Edit by Thú nhỏ



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sau vài trận mưa xuân liên tiếp, mặt đất được rửa sạch, nghênh đón một sức sống mãnh liệt mới.



Vân Thanh Thanh chỉ huy đám nha hoàn thu xếp y phục và chi phí ăn mặc chuẩn bị cho chuyến đi hành cung sắp tới.



Tháng trước, hoàng đế đặc biệt mời các đại thần cùng hắn đi hành cung Xuân Hi du xuân, hai huynh đệ Lục gia cũng nằm trong số đó.



Thật ra trong nguyên tác Lục Triệt cũng được mời đến, nhưng thân phận hắn khi đó không giống bây giờ, thân là nhân sĩ phò tá phản vương, hắn đi theo phản vương thâm nhập vào đoàn người.



Mà hiện nay, hắn được hoàng đế chỉ đích danh mời đến, có thể đường đường chính chính cùng hoàng đế ngao du.



Đãi ngộ hiện nay của Lục Triệt dĩ nhiên khác xa nguyên tác đến vạn lần.



"Hầu gia đặc biệt cho thiếu gia, thiếu phu nhân ngân lượng và hành trang để đi đường, Hầu gia còn nói thiếu gia và thiếu phu nhân xuất môn bên ngoài nhất định đừng có tiếc tiền, ăn mặc gì đó phải xài thứ tốt nhất." Nha hoàn cười hì hì bưng ngân lượng vào cửa.



Vân Thanh Thanh nhìn lướt qua, An Nam hầu cho cũng không ít thứ.



Đây là sợ cô và Lục Triệt ở bên ngoài tiết kiệm quá mức làm người ta xem thường sao?



Vân Thanh Thanh không nghĩ An Nam hầu cho những thứ này xuất phát từ tình phụ tử.



"À, ngươi đem mấy thứ trang sức, vòng vàng này sang cho Hồng di nương đi." Tiện tay lấy ra hai món đồ, Vân Thanh Thanh sai nha hoàn đem sang cho Hồng Đường.



"Thiếu phu nhân và Hồng di nương cảm tình thật tốt." Nha hoàn tán thưởng một câu rồi rời đi.



Vân Thanh Thanh cười lắc đầu.



Cô và Hồng Đường chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi mà thôi.



Sở dĩ đem lễ vật này tặng cho Hồng Đường là vì cảm ơn Hồng Đường đã nhắc nhở Hầu gia đưa đồ vật này nọ tới cho bọn họ. Cái loại người như An Nam hầu này chỉ biết đến tư lợi bản thân, ông ta chỉ biết hưởng lợi lộc nhi tử mang lại, Lục Triệt phải chịu thương tổn hơn mười năm, ông ta làm cha nhưng đều ngoảnh mặt làm ngơ như không thấy, người như thế căn bản sẽ không tốn tâm tư suy nghĩ nhi tử thiếu thốn thứ gì.



Vân Thanh Thanh vuốt vuốt khay ngân lượng, nói với tiểu hệ thống: "An Nam hầu phu nhân quả thật là không biết đối nhân xử thế, dù sao trong phủ đều phải sử dụng bạc, bà ta chủ động đưa ngân lượng cho chúng ta, còn có thể giành được hảo cảm của An Nam hầu."



Đáng tiếc, chỗ tốt này lại bị Hồng Đường chiếm mất.



An Nam hầu phu nhân quả thật là ngu như bò.



Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi cũng tới ngày Vân Thanh Thanh và Lục Triệt đi hành cung du xuân.



"Thanh Thanh, sao muội mang nhiều đồ thế? Sợ là muội muốn dọn sạch cả viện mang theo luôn rồi." Lục Từ cưỡi ngựa chậm rãi đi đến bên người Vân Thanh Thanh.



Vân Thanh Thanh liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: "Nhị đệ, chờ tới khi ngươi cưới vợ, các ngươi khi xuất môn cũng giống ta thôi. Chỉ tiếc là ánh mắt nhị đệ quá cao, ngay cả quận chúa cũng không vừa mắt."



Nhắc tới chuyện hắn từ chối hôn sự với quận chúa, Lục Từ cười khổ một tiếng, hắn cúi đầu nói: "Thanh Thanh, muội việc gì phải đâm vào chỗ đau của ta, muội biết rõ tâm ý của ta mà. . . . . ."



Stop! Stop! Nói mấy lời đáng sợ gì thế!



Vân Thanh Thanh bị hắn dọa sợ bay màu.



Cô vội vàng ngẩng đầu, hướng xa xa hô to: "A, phu quân, ngươi đến rồi!"



"Đại ca?" Vừa nghe thấy tên Lục Triệt, cả người Lục Từ run lên, nghiêm chỉnh lại, lập tức quay đầu ra sau nhìn xung quanh, bộ dạng nhìn dô là biết hắn đang chột dạ.



Nhưng mà, sau lưng hắn nào có bóng dáng Lục Triệt.



Lục Từ nhìn nửa ngày cũng không nhìn thấy Lục Triệt, đợi sau khi hắn phản ứng lại, Vân Thanh Thanh đã đi xa rồi, Lục Từ nhất thời có chút giận, quát lên: "Muội đùa giỡn ta?"



Vân Thanh Thanh phủi bụi trên tay, mặc kệ hắn.



Lục Từ cũng bất chấp mình bị coi nhẹ, đứng phía sau la to: "Đại tẩu, ta và các ngươi đang đi hành cung, ta đi lên trước chờ các ngươi!"



Nói xong, thấy Vân Thanh Thanh vẫn không thèm để ý tới, hắn có chút hứng thú sờ cằm, phi ngựa đi đến đội ngũ phía trước.



Cùng với thủ hạ ở kinh thành nói chuyện xong, Lục Triệt đi tới An Nam hầu phủ.



Chỉ thấy ngoài cửa An Nam hầu phủ có hơn mười chiếc xe ngựa, trong xe ngựa đều nhét đồ chật cứng, thậm chí trên nóc xe cũng chứa đầy đồ đạc.



Lục Triệt do dự một chút, đây là muốn chuyển nhà sao?



Bọn họ. . . . . .dùng nhiều đồ như vậy?



Vân Thanh Thanh không giống với người để ý đến vấn đề chi tiêu cực đoan như thế.



Lục Triệt cảm thấy không đúng.



Hắn híp mắt, suy tư một lát liền chuyển tới xe ngựa gần đó xem xét.



Qua một lúc lâu, hắn nghe thấy trong xe ngựa chất đầy đồ truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ của mấy nam nhân.



Hơi thở của nam nhân rất dài, không giống người bình thường, dường như là người có võ.



Lục Triệt nhanh chóng nhận ra thứ Vân Thanh Thanh cất giấu trong xe ngựa là hộ vệ trong viện của bọn họ.



Hắn nhìn xung quanh một vòng, đếm đếm được hơn hai mươi người.



Nàng mang nhiều hộ vệ như vậy đi hành cung, còn giấu người bên trong, rốt cuộc muốn làm cái gì?



Nhìn thấy bóng lưng đang bận rộn của Vân Thanh Thanh ở phía trước, ánh mắt Lục Triệt dần tối sầm lại.



"An Nam hầu phu nhân sẽ không động thủ ở giữa đường." Tiểu hệ thống nói.



Nhìn đội ngũ của Lục Từ ở phía trước, Vân Thanh Thanh có chút buồn bực nói: "Vốn dĩ ta mang hộ vệ theo là để phòng ngừa vạn nhất, lỡ như An Nam hầu phu nhân chặn giết chúng ta ở giữa đường, chúng ta sẽ có đủ nhân lực để giết ngược lại bà ta. Có điều ta lại không nghĩ tới thế mà Lục Từ này lại mặt dày mày dạn theo sát chúng ta như vậy."



Nếu không phải có Lục Từ, An Nam hầu phu nhân có lẽ sẽ động thủ trên đường đi, đến lúc đó, không cần đợi đến hành cung Xuân Hi, cô đã phá được lần ám sát cuối cùng này trước.



Lục Từ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?



Vân Thanh Thanh một bên âm thầm phun tào Lục Từ, một bên đi theo Lục Triệt đi lên một chiếc xe ngựa trống.



Lục Triệt ngồi xuống xong, nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Đi hành cung, nàng muốn làm cái gì?"



"Đương nhiên là theo ngươi nơi nơi vui chơi, vừa đi vừa ngắm cảnh." Vân Thanh Thanh nâng cằm, cười hì hì nói.



Lục Triệt nhướng mày nhìn cô, lại hỏi: "Nàng muốn đi đâu chơi?"



Vân Thanh Thanh không cần nghĩ ngay lập tức liền nói: "Chúng ta đi Xuân Hi hồ đi! Nghe nói phong cảnh nơi đó đẹp cực kì."



Nhìn nụ cười ngây ngô của cô, khóe miệng Lục Triệt cũng bất giác câu lên.



Thì ra nàng muốn đến Xuân Hi hồ.



Khi hai người đến hành cung cũng đã chập tối.



Vân Thanh Thanh sai người đi thu thập đồ vật này nọ xong, một mình lén chuồn ra ngoài, kêu hộ vệ trưởng lại.



"Những người đi theo tới hết chưa?" Vân Thanh Thanh hỏi.



Trước khi xuất môn, cô liền chia đội hộ vệ ra thành hai nửa, một nửa giấu bên trong xe ngựa phòng nửa đường gặp nguy hiểm; mà nửa còn lại sau khi bọn họ xuất môn sẽ đi theo sau ở đằng xa tùy thời tiếp viện, đồng thời quan sát tình hình xung quanh.



"Bẩm thiếu phu nhân, những người theo sau tới rồi, hơn nữa bọn họ dựa theo lời ngài phân phó đóng giả nông phu, nông phụ lẫn trong dân thường, đóng giữ ở phụ cận Xuân Hi hồ." Hộ vệ trưởng nói.



Vân Thanh Thanh nói: "Ngày mai ta sẽ cùng thiếu gia đi Xuân Hi hồ một chuyến, ngươi để bọn họ tùy thời chuẩn bị tiếp ứng, đề phòng bất trắc."



Sau khi hộ vệ trưởng tiếp nhận mệnh lệnh, hướng cô ôm quyền, sau đó nhanh chóng rời khỏi.



Hôm sau, khi Lục Triệt đang rảnh rỗi, Vân Thanh Thanh kéo hắn đến Xuân Hi hồ.



Nước Xuân Hi hồ xanh biếc dập dờn gợn sóng, khói nước mù mịt trên mặt nước mênh mông, thỉnh thoảng xa xa còn có mấy con chim cốc bay tới làm cho cảnh hồ càng thêm vài phần sinh khí.



Lục Triệt và Vân Thanh Thanh cùng nhau đứng bên hồ thưởng thức cảnh đẹp.



Tóc của thiếu nữ nhẹ lướt qua gò má hắn làm tâm hắn ngứa ngáy, Lục Triệt nhìn sang cô, thấy cô vẫn đang nhìn hồ, liền nâng tay muốn ôm lấy bả vai cô.



Tay hắn vừa muốn hạ xuống thì Vân Thanh Thanh bỗng nhiên xoay người kêu bọn hạ nhân phía sau: "Mau mau, đem đồ ta chuẩn bị tới đây!"



Tay hắn nháy mắt rơi xuống khoảng không.



Lục Triệt: ". . . . . ."



Được lắm, vốn dĩ định thưởng thức cảnh đẹp, giờ lại biến thành nấu cơm dã ngoại.



Vân Thanh Thanh chỉ huy hạ nhân đưa bàn lại đây, lại sai người dọn xong giấy mực, đuổi chim thú gần đó tản ra, cảnh tượng ầm ĩ đến nỗi đám nông dân xung quanh cũng muốn đến xem náo nhiệt.



Bày giấy mực xong, cô lại sai người đặt một chiếc bàn nhỏ bày đầy hoa quả tươi, đồ ăn, kẹo hoa quả và đồ ăn vặt bên cạnh.



Lục Triệt đứng ở một bên, cười cười nhìn Vân Thanh Thanh đùa nghịch.



Cũng tốt, du hồ không quan trọng, nàng vui vẻ mới là quan trọng nhất.



Bố trí xong tất cả, Vân Thanh Thanh cầm lấy bút lông đưa qua cho hắn, nói: "Đến, vẽ một bức tranh đi."



Lục Triệt nâng mắt nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu, hắn vốn tưởng rằng nàng muốn nấu cơm dã ngoại, không nghĩ tới nàng lại muốn vẽ tranh.



"Không vẽ tranh?" Vân Thanh Thanh mím môi, cầm bút lông gãi đầu.



Không đúng, trong nguyên tác nhân vật phản diện mỗi ngày đều đến Xuân Hi hồ vẽ tranh, gửi gắm ưu tư, tình cảm của mình vào cảnh vật thiên nhiên, nhưng vì sao hiện tại Lục Triệt lại không thích vẽ tranh nữa rồi?



"Vậy thì ta tự vẽ." Vì để cho tình tiết câu chuyện diễn ra đúng với nguyên tác, Vân Thanh Thanh quyết định tự thân xuất mã, tự vẽ một bức tranh.



(*) tự thân xuất mã: tự mình làm



Vân Thanh Thanh cầm lấy bút lông, trải giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu chăm chú vẽ.



Lục Triệt trái lại rất nhàn rỗi, hắn thong thả đi đến bên cạnh mấy món quà vặt cô bày ra, quan sát từng thứ từng thứ một trong đĩa.



Tuy hắn không thích ăn nhưng hắn rất muốn biết nàng thích ăn cái gì.



Lục Triệt phát hiện trong đống thức ăn này có cay, có mặn, có chua, có ngọt, đủ mọi loại khẩu vị kỳ quái, dù cho hắn kiến thức sâu rộng cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt.



Khẩu vị của nàng. . . . . . Thực tạp.



Vân Thanh Thanh vẽ một hồi rốt cuộc cũng hoàn thành xong một "kiệt tác".



"Ta đã vẽ một bức rồi, tới phiên ngươi." Vân Thanh Thanh tràn đầy tự tin thu lấy thành phẩm của mình giấu sau lưng.



Lục Triệt cảm thấy rất hứng thú, đi đến bên người cô, nói: "Không muốn cho ta xem sao?"



"Ngươi thật sự muốn xem à?" Vân Thanh Thanh vốn là muốn thả con tép, bắt con tôm, thấy hắn có hứng thú liền đưa bức tranh cho hắn xem, "Không cho ngươi cười ta."



"Không cười. . . . . . Ta. . . . . . Khụ khụ khụ." Lục Triệt vừa định nói mình nhất định có thể chịu được, nhưng đợi đến khi hắn thấy được bức tranh như "vẽ bùa" kia, nhất thời không nhịn được liền ho khan.



"Ký chủ, sao cô lại vẽ chính mình xấu đến thế?" Nhìn bức vẽ chân dung cay mắt của Vân Thanh Thanh, tiểu hệ thống đành che hai mắt lại.



Cô tự vẽ mặt và đầu tóc mình rối bù lên, trên khuôn mặt tròn trịa màu vàng ấy còn treo biểu tượng cảm xúc Wechat nổi tiếng đang cười híp mắt, nhìn vào làm người ta muốn lác mắt, sau đó lại cười "Hắc hắc".



Tiểu hệ thống cũng không biết sao Lục Triệt có thể nhịn cười được, hắn chỉ ho khan vài tiếng liền khôi phục lại bình thường.



Không hổ là nhân vật phản diện, kiểm soát cảm xúc thật giỏi.



"Cái này gọi là làm trò!" Vân Thanh Thanh ôm hai tay hừ nói, "Ta cố ý vẽ chính mình thật xấu như vậy để hắn cười lên, cười rồi thì tâm tình sẽ tốt, quan trọng là -- giá trị hắc hóa của hắn có giảm không?"



"Giảm, giảm rồi, thật sự là giảm 5 điểm!" Tiểu hệ thống giơ lên ngón cái lên, cực kỳ bội phục cô vì để hoàn thành nhiệm vụ mà xài đến cái cách tự hủy hình tượng bản thân này.



Vẻ mặt Lục Triệt phức tạp, hắn nhìn chằm chằm bức tranh kia một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhịn không được, bất lực nói: "Ta vẽ cho nàng một bức vậy."



Vân Thanh Thanh cầu còn không được, cô ước gì Lục Triệt vẽ nhiều nhiều bức một tí, làm thám tử An Nam hầu phu nhân phái tới tê mỏi chết đi.



"Nàng đứng ở bên hồ đi." Lục Triệt cầm bút, hướng dẫn cô mẫu.



"Ta. . . . . . Có thể vừa ăn vừa đứng được không?" Vừa nãy cô vẽ cả ngày trời, chưa ăn một miếng gì cả, hiện giờ đói đến phát hoảng rồi.



Lục Triệt nâng bút chấm một điểm, nghiêm túc cự tuyệt cô, vẻ mặt rất giống giáo viên chủ nhiệm của Vân Thanh Thanh: "Không thể, nàng còn phải nghiêm túc hơn một chút."



Vân Thanh Thanh: hiện tại hối hận không làm người mẫu nữa thì có còn kịp không?



Lục Triệt kêu cô đi ngắt một bó hoa đào, rồi cầm hoa đào bên tay phải, sau đó lại để cô đứng ở nơi phong cảnh đẹp nhất bên hồ.



"Bả vai, thả lỏng."



Theo yêu cầu của Lục Triệt, Vân Thanh Thanh cảm thấy không chỉ có nụ cười mình cứng ngắc, mà đến thân thể cô cũng vặn vẹo như cái bánh quai chèo.



Nhưng trong mắt Lục Triệt, thiếu nữ đẹp như một bông hoa chói lóa.



Nàng mặc bộ váy đỏ như lửa, da thịt nõn nà, má lúm đồng tiền xinh đẹp đáng yêu, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng khiến người ta rung động.



Hô hấp Lục Triệt dần dần nhanh hơn.



Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cô, không ai phát hiện tay cầm bút của hắn đang run nhẹ.



Đối diện với ánh mắt của hắn, mặt Vân Thanh Thanh từ từ đỏ lên, cô nghĩ may là ánh mắt hắn không thể giết người, nếu không cô đã sớm bị hắn giết nhiều lần rồi.



Như là nhìn ra cô không được tự nhiên, Lục Triệt lấy lại tinh thần, cúi đầu vẽ tranh, trong lúc vẽ, hắn hết lần này đến lần khác ngẩng đầu, quang minh chính đại dùng cặp mắt phượng chăm chú nhìn cô.



Càng về sau, hắn lại càng không khống chế được cảm xúc của mình, gần như si mê mà nhìn cô.



Đôi mắt sâu như đáy hồ như muốn kìm nén sự điên cuồng muốn xé cô thành từng mảnh, từng mảnh rồi nghiền nát, sau đó vĩnh viễn giấu đi.



Điều này làm cho Vân Thanh Thanh có cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, cả người rất không dễ chịu.



Cô không chịu được ánh mắt công kích của Lục Triệt nữa, cắt ngang hắn, hỏi: "Ngươi vẽ tới đâu rồi?"



"Còn thiếu hơn một nửa." Lục Triệt im lặng thu lại ánh mắt, hồi đáp.



"Hôm nay dừng ở đây được không? Ngày mai chúng ta lại đến, ta hơi mệt rồi." Vân Thanh Thanh xin được lượng thứ, giả bộ mệt mỏi.



Lục Triệt động tác tao nhã, nhẹ nhàng buông bút, đáp ứng nói: "Được."



Lấy tố chất thân thể Vân Thanh Thanh giúp hắn thoát thân ở khu vực săn bắn, không có khả năng trong nửa canh giờ ngắn ngủi đã mệt mỏi được.



"Chúng ta mau về đi!" Vân Thanh Thanh kích động lôi kéo ống tay áo hắn, kéo hắn lên xe ngựa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện