Edit: Kim

Nam Chi mặc kệ đối phương làm lơ, “Có thể cho ta một cây đao hay không, ta rất khỏe, có thể đánh hải tặc.”

Người ở đây đều không thèm để ý tới một tiểu nha đầu.

Thẩm Gia Văn kéo tay áo Nam Chi: “Hương Châu, đừng nói nữa.”

Nam Chi thấp giọng nói với Thẩm Gia Văn: “Không có vũ khí, làm sao ta có thể bảo vệ được huynh.”

Thẩm Gia Văn trầm mặc nhìn thoáng qua Lục Tắc kia, “Ta sẽ không sao, Lục công tử sẽ bảo vệ ta.”

Nam Chi ồ một tiếng, người ta cũng không quen biết ngươi, sao có thể bảo vệ ngươi, đợi lát nữa loạn lên, ai sẽ lo lắng cho ngươi? Ánh mắt Nam Chi rất thẳng thắn, khóe miệng Thẩm Gia Văn giật giật, “Ta sẽ tự bảo vệ mình.”

Nam Chi: “Đừng gây rối.” Ngươi tự bảo vệ mình thế nào, ngươi có thể xách hai mươi cân gạo chạy 1km không?

Nam Chi nói với Thẩm Gia Văn: “Huynh và cha đứng bên cạnh vị công tử kia đi, bên cạnh hắn có rất nhiều người bảo vệ.”

Thẩm Gia Văn trầm giọng nói: “Nếu bọn người kia vì hắn mà đến, đứng bên cạnh hắn không phải khả năng ngộ thương sẽ càng cao sao?”

“Ồ.” Nam Chi sờ cằm, “Cũng đúng nha.”

Nam Chi không tìm thấy vũ khí thích hợp, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể xách mỏ neo lên.

Chức năng của mỏ neo là chính để cố định tàu thuyền, con thuyền dựa vào lực bám của mỏ neo dưới đáy nước, lực cản của dây neo và đáy nước tạo thành trọng lực để dây neo chống lại gió, dòng chảy, cùng với các lực bên ngoài, cố định vị trí.

Con thuyền này rất lớn, mỏ neo cũng vô cùng lớn, Thẩm lão đại và Thẩm Gia Văn đều trầm mặc.

“Bành” một tiếng, thân tàu chao đảo.

Thẩm Gia Văn nói: “Cha, sức mạnh của nàng lớn tới vậy sao?”

Thẩm lão đại trầm tư, cũng có chút mê mang, “Ừm.”

Đối với đứa nhỏ này, trước kia là con dâu của hắn, hắn không hiểu rõ, bây giờ trở thành con gái, còn không phải con ruột, con gái cũng không thân thiết với cha, hắn làm sao có thể hiểu rõ được.

Nam Chi đứng trên boong thuyền, nhìn con thuyền đằng xa, vậy mà lại thực sự xoay vòng mỏ neo khổng lồ, vun vút trong gió.

Cô vừa nhìn thuyền ở bên kia, vừa nói với Thẩm Gia Văn: “Văn ca, huynh nói xem, nếu ném thứ này sang bên kia, có thể chọc thủng thuyền của bọn họ hay không?”

Thẩm Gia Văn: “6!”

Thẩm Gia Văn nói: “Có thể phá hỏng thân thuyền của bọn họ, nhưng tác dụng cũng không lớn lắm.”

Thẩm Gia Văn cởi dây thừng, nói với Nam Chi: “Ta đi bàn chuyện với Lục công tử, ngươi chú ý an toàn, cha đi theo ta.”

Nam Chi gật đầu, “Đi đi đi đi.” Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào phía sau của con thuyền lớn.



Cô đột nhiên hỏi: “Làm sao có thể xác định được kia là hải tặc?”

“Lỡ như người ta chỉ đi ngang qua đây thôi thì sao?”

Nhiều người nhảy sông oan uổng như vậy!

Còn chưa nắm rõ tình hình, đã gây ra hỗn loạn.

Trên thuyền có cả người già và trẻ con, ở thời điểm khủng hoảng, rất dễ bị người khác làm bị thương, có rất nhiều kẻ thừa cơ đục nước béo cò.

Nếu trên người một đứa trẻ như Nam Chi có thỏi bạc lớn kia, phỏng chừng đã bị người ta kéo vào trong góc, bị cướp bóc.

Thẩm Gia Văn híp mắt nhìn, nhìn thấy lá cờ đang bay phấp phới trên mũi thuyền của đối phương, nhưng dưới bóng đêm, không thể nhìn rõ bên trên lá cờ là thứ gì.

Thẩm Gia Văn nói: “Nhìn lá cờ kia, hẳn là hải tặc.”

Nam Chi:???

Cô không hiểu liền hỏi: “Tại sao hải tặc lại phải khua chiêng gióng trống như vậy?”

Thẩm Gia Văn nói: “Có thể là vì nếu không phải chém giết mà lấy được đồ thì tốt hơn, nếu đối phương yếu ớt, nhìn thấy lá cờ này có thể lập tức đầu hàng, nhưng nếu không đầu hàng, có chút thực lực, có thể thử, còn nếu thực lực mạnh, có thể rút lui.”

Giống như thuyền của triều đình có lá cờ vô cùng rõ ràng.

Hải tặc cũng không dám cướp.

Nam Chi ồ một tiếng, làm hải tặc là trắng trợn táo bạo như vậy!

Thẩm Gia Văn quan tâm nói: “Ngươi chỉ là một nữ tử, không cần phải đối cứng.”

Nam Chi gật đầu, “Được.” Ngay sau đó xoay vòng mỏ neo nện xuống thân con tàu đang tiến lại gần, bùm một tiếng, tạo thành một lỗ thủng.

Sau âm thanh này là sự im lặng ngắn ngủi, một sự im lặng chết chóc.

Thẩm Gia Văn quay đầu lại, nói với Nam Chi: “Đi mau.”

Nam Chi: “Hai người đi đi, ta rút mỏ neo ra đã.”

Ngay sau đó vang lên tiếng gầm giận dữ, “Tên khốn nào ném đồ lung tung.”

Nam Chi muốn kéo mỏ neo về, nhưng mỏ neo cắm chặt vào thân thuyền, không ra được.

Nam Chi nói với Thẩm Gia Văn: “Huynh đi tìm người giúp ta kéo mỏ neo trở về đi.”

Thẩm Gia Văn:……

Làm sao ngươi có thể khỏe như vậy!

Tốc độ của những con thuyền phía sau càng lúc càng nhanh, mấy con thuyền đã bao vây con thuyền lớn.



Mọi người trên thuyền đều thấp thỏm lo âu, chỉ có Nam Chi rối rắm chuyện mỏ neo.

Không thể đâm thủng khiến nước tràn vào khoang thuyền, thuyền của đối phương sẽ không chìm xuống, Nam Chi rất thất vọng.

“Người trên thuyền, bang Quách Giang đã tới, bỏ vũ khí xuống, cầm tiền tới đây, bằng không các ngươi sẽ chết.”

Giọng nói mạnh mẽ như tiếng chuông, giọng điệu đầy ác ý, mang theo sự thích thú của cuộc đi săn.

Lời nói này làm mọi người trên thuyền luống cuống, nhất thời trở nên náo loạn.

“Hải tặc sẽ giết chúng ta, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

“Cứu mạng!”

Người trên thuyền đều là dân chúng bình thường hoặc là thương nhân, sao có thể không sợ kẻ sát hại người vô tội, giết người như ma như bọn cướp được.

“Bá bá bá……”

Rất nhiều mũi tên buộc dây thừng từ những chiếc thuyền bên dưới bay vụt lên, ‘tạch’ một tiếng đâm vào thân thuyền, cắm rất sâu.

Chẳng mấy chốc, có rất nhiều người leo lên dây thừng, người kiếm ăn trên biển người nào cũng thần thông, có người chạy trên dây thừng, có người kém hơn, bò theo dây thừng như những con sâu lông.

“Tới rồi, bọn chúng tới rồi……..”

“Hải tặc tới……”

Một giọng nói trong trẻo đầy uy hiếp vang lên: “Hoảng cái gì, ném bọn chúng xuống nước.”

Có người đứng lên nói, động tác của mọi người dừng lại, trở nên bình tĩnh hơn một chút, sôi nổi cầm đồ trong tay ném xuống đám hải tặc đang bám vào dây thừng.

Thủ hạ của Lý Nghị dùng kiếm chém đứt dây thừng, người trên dây thừng rơi bịch xuống sông, dòng nước lạnh thấu xương làm người ta không chịu nổi, hét lên cứu mạng.

Nhưng lại càng có thêm nhiều âm thanh ‘bá bá bá’ vang lên, có mũi tên có dây thừng, có một số lại không có.

Lý Nghị cười lạnh một tiếng, vậy mà hải tặc lại có nhiều mũi tên như vậy, đây là từ đâu ra.

Hơn nữa trên thuyền còn có người biết võ công, nhưng đám hải tặc này vẫn không lùi bước, quả nhiên là vì hắn mà đến.

“Chủ tử, mau trốn vào trong đi.” Thủ hạ che chở cho Lý Nghị, dùng đao kiếm đánh lui những mũi tên đang lao tới.

Thẩm Gia Văn liếc nhìn Lý Nghị, hoàn toàn không có ý muốn lấy lòng, thậm chí còn trốn đằng sau Lý Nghị, những thủ vệ này sẽ không bảo vệ hắn, nhưng nhất định sẽ bảo vệ chủ tử của bọn họ.

Thẩm Gia Văn nắm chặt lấy tay cha, ngăn không cho cha và mình thất lạc, đồng thời, giữa hai người còn có dây thừng buộc quanh hông.

Thẩm lão đại dính sát vào con trai, lúc này, không thể tách khỏi con trai, bằng không sẽ xảy ra chuyện.

Thẩm lão đại thì thầm: “Gia Văn, Hương Châu đâu?”

Thẩm Gia Văn nghe tiếng mũi tên đâm vào ván gỗ rào rạt bên tai, vô cùng dày đặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện