt ám chỉ đúng là Lục Từ, nam nhân mà "Vân Thanh Thanh" đã từng yêu nhất.



Đáng tiếc, Vân Thanh Thanh không nhận ra Lục Từ, cô nhìn thoáng qua Lục Từ, liền không lưu tình chút nào mà quay đầu lại, tươi cười với Lục Triệt: "Người khác cùng ta không có quan hệ, ta chỉ muốn gả cho ngươi."



Trái tim cô luôn hướng về phía Mặt Trời, trong lòng chỉ có vai ác đại lão!



Nghe cô lớn mật thông cáo, khóe môi Lục Triệt câu lên, ngay cả khóe mắt cùng đuôi lông mày cũng lộ ra một tia ý cười.



Người khác?



Nàng thế mà coi Lục Từ như người khác?



Thú vị.



Đáng tiếc, ý cười của hắn chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, thực mau, Lục Triệt lại khôi phục vẻ mặt cấm dục, lạnh nhạt mà nói: "Ta không biết gì về việc từ hôn."



"Hả?" Nụ cười trên mặt Vân Thanh Thanh đông cứng, cô cảm thấy trong đầu cô như có sợi dây đàn bị đứt.



Nếu Lục Triệt không biết sự tình gì, vậy tin tức từ hôn từ đâu tới đây?



"Theo như ta đoán, chuyện từ hôn hẳn cùng Vân gia các người có quan hệ." Ngữ điệu Lục Triệt trầm thấp, lại lần nữa cấp cho Vân Thanh Thanh một cái đòn phủ đầu rõ đau.



Vai ác từ trước đến nay mánh khoé thông thiên, Vân Thanh Thanh biết Lục Triệt lúc này đã cùng phản vương thông đồng.



Hắn nói việc từ hôn cùng Vân gia có quan hệ, vậy nhất định cùng Vân gia có quan hệ.



Bởi vậy, pháo hôi mẫu thân nói câu "Lục triệt cũng đồng ý từ hôn", nhất định là dối trá điêu ngoa.



Vân Thanh Thanh bấm vào lòng bàn tay mình một cái, âm thầm phỉ nhổ cặp đồng đội heo phụ mẫu trong đầu.



Đều là do bọn họ giở trò sau lưng, làm cô mất hết thể diện trước mặt Lục Triệt!



Vân Thanh Thanh dở khóc dở cười giải thích: "Thực xin lỗi, ta trở về sẽ cùng phụ mẫu giải thích rõ sự việc này, sẽ không để bọn họ lại làm xằng làm bậy. Vậy ngươi có nhìn nhận gì đối với việc từ hôn......"



Cô chỉ muốn biết, Lục Triệt có thật sự đồng ý từ hôn hay không.



Nghe cô hỏi, ánh mắt Lục Triệt lần nữa nhìn về phía cô, ánh mắt hơi có chút ngoài ý muốn.



Nữ nhân này thật sự to gan lớn mật, không chỉ có chạy đến cửa nhà nam nhân cầu hắn không cần từ hôn, còn mở miệng dò hỏi tâm ý của hắn.



Bị đại Boss nhìn chằm chằm như vậy, Vân Thanh Thanh khẩn trương, hai chân run rẩy, ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống: "Hiện tại thương thành tệ của ta có bao nhiêu? Đủ để mua đạo cụ quyến rũ chưa?"



"Trên cơ bản cô đều mua không nổi, hiện tại chỉ có thể mua một đạo cụ rẻ nhất, ví dụ như -- "Lông mi cong cong". Nó có thể nhất thời giúp cô gia tăng mị lực công kích, thuộc tính giá trị: 10, cô có muốn thử chút không?" Tiểu hệ thống trả lời.



"Mua nó!" Vân Thanh Thanh quyết đoán nói.



Hiện tại là thời điểm quan trọng công lược vai ác, lúc này không cần thì lúc nào cần chứ!



"Được!" Tiểu hệ thống click chuột, giúp Vân Thanh Thanh mua "Lông mi cong cong".



Sau khi nghe thấy âm thanh tính tiền, Vân Thanh Thanh cảm giác lông mi mình có chút ngứa.



Cô chớp chớp mắt với Lục Triệt, sau đó thử mỉm cười.



Chỉ thấy lông mi của thiếu nữ hiện lên rõ ràng, mang theo một độ cong đáng yêu, khi nàng nháy mắt, lông mi của nàng như một cái bàn chải nhỏ, chải qua chải lại trong lòng hắn.



Hắn yên lặng nhìn cô một hồi, nói: "Mắt của ngươi không khỏe sao?"



Vân Thanh Thanh: "......"



Từ trước đến nay cô chưa từng quyến rũ người khác,chẳng lẽ phương thức quyến rũ của cô không đúng?



Ngay khi cô đang hoài nghi chính mình, tiểu hệ thống bồi thêm một câu: "Ký chủ, quên nhắc nhở cô, thẳng nam có thể miễn dịch 100% mị lực công kích."



"Vậy sao ngươi không nói sớm! Hại ta lãng phí thương thành tệ vô ích!" Vân Thanh Thanh tức giận đến ngã ngửa. Cái tiểu hệ thống này, ngày thường không hỗ trợ được gì hết thì cũng thôi đi, ngược lại còn luôn hố cô.



Cô thật sự hoài nghi, tiểu hệ thống là do hệ thống chủ phái lại đây cố ý chơi cô.



Nhìn vẻ mặt cô thay đổi liên tục, Lục Triệt bỗng nâng tay, để bên môi, nói: "Để ta suy nghĩ lại."



Nghe câu trả lời không rõ ràng của hắn khiến Vân Thanh Thanh liền ở trong gió hỗn độn.



Một thiếu nữ thanh xuân phơi phới, xinh đẹp kiều diễm như cô, ăn nói khép nép tới cầu hắn không từ hôn nữa, thế mà hắn còn muốn nghĩ lại? !



Hắn có còn là nam nhân không!



Nhưng mà, đối diện với uy thế của vai ác đại nhân, Vân Thanh Thanh không dám làm hắn phát giận, sau khi qua loa đưa lễ vật cho hắn, tiếp tục cười làm lành nói: "Ngươi cứ từ từ nghĩ, nhất định phải nghĩ cho kỹ, nghĩ cho thật kỹ nha."



Nghiến răng nghiến lợi nói xong câu cuối cùng, Vân Thanh Thanh múa may khăn nhỏ trong tay, lưu luyến mỗi bước đi, cười khanh khách mà ra khỏi Lục phủ.



Ai mà không biết, còn tưởng rằng Vân tiểu thư cùng Lục đại công tử biến chiến tranh thành tơ lụa, bắt tay giảng hòa.



Không đợi đám người tan đi, Lục Triệt dẫn đầu đi vào Lục phủ.



Lục Từ một đường chạy chậm đi theo sau hắn, ở bên cạnh ríu rít hỏi: "Đại ca, Vân tiểu thư nói gì với huynh?"



Lục Triệt không để ý đến hắn, biểu tình đạm mạc, đi vào cửa viện.



Lúc này, một nha hoàn xinh đẹp từ trong hành lang bước đến nói với Lục Từ: "Nhị công tử, phu nhân đã nấu cho công tử canh ô cốt kê hầm sơn sâm ở Hoà Cư Đường, mời công tử qua đó nếm thử."



"Đã biết. Ngươi nói cho mẫu thân, ta tới ngay." Lục Từ nói với nha hoàn.



Trước khi Lục Từ rời đi, Lục Triệt ở phía trước đột nhiên nói: "Nhị đệ, muốn biết Vân tiểu thư nói gì với ta sao?"



"Đại ca, huynh nói cho ta biết, ta bảo đảm không nói cho người khác." Lục từ dừng bước, cười tủm tỉm nói.



Lục triệt rũ hai mắt xuống, bình tĩnh nói: "Nàng nói với ta là "tên trời đánh", khắc chết mẫu thân, khắc chết thê tử, căn bản là không xứng cưới nàng, cho dù sau này nàng có gả cho ta, nàng cũng sẽ khiến ta không có cuộc sống tốt, làm ta thân bại danh liệt, vĩnh viễn không xoay người được."



"Sao nàng ta có thể nói với huynh như thế! Nữ nhân này quả thực không nói lý lẽ!" Nghe Lục Triệt nói xong, Lục Từ tức đến dậm chân, cam đoan với Lục Triệt: "Đại ca, huynh yên tâm, ta nhất định giúp huynh nói với mẫu thân, để người giúp huynh lấy lại công bằng!"



Nhìn Lục Từ kích động mà mặt đỏ lên, Lục Triệt cười nhạt, trong phút chốc, như phảng phất một trận gió xuân ấm áp thổi tới, hắn nói: "Được. Làm phiền Nhị đệ vì ta làm chủ."



"Hừ! Tức chết ta!" Lục Từ vừa quay đầu đáp ứng Lục Triệt, nổi giận đùng đùng mà xoay người, một đường chạy đến Hòa Cư Đường.



Khoanh tay dưới hành lang, nhìn bóng dáng vội vàng của Lục Từ, đôi mắt Lục Triệt thâm trầm, tươi cười trên mặt dần biến mất.



Vân gia.



"Mọi người thế nhưng lại sai người tung tin bôi đen Lục Triệt, lại lấy cái này tới ép Lục phủ từ hôn?!"



Trong khuê phòng, Vân Thanh Thanh đang cùng Vân phu nhân đối chất.



Bị nữ nhi huấn một trận, Vân phu nhân ủy khuất ba ba mà nói: "Con phát sốt đến mơ mơ hồ hồ, còn quên mất rất nhiều chuyện, chúng ta sợ con tương lai sẽ hối hận, vậy nên không nói cho con biết, giúp con giải quyết mọi chuyện."



Vân gia tung ra tin tức Lục Triệt đẩy Vân Thanh Thanh xuống hồ ở mọi nơi, Lục lão gia cũng chính là An Nam hầu, người này đặc biệt sĩ diện, trọng thanh danh, lo lắng Vân gia lại làm ra cái chuyện tổn hại thanh danh, liền nhịn đau đáp ứng rồi từ hôn.



Vân Thanh Thanh trán nổi đầy gân xanh: "Mau đem tin tức mọi người tung ra thu về! Sau đó phụ thân mau mau tìm An Nam hầu, nói hết thảy mọi chuyện đều là hiểu lầm, chúng ta không từ hôn!"



Thành kiến của nguyên chủ đối với Lục Triệt quá lớn, làm cho pháo hôi cha mẹ căn bản không tin lời cô nói, đối đãi vớ Lục Triệt giống như kẻ thù.



Hiện tại cô không những phải đối phó với đối thủ mạnh như thần, còn phải mang theo hai đồng đội ngu như lợn.



Aizz, sao ta lại xui xẻo như vậy!



Vân Thanh Thanh tẩy não Vân phu nhân thêm một lần nữa, lại bảo Vân lão gia hôm sau đi tìm An Nam hầu xin lỗi.



Hôm sau, Vân Thanh Thanh nôn nóng đợi ở nhà cả một ngày, thẳng đến lúc chạng vạng, mới thấy Vân lão gia trở về.



Thấy Vân lão gia mang theo ý cười trên mặt, Vân Thanh Thanh liền lôi kéo Vân lão gia hỏi: "Phụ thân, An Nam hầu có đáp ứng chúng ta không từ hôn nữa không?"



"Hắn không chỉ có đáp ứng, còn định ra ngày thành hôn còn sớm hơn trước kia, định là vào tháng sau!" Vân lão gia ha hả cười nói.



Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút.



An Nam hầu vẫn luôn muốn cùng Vân gia kết thân, hắn đáp ứng không từ hôn là chuyện bình thường, nhưng hắn khẩn trương muốn lấy cô về là vì cái gì?



Vân Thanh Thanh hỏi: "Người có An Nam hầu, vì sao bọn họ tính toán thành hôn trước dự định?"



Vân lão gia đầy mặt hồng quang, nói: "Còn không phải là mẹ chồng tương lai của con, An Nam hầu phu nhân kia sao! Nàng ta nói con ôn nhu hiền thục, tú ngoại tuệ trung(*), thật sự rất thích con! Nàng còn nói, chờ sau khi con gả qua, nàng là có thể hưởng phúc trở thành mẹ chồng. Con biết rõ An Nam hầu rồi, hắn nghe lời An Nam hầu phu nhân nói nhất, An Nam hầu phu nhân mong con mau mau gả qua đó, An Nam hầu liền sốt ruột muốn cưới con về cho Lục Triệt."



(*) tú ngoại tuệ trung: vừa xinh đẹp vừa thông minh.



Ôn nhu hiền thục, tú ngoại tuệ trung.



Hai cái từ này cùng nguyên chủ hoàn toàn không có quan hệ gi với nhau.



Và đương nhiên, cùng Vân Thanh Thanh lại càng không có quan hệ.



Vân Thanh Thanh gãi gãi đầu, không phải cô vừa mới cự tuyệt An Nam hầu phu nhân mời cô vào uống trà sao?



An Nam hầu phu nhân vì cái gì còn thích cô như vậy?



Vân Thanh Thanh nghĩ cả trăm lần cũng không ra.



Bất quá, có thể thành hôn sớm một chút là một chuyện tốt, khoảng cách giữa cô và Boss phản diện lại gần thêm một bước.



Mấy ngày tiếp theo, Vân Thanh Thanh chỉ cần an tâm gả đi là được.



Chẳng mấy chốc, liền tới ngày Vân Thanh Thanh thành hôn với Lục Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện