Edit: Kim

Trẻ con là tránh nặng tìm nhẹ, đối với việc mình không làm được sẽ không làm, trời có sập xuống cũng có người lớn, có người cao hơn chống đỡ.

Đối với Thẩm Gia Văn, Nam Chi chỉ coi hắn là một công cụ hình người có thể che gió che mưa cho Hương Châu, không cần phải qua lại.

Trương Oánh Oánh ngơ ngác nhìn Nam Chi, cũng không nói lời nào, một lúc lâu sau đột nhiên vỗ đùi, trông vô cùng thô lỗ, “Ngươi nói đúng, cả ngày ta chỉ lo hận đời, lại không có cách nào, ngày nào cũng khó chịu, chỉ có đối xử tốt với nữ tử mới là chuyện nên làm.”

Nam Chi:??? Trương Oánh Oánh nói: “Ta quyết định, Hương Châu, ta muốn học y thuật của ngươi, chuyên chữa bệnh cho nữ tử.”

Trương Oánh Oánh trực tiếp thình thịch một tiếng quỳ xuống, “Hương Châu, xin ngươi thu nhận ta làm đệ tử.”

Nam Chi:……

Đột nhiên cảm thấy tê dại!

Quyết định nhanh như vậy sao?

Nam Chi kinh ngạc cảm thán, hệ thống ca ca nói lực hành động của cô rất mạnh, nhưng lực hành động của Trương tỷ tỷ cũng rất mạnh nha!

Nam Chi vội vàng đỡ Trương Oánh Oánh dậy, “Tỷ tỷ muốn học là được nha.”

Dù sao muốn học, Nam Chi đều sẽ dạy, “Tỷ tỷ, tỷ không cần quỳ với ta.”

Trương Oánh Oánh thuận thế đứng lên, “Mặc kệ thế nào, bây giờ ngươi cũng là sư phụ của ta, trước kia, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi là một người đáng thương cần thương xót, bây giờ xem ra, ta mới là người đó.”

Trương Oánh Oánh chuẩn bị về nhà, “Ta về nhà thu dọn một chuyến, sau đó sẽ chuyển tới đây sống cùng ngươi, không học được y thuật, ta quyết không về nhà.”

Nam Chi:……

Cũng không cần phải như thế.

Thẩm Văn Tĩnh luôn luôn yên tĩnh như gà, lúc này mới lên tiếng, “Hương Châu tỷ tỷ, người kia thật sự sẽ tới đây học y thuật sao?”

Nam Chi gật đầu, “Có lẽ vậy.”

Thẩm Văn Tĩnh căn bản nghe không hiểu hai người đang nói gì, tại sao đang nói chuyện vị tiểu thư kia lại khóc.

Thẩm Văn Tĩnh có chút do dự cùng lo lắng, “Hương Châu tỷ tỷ, Trương tiểu thư tới, tỷ còn dạy muội không?”

Nam Chi: “Dạy chứ, đương nhiên là ta sẽ dạy!”

Vậy mà ta lại trở thành thầy, nhưng ta cũng không biết nhiều lắm.



Nam Chi dành phần lớn thời gian trong ngày để nghiên cứu các video học tập, đặc biệt là những bệnh không chữa được, cô sẽ nói mình không chữa được, để người bệnh đi vào trong thành tìm đại phu có kinh nghiệm.

Bản thân thì xem video.

Bây giờ có thêm một học sinh, Nam Chi cảm thấy áp lực thật lớn nha, ta còn chưa hiểu rõ lắm, làm sao có thể dạy người khác đây.

Nửa tháng trôi qua không có tin tức gì của Trương Oánh Oánh, nói muốn học y, nhưng một chút tin tức cũng không có, Nam Chi và Thẩm Văn Tĩnh đều cảm thấy nàng sẽ không tới.

Trương Oánh Oánh là cháu gái đại nho sĩ, hơn nữa cha cũng làm quan, còn là nữ tử, khả năng học y không lớn.

Người nhà sẽ không đồng ý, Trương Oánh Oánh cũng đã tới lúc phải làm mai, một khi nói chuyện xong, tiếp theo sẽ là thành thân, sau đó trải qua cuộc sống giúp chồng dạy con.

Nam Chi cũng không thất vọng, cô tự nhận thấy mình không có đủ tư cách làm thầy, Trương Oánh Oánh không tới, Nam Chi còn thở phào nhẹ nhõm một hơi đấy.

Nhưng mấy ngày sau, Trương Oánh Oánh đến, hơn nữa đằng sau còn mang theo một nam tử trung niên giỏi võ.

Nam Chi vô cùng kinh ngạc, Trương Oánh Oánh nhìn thấy Nam Chi thì nở nụ cười, nghẹn ngào nói: “Ta đến rồi.”

Cho dù Nam Chi không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng có thể tưởng tượng được Trương Oánh Oánh đã trải qua những chuyện gì, nhất định trong nhà đã nổ ra chiến tranh, nhưng Trương Oánh Oánh vẫn tới.

Trương Oánh Oánh thật sự là một nữ tử phản nghịch cứng cỏi.

Nam Chi lập tức gật đầu nói: “Hoan nghênh tỷ.”

Trương Oánh Oánh không nói tới việc mình đã gây ra vụ nổ trong nhà thế nào, mọi người kể cả ông nội cũng cảm thấy đầu óc nàng có vấn đề, tất cả mọi người đều không đồng ý.

Không rõ rốt cuộc Trương Oánh Oánh muốn làm gì?

Tại sao lại nổi loạn tới vậy.

Mẹ nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể tìm con gái tâm sự, người nhà đã thay nàng lựa chọn phu quân kỹ càng, chỉ cần gả qua là được.

Trương Oánh Oánh hỏi mẹ, mẹ sống có hạnh phúc không?

Mẹ nàng chỉ nói mọi người đều như vậy, cái gì mà hạnh phúc với không hạnh phúc, mẹ nàng nói mình sống rất tốt.

Trương Oánh Oánh lại nói, mẹ phải quản lý hậu viện, hậu viện lại có mấy cái thứ tử thứ nữ, ngày nào cũng phải nhìn thấy mấy thứ tử thứ nữ này, có thể vui được sao?

Mẹ trợn trắng mắt liếc Trương Oánh Oánh một cái, nhiều con là nhiều phúc, là đặc thù của gia tộc thịnh vượng, sau này sẽ còn giúp đỡ lẫn nhau.

Trương Oánh Oánh chỉ nói, mẹ vui là được.

Mẹ nàng:.......

Bà không rõ rốt cuộc con gái muốn làm gì, sớm biết như vậy đã không cho con gái theo cha chồng đọc sách, đọc đến mức đầu óc choáng váng rồi.

Quả thực là đại nghịch bất đạo.



Người nhà giảng đạo lý cho Trương Oánh Oánh nghe, Trương Oánh Oánh đều không nghe lọt, lẩm bẩm cái gì mà không nghe không nghe, không nghe thấy nói gì hết.

Cha Trương Oánh Oánh tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng, dám học y sẽ xóa tên nàng khỏi gia phả.

Trương Oánh Oánh nói thẳng, vậy cha cứ coi như chưa từng sinh ra con đi.

Vẫn là mẹ Trương Oánh Oánh nghĩ ra một cách, cho Trương Oánh Oánh đi học, càng phản đối, nàng càng phản nghịch, chờ tới khi học rồi sẽ biết khó mà lui.

Trương Oánh Oánh dựng ngón tay cái, mẹ nói đúng, thậm chí còn yêu cầu muốn có một võ sư đi theo bảo vệ nàng, hơn nữa còn dạy nàng võ phòng thân.

Cha Trương Oánh Oánh nghe vậy, tức đến mức suýt xuất huyết não.

Mà Trương đại nho cũng chỉ thở dài, nhìn cháu gái thu dọn đồ đạc đi rồi, ông nói, ta không biết ngươi muốn cái gì, nhưng ngươi đã lựa chọn con đường không dễ đi.

Trương Oánh Oánh nói: “Nhưng mà ông nội, trong lòng con chưa từng cảm thấy thống khoái như lúc này, con không thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể buồn bực, không cam lòng cả đời, con tình nguyện làm chuyện này.”

Trương đại nho chỉ nói là đáng tiếc, đáng tiếc Trương Oánh Oánh không phải là nam tử.

Mỗi lần Trương Oánh Oánh thấy ông nội cảm thán như vậy, trong lòng lại càng thêm không cam lòng.

Khiến nàng hận mình là một nữ tử.

Trương Oánh Oánh cảm thấy mình có tâm lý như vậy, nguyên nhân lớn nhất đến từ ông nội.

Nếu ta là một nữ tử trong khuôn phép, có lẽ sẽ không có suy nghĩ không cam lòng như vậy, trong lòng giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nóng đến mức bong da tróc thịt.

Trương Oánh Oánh ở lại Thẩm gia, nói đúng ra, là ở chỗ Nam Chi bên cạnh Thẩm gia.

Năng lực tính toán của Trương Oánh Oánh rất mạnh, nàng thăm dò tình huống của Nam Chi xong xuôi, lại ghi chép tất cả tài sản vào trong sổ.

Trương Oánh Oánh nói: “Chúng ta cố gắng giúp người, nhưng cũng cần phải sống.”

“Chu sư phó là võ sư người nhà ta mời tới, dạy chúng ta luyện võ, chúng ta đi xem bệnh cho người, nếu đối phương không nói lý, trách móc chúng ta, chúng ta là nữ tử, rất dễ bị tổn thương, học cách phòng thân rồi, có thể đánh được thì đánh, không đánh được thì có thể chạy.”

Nam Chi giơ ngón tay cái lên: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ thật chu đáo.”

Làm nghề y có rất nhiều rắc rối.

Bệnh nhẹ có thể chữa, bệnh nặng chỉ có thể chết, nhưng có rất nhiều người lại cho rằng là đại phu có vấn đề.

Cứ như vậy Trương Oánh Oánh bắt đầu theo đuổi sự nghiệp y thuật, đều nói nữ tử không thể học y, nhưng Trương Oánh Oánh chỉ có thể đi theo con đường này.

Ngay cả con đường y thuật cũng bị người ta xem như là đại nghịch bất đạo.

Trương Oánh Oánh là người rất thông minh, người thông minh học cái gì cũng nhanh, nàng đi theo Nam Chi học cách nhận biết thảo dược, thời điểm Nam Chi xem bệnh, Trương Oánh Oánh cẩn thận lắng nghe, thậm chí còn ghi chép lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện