Sau khi bị cưỡng hôn bởi nam chủ Cố Hàn, Bạch Nhật Hy có chút kinh sợ đã cố gắng chống trả rồi nhanh chóng rời khỏi cái nơi có sự hiện diện của cái tên Cố Hàn kia.
Bạch Nhật Hy ra đến cổng trường thì thấy chiếc xe hơi màu xám quen thuộc và dáng vẻ gấp gáp lo lắng của người con trai đang cuống quýt muốn nhanh chóng mở cửa ra khỏi xe, thì Bạch Nhật Hy cảm thấy một chút cảm giác được an ủi, được xoa dịu.
Mở cửa xe bước ra bên ngoài, vừa thấy Bạch Nhật Hy đứng gần đấy đang giương mắt lên nhìn mình không rõ tâm trạng thì Chu Dạ vội vàng chạy đến bên cạnh ôm cô vào ngực. Miệng không ngừng lẩm bẩm nói.
“Thật may quá! Thật may quá! Em vẫn ổn! Em không có gì!”
“Chu Dạ, em không sao!” Để mặc cho Chu Dạ ôm, Bạch Nhật Hy chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của anh trấn an.
Nghe Bạch Nhật Hy nói bản thân không sao, Chu Dạ liền thả cô ra rồi quan sát cô từ chân lên đến đỉnh đầu nhưng rồi lại dừng bên môi cô.
Đưa tay chạm khẽ vào đôi môi đã hơi sưng đỏ lên của Bạch Nhật Hy, Chu Dạ hơi ngẩn ra rồi nhanh chóng hồi phục. Bên trong lòng Chu Dạ bây giờ đã dậy sóng nhưng vẫn cố không để lộ ra trước mặt Bạch Nhật Hy mà anh chỉ nhẹ giọng hỏi.
“Môi của em bị làm sao vậy? “Môi của em?” Bạch Nhật Hy nghe Chu Dạ hỏi thì đưa tay lên sờ môi chính mình thì cảm thấy nó đã hơi sưng lên.
“Là ai đã làm? Chuyện gì đã xảy ra?” Chu Dạ lại cố kiềm nén cơn giận của bản thân hỏi Bạch Nhật Hy.
“Hmm, em..., em đã gặp tên Cố Hàn. Đột nhiên hắn phát điên lên và rồi... hắn cưỡng hôn em.” Bạch Nhật Hy khó khăn trả lời Chu Dạ. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ cố gắng tránh né.
Vừa nghe Bạch Nhật Hy nói xong thì nét mặt của Chu Dạ liền lập tức tối sầm lại. Khí tức lạnh thấu xương đến đáng sợ bắt đầu toả ra từ người của Chu Dạ. Nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh ôm chầm lấy cô, từ giọng điệu đến giọng nói của Chu Dạ vẫn đối với cô ôn nhu như ban đầu nói.
“Có phải lúc đó rất đáng sợ? Đừng sợ hãi, vì đã có anh ở đây với em rồi. Có anh và tên ngốc Chu Nhất ở đây thì sẽ không ai có thể tổn hại được em.”
Được bao bọc bởi hơi ấm của Chu Dạ, Bạch Nhật Hy cô trước giờ lúc nào cũng phải gồng mình trở nên cứng rắn, mạnh mẽ để có thể tiếp quản và xử lý mọi công việc đã quen rồi. Nhưng đột nhiên khi này lại có người xuất hiện ôm lấy Bạch Nhật Hy cô nói rằng họ sẽ bảo vệ cho cô, điều này làm cho cô vẫn chưa tiếp nhận được nên đã ngây ra trong vòng tay của Chu Dạ. Và rồi cô chợt cảm thấy ở sóng mũi thật chua xót, mắt cô đã ướt từ khi nào.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô khóc trước mặt một người khác, lần đầu tiên cô bày ra dáng vẻ yếu đuối của bản thân cho một người nhìn thấy. Những giọt nước mắt của Bạch Nhật Hy rơi xuống làm cho vai áo của Chu Dạ cũng thấm ướt vì nước mắt của cô.
“Dạ, em đã rất sợ! Tên Cố Hàn như bị điên ấy. Bọn người đó toàn là lũ điên.” Bạch Nhật Hy có chút run rẩy ở trong lòng Chu Dạ.
(Dạ ở đây là tên của anh Chu Dạ nha mấy nàng, đừng có nhầm thành dạ vâng.)
“Đừng sợ! Có anh ở đây!” Chu Dạ thấy Bạch Nhật Hy khóc càng khó chịu trong lòng, càng ôm chặt lấy cô nhè nhẹ xoa đầu cô, xoa nhẹ nỗi sợ của cô. Được một lúc thì đột nhiên anh buông cô ra, đưa tay gạt nước mắt của cô rồi bảo cô vào xe ngồi trước chờ anh.
Bạch Nhật Hy ngoan ngoãn nghe lời Chu Dạ mở cửa xe bước vào ghế phó lái ngồi nhìn ra Chu Dạ đang đứng ở phía bên ngoài thì thấy anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, còn ánh mắt của anh đang hướng về một hướng xa xa ở trong khuôn viên trường. Bạch Nhật Hy tò mò đưa mắt nhìn theo hướng Chu Dạ đang nhìn thì thấy Cố Hàn đang từ bên trong trường đi ra.
Chu Dạ vừa nhìn thấy Cố Hàn ở bên trong bước ra, ánh mắt của anh liền thay đổi trở nên sắc bén đến đáng sợ. Ánh mắt của Chu Dạ lúc nhìn Cố Hàn chẳng khác nào một tên sát nhân đang nhìn chăm chăm con mồi của chính mình, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để không tiến đến đánh hắn một trận, mà chỉ lấy điện thoại gọi đi cho Chu Nhất.
“A Nhất, tìm đến tổng tài tập đoàn đang hợp tác với Cố thị bàn bạc với họ và cướp cái hợp đồng ngàn tỷ của Cố thị về đây.” Chu Dạ lạnh giọng căn dặn Chu Nhất.
“Được! Em sẽ làm ngay! Nhưng chẳng phải chúng ta đã bàn bạc chờ đến khi nào Tinh Không vững vàng hơn mới ra tay sao?” Chu Nhất mặc dù ngoan ngoãn nghe theo lời của Chu Dạ nhưng vẫn không khỏi thắc mắc hỏi Chu Dạ.
“Cứ làm theo lời anh căn dặn đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau!” Chu Dạ nói rồi liền tắt máy, sau đó anh trở vào xe khởi động máy xe rồi lái rời đi trước khi Cố Hàn nhìn thấy Bạch Nhật Hy và Chu Dạ.
Bạch Nhật Hy ra đến cổng trường thì thấy chiếc xe hơi màu xám quen thuộc và dáng vẻ gấp gáp lo lắng của người con trai đang cuống quýt muốn nhanh chóng mở cửa ra khỏi xe, thì Bạch Nhật Hy cảm thấy một chút cảm giác được an ủi, được xoa dịu.
Mở cửa xe bước ra bên ngoài, vừa thấy Bạch Nhật Hy đứng gần đấy đang giương mắt lên nhìn mình không rõ tâm trạng thì Chu Dạ vội vàng chạy đến bên cạnh ôm cô vào ngực. Miệng không ngừng lẩm bẩm nói.
“Thật may quá! Thật may quá! Em vẫn ổn! Em không có gì!”
“Chu Dạ, em không sao!” Để mặc cho Chu Dạ ôm, Bạch Nhật Hy chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của anh trấn an.
Nghe Bạch Nhật Hy nói bản thân không sao, Chu Dạ liền thả cô ra rồi quan sát cô từ chân lên đến đỉnh đầu nhưng rồi lại dừng bên môi cô.
Đưa tay chạm khẽ vào đôi môi đã hơi sưng đỏ lên của Bạch Nhật Hy, Chu Dạ hơi ngẩn ra rồi nhanh chóng hồi phục. Bên trong lòng Chu Dạ bây giờ đã dậy sóng nhưng vẫn cố không để lộ ra trước mặt Bạch Nhật Hy mà anh chỉ nhẹ giọng hỏi.
“Môi của em bị làm sao vậy? “Môi của em?” Bạch Nhật Hy nghe Chu Dạ hỏi thì đưa tay lên sờ môi chính mình thì cảm thấy nó đã hơi sưng lên.
“Là ai đã làm? Chuyện gì đã xảy ra?” Chu Dạ lại cố kiềm nén cơn giận của bản thân hỏi Bạch Nhật Hy.
“Hmm, em..., em đã gặp tên Cố Hàn. Đột nhiên hắn phát điên lên và rồi... hắn cưỡng hôn em.” Bạch Nhật Hy khó khăn trả lời Chu Dạ. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ cố gắng tránh né.
Vừa nghe Bạch Nhật Hy nói xong thì nét mặt của Chu Dạ liền lập tức tối sầm lại. Khí tức lạnh thấu xương đến đáng sợ bắt đầu toả ra từ người của Chu Dạ. Nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh ôm chầm lấy cô, từ giọng điệu đến giọng nói của Chu Dạ vẫn đối với cô ôn nhu như ban đầu nói.
“Có phải lúc đó rất đáng sợ? Đừng sợ hãi, vì đã có anh ở đây với em rồi. Có anh và tên ngốc Chu Nhất ở đây thì sẽ không ai có thể tổn hại được em.”
Được bao bọc bởi hơi ấm của Chu Dạ, Bạch Nhật Hy cô trước giờ lúc nào cũng phải gồng mình trở nên cứng rắn, mạnh mẽ để có thể tiếp quản và xử lý mọi công việc đã quen rồi. Nhưng đột nhiên khi này lại có người xuất hiện ôm lấy Bạch Nhật Hy cô nói rằng họ sẽ bảo vệ cho cô, điều này làm cho cô vẫn chưa tiếp nhận được nên đã ngây ra trong vòng tay của Chu Dạ. Và rồi cô chợt cảm thấy ở sóng mũi thật chua xót, mắt cô đã ướt từ khi nào.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô khóc trước mặt một người khác, lần đầu tiên cô bày ra dáng vẻ yếu đuối của bản thân cho một người nhìn thấy. Những giọt nước mắt của Bạch Nhật Hy rơi xuống làm cho vai áo của Chu Dạ cũng thấm ướt vì nước mắt của cô.
“Dạ, em đã rất sợ! Tên Cố Hàn như bị điên ấy. Bọn người đó toàn là lũ điên.” Bạch Nhật Hy có chút run rẩy ở trong lòng Chu Dạ.
(Dạ ở đây là tên của anh Chu Dạ nha mấy nàng, đừng có nhầm thành dạ vâng.)
“Đừng sợ! Có anh ở đây!” Chu Dạ thấy Bạch Nhật Hy khóc càng khó chịu trong lòng, càng ôm chặt lấy cô nhè nhẹ xoa đầu cô, xoa nhẹ nỗi sợ của cô. Được một lúc thì đột nhiên anh buông cô ra, đưa tay gạt nước mắt của cô rồi bảo cô vào xe ngồi trước chờ anh.
Bạch Nhật Hy ngoan ngoãn nghe lời Chu Dạ mở cửa xe bước vào ghế phó lái ngồi nhìn ra Chu Dạ đang đứng ở phía bên ngoài thì thấy anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, còn ánh mắt của anh đang hướng về một hướng xa xa ở trong khuôn viên trường. Bạch Nhật Hy tò mò đưa mắt nhìn theo hướng Chu Dạ đang nhìn thì thấy Cố Hàn đang từ bên trong trường đi ra.
Chu Dạ vừa nhìn thấy Cố Hàn ở bên trong bước ra, ánh mắt của anh liền thay đổi trở nên sắc bén đến đáng sợ. Ánh mắt của Chu Dạ lúc nhìn Cố Hàn chẳng khác nào một tên sát nhân đang nhìn chăm chăm con mồi của chính mình, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để không tiến đến đánh hắn một trận, mà chỉ lấy điện thoại gọi đi cho Chu Nhất.
“A Nhất, tìm đến tổng tài tập đoàn đang hợp tác với Cố thị bàn bạc với họ và cướp cái hợp đồng ngàn tỷ của Cố thị về đây.” Chu Dạ lạnh giọng căn dặn Chu Nhất.
“Được! Em sẽ làm ngay! Nhưng chẳng phải chúng ta đã bàn bạc chờ đến khi nào Tinh Không vững vàng hơn mới ra tay sao?” Chu Nhất mặc dù ngoan ngoãn nghe theo lời của Chu Dạ nhưng vẫn không khỏi thắc mắc hỏi Chu Dạ.
“Cứ làm theo lời anh căn dặn đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau!” Chu Dạ nói rồi liền tắt máy, sau đó anh trở vào xe khởi động máy xe rồi lái rời đi trước khi Cố Hàn nhìn thấy Bạch Nhật Hy và Chu Dạ.
Danh sách chương