Tần Minh kéo Đỗ Minh Nguyệt ra sau lưng chính mình để che chắn. Bọn nam chủ bấy giờ như bị phát cuồng mà như muốn gào lên với Bạch Nhật Hy cô.
“BẠCH NHẬT HY! CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG?” Nhiếp Hạo Nhiên lạnh lẽo gia tăng âm lượng gầm lên nhấn mạnh từng chữ.
Không quan tâm đến tiếng gầm của Nhiếp Hạo Nhiên, Bạch Nhật Hy đi thẳng đến chỗ Tần Minh đang che chắn cho Đỗ Minh Nguyệt. Không để ý đến tấm khiên sống là Tần Minh, Bạch Nhật Hy bỏ qua anh đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt và rồi âm thanh giòn giã từ cú tát trời giáng của Bạch Nhật Hy tát Đỗ Minh Nguyệt vang lên trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt ở xung quanh.
Bị tát đến choáng váng, Đỗ Minh Nguyệt ngây ra đưa tay lên ôm lấy bên má trai bắt đầu đỏ lên sau cú tát. Lúc này, Cố Hàn và Cơ Hâm Bằng mới kéo mạnh nắm lấy tay Bạch Nhật Hy đưa lên cao. Trong mắt của cả hai tên đều nổi lên cơn giận. Nhiếp Hạo Nhiên và Tần Minh vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ của Bạch Nhật Hy.
Đỗ Minh Nguyệt sau khi ngây người thì bắt đầu nhận thức được chuyện gì đã xảy ra. Cô hai tay ôm lấy má trái, nước mắt lấm tấm rớt xuống trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đã rơi nước mắt khóc trong sự uỷ khuất thì Cố Hàn rất tức giận, nhưng hắn không biết chính xác bản thân tức giận vì điều gì. Tức giận vì Bạch Nhật Hy dám động tay với đoá sen trắng của hắn, hay là vì cô đã ra tay đánh người chỉ vì hai tên lạ mặt kia. Thì bản thân Cố Hàn hắn cũng chẳng xác định được nữa. Cố Hàn lúc này rất tức giận mà giơ tay lên như muốn tát Bạch Nhật Hy.
Khi Cố Hàn giơ cánh tay lên không trung chuẩn bị giáng xuống Bạch Nhật Hy thì hắn thấy cô đang giương to đôi mắt hổ phách nhìn hắn. Sâu trong ánh mắt của cô chứa đựng thứ cảm xúc gì đó rất bi thương, rất thất vọng mà nhìn hắn.
Giật mình trước ánh mắt của Bạch Nhật Hy, khi này đột nhiên ở đâu những hình ảnh xa lạ chảy vào đầu hắn. Hình ảnh người con gái gầy gò, hai má hơi hóp vào trong, hai mắt thâm quầng, cô trong chiếc váy trắng đã hơi ngã vàng đang khóc ròng ôm lấy chân hắn run rẩy thành khẩn cầu xin.
‘Hàn, em xin anh hãy giữ đứa bé lại. Anh không thích nó cũng không sao, anh ghét nó cũng không sao. Em sẽ một mình nuôi lớn đứa bé, em sẽ không làm phiền anh đâu.’
Trong đầu Cố Hàn lúc bấy giờ vang lên giọng nói của người con gái ấy, nhưng rồi những hình ảnh kế tiếp hắn nhìn thấy là cô ngồi thẩn thờ như một con rối không hồn, nhưng chỉ vừa nhìn thấy hắn thì cô lại như phát điên lên, cô gào lên trong thống khổng, trong tuyệt vọng.
‘Tại sao? Em và cô ấy đều giống nhau nhưng tại sao anh chỉ yêu thương mỗi cô ấy, vậy còn em? Vậy còn con của chúng ta? Haha, Cố Hàn, anh hãy nói đi, hãy trả lời cho em biết đi, TẠI SAO? Nó là con của chúng ta, nhưng nó đã mất rồi! NÓ BỊ CHÍNH NHỮNG NGƯỜI CHA CỦA NÓ GIẾT CHẾT! HAHAHA!’
Hoảng hốt trước những hình ảnh kỳ lạ lướt qua nhanh chóng trong đầu chính mình nên Cố Hàn đã hơi khựng lại, nhưng nhanh hơn là là Cố Hàn cảm nhận được cổ tay chính mình đang bị một bàn tay khác nắm chặt lấy. Sau đó tay của hắn liền bị đẩy mạnh ra khỏi gần nơi Bạch Nhật Hy, và kế đó liền là một cú đấm với lực khá mạnh khiến cho Cố Hàn phải cố gắng lắm mới trụ vững không ngã.
“Tôi cảnh cáo các người! Tốt nhất đừng chạm vào em ấy!” Chu Nhất lúc này như biến hoá từ một chú cún nhà ngờ nghệch ngoan ngoãn trở thành một con dã thú đang giận dữ trầm giọng nói.
“Thằng khốn!” Cố Hàn lúc này đã hồi phục lại như ban đầu, dùng tay lau lau khoé miệng mà trầm thấp gầm nhẹ lên và lao đến đánh trả Chu Nhất.
Nắm đấm của Cố Hàn lao đến chỗ Chu Nhất, vì tránh né nên anh lảo đảo lùi về sau nhưng rất may đã có Bạch Nhật Hy đỡ lấy anh trong lúc xém ngã. Còn Đỗ Minh Nguyệt mắt thấy Cố Hàn lãnh trọn một đấm của Chu Nhất liền cuống cuồng chạy đến bên cạnh hắn xem vết thương. Khi thấy Cố Hàn như muốn tiếp tục xông lên thì cô liền cản lại.
“Hàn, đừng mà! Đừng đánh nữa! Đánh nhau chỉ gây ảnh hưởng không tốt đến chúng ta thôi. Mặc kệ họ đi!” Đỗ Minh Nguyệt mắt vẫn còn ướt, má trái đã bắt đầu sưng lên và in hằn dấu bàn tay của Bạch Nhật Hy.
Thấy Đỗ Minh Nguyệt có ý không muốn Cố Hàn hắn tiếp tục đánh nhau với Chu Nhất nên hắn cố nén bực tức khi bị lãnh trọn một cú đấm của Chu Nhất vào trong. Cố Hàn đưa mắt nhìn đến bên phía Chu Nhất thì thấy Bạch Nhật Hy với mặt sốt sắng lo lắng quan sát nắm tay đã bị xước nhẹ khi đánh hắn.
“Chu Nhất, lần sau đừng để bàn tay bị bẩn khi đánh bọn rác rưởi.” Bạch Nhật Hy chăm chú lo lắng cho vết thương nhẹ giọng nói.
“Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Chỉ cần có kẻ muốn làm tổn hại đến em thì cú đấm ngàn cân của vệ sĩ Chu Nhất này sẽ cho bọn chúng hưởng trọn a.” Chu Nhất vừa nói vừa cười vừa giơ nắm đấm thị uy, rồi nét mặt anh trở nên nhu hoà hơn xoa đầu Bạch Nhật Hy.
Nam Cung Diệp và Mộ Dung Thần vừa ra đến đã thấy ồn ào trước mắt, đi đến gần thì anh thấy tình hình khá là hỗn loạn, chắc vừa có ẩu đả xảy ra. Nam Cung Diệp liếc mắt quan sát xung quanh thì liền dừng lại ở nơi Bạch Nhật Hy và Chu Nhất. Nhìn vẻ mặt vui vẻ, nhu thuận của cô khi bên cạnh Chu Nhất và Chu Dạ, Nam Cung Diệp chỉ biết đen mặt, những sự ân cần ấm áp của cô đã từng thuộc về hắn nhưng bây giờ thì....
Còn Mộ Dung Thần vừa đi đến thấy gương mặt in hằn lên dấu bàn tay rõ ràng của Đỗ Minh Nguyệt liền như người điên lao đến bên cạnh nâng mặt cô lên quan sát rồi gằn giọng hỏi.
“Là ai làm?”
Nghe Mộ Dung Thần hỏi, Đỗ Minh Nguyệt chỉ biết im lặng rồi sợ sệt đưa mắt nhìn về phía Bạch Nhật Hy đang ngồi cùng chỗ với Chu Nhất. Mộ Dung Thần như uống nhầm thuốc kích thích mà sắn đến chỗ Bạch Nhật Hy.
“Bạch Nhật Hy! Có phải cô quên lời cảnh cáo của tôi ngày ấy rồi không?” Mộ Dung Thần gào lên.
‘Hự!’ Vừa dứt lời thì Mộ Dung Thần bị một người từ đâu xuất hiện đạp thẳng vào bụng lùi về sau.
“Gào cái gì mà gào! Mấy người cứ như lũ điên ấy! Chu Nhất đưa Nhật Hy về đi. Ở đây để anh giải quyết.” Chu Dạ từ đầu đến giờ im lặng thì nay đã không thể tiếp tục im lặng nữa lên tiếng.
“Anh, anh cẩn thận! Nhẹ tay thôi! Giết người phạm pháp a!” Trước khi rời đi Chu Nhất không quên để lại một câu khiến Chu Dạ gân xanh nổi đầy mặt, khoé miệng giật giật.
Sau khi Bạch Nhật Hy được Chu Nhất hộ tống trở về trước thì chỉ còn lại một mình Chu Dạ với sáu nam chủ cùng nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt. Chu Dạ không nói gì mà tìm một chỗ ngồi xuống ngước mắt nhìn lũ người được cho là đứng đầu ở thành phố này, ở đất nước này và người con gái mà bọn họ bảo vệ. Đánh giá được một lúc thì Chu Dạ lại đứng lên chợt nở nụ cười tà mị.
Chu Dạ tiến đến đối sát mặt với Đỗ Minh Nguyệt. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Chu Dạ phóng thẳng đến Đỗ Minh Nguyệt với cự ly gần khiến cho cô không ngừng run rẩy. Thì khi này, Cơ Hâm Bằng chắn trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, còn Tần Minh thì đỡ lấy bả vai cô từ phía sau.
“Anh định làm gì?” Cơ Hâm Bằng nghiêm giọng nhíu mày hỏi.
“Tôi thì có thể làm gì được cô ta? Tôi chỉ muốn nói với cô ta là. Tôi không cần biết cô vô tình hay cố ý, nhưng cô yên tâm đi! Một khi cô mà có ý định xấu với Nhật Hy thì tôi sẽ cho cô biết thế nào sống không bằng chết! Còn các người cũng đừng hòng có ý xấu gì với em ấy.”
Nói rồi nụ cười trên môi của Chu Dạ biến mất và thay vào đó là ánh mắt cảnh cáo. Không đợi bọn họ có phản ứng, Chu Dạ đã quay lưng rời đi khỏi nhà hàng.
“BẠCH NHẬT HY! CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG?” Nhiếp Hạo Nhiên lạnh lẽo gia tăng âm lượng gầm lên nhấn mạnh từng chữ.
Không quan tâm đến tiếng gầm của Nhiếp Hạo Nhiên, Bạch Nhật Hy đi thẳng đến chỗ Tần Minh đang che chắn cho Đỗ Minh Nguyệt. Không để ý đến tấm khiên sống là Tần Minh, Bạch Nhật Hy bỏ qua anh đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt và rồi âm thanh giòn giã từ cú tát trời giáng của Bạch Nhật Hy tát Đỗ Minh Nguyệt vang lên trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt ở xung quanh.
Bị tát đến choáng váng, Đỗ Minh Nguyệt ngây ra đưa tay lên ôm lấy bên má trai bắt đầu đỏ lên sau cú tát. Lúc này, Cố Hàn và Cơ Hâm Bằng mới kéo mạnh nắm lấy tay Bạch Nhật Hy đưa lên cao. Trong mắt của cả hai tên đều nổi lên cơn giận. Nhiếp Hạo Nhiên và Tần Minh vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ của Bạch Nhật Hy.
Đỗ Minh Nguyệt sau khi ngây người thì bắt đầu nhận thức được chuyện gì đã xảy ra. Cô hai tay ôm lấy má trái, nước mắt lấm tấm rớt xuống trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đã rơi nước mắt khóc trong sự uỷ khuất thì Cố Hàn rất tức giận, nhưng hắn không biết chính xác bản thân tức giận vì điều gì. Tức giận vì Bạch Nhật Hy dám động tay với đoá sen trắng của hắn, hay là vì cô đã ra tay đánh người chỉ vì hai tên lạ mặt kia. Thì bản thân Cố Hàn hắn cũng chẳng xác định được nữa. Cố Hàn lúc này rất tức giận mà giơ tay lên như muốn tát Bạch Nhật Hy.
Khi Cố Hàn giơ cánh tay lên không trung chuẩn bị giáng xuống Bạch Nhật Hy thì hắn thấy cô đang giương to đôi mắt hổ phách nhìn hắn. Sâu trong ánh mắt của cô chứa đựng thứ cảm xúc gì đó rất bi thương, rất thất vọng mà nhìn hắn.
Giật mình trước ánh mắt của Bạch Nhật Hy, khi này đột nhiên ở đâu những hình ảnh xa lạ chảy vào đầu hắn. Hình ảnh người con gái gầy gò, hai má hơi hóp vào trong, hai mắt thâm quầng, cô trong chiếc váy trắng đã hơi ngã vàng đang khóc ròng ôm lấy chân hắn run rẩy thành khẩn cầu xin.
‘Hàn, em xin anh hãy giữ đứa bé lại. Anh không thích nó cũng không sao, anh ghét nó cũng không sao. Em sẽ một mình nuôi lớn đứa bé, em sẽ không làm phiền anh đâu.’
Trong đầu Cố Hàn lúc bấy giờ vang lên giọng nói của người con gái ấy, nhưng rồi những hình ảnh kế tiếp hắn nhìn thấy là cô ngồi thẩn thờ như một con rối không hồn, nhưng chỉ vừa nhìn thấy hắn thì cô lại như phát điên lên, cô gào lên trong thống khổng, trong tuyệt vọng.
‘Tại sao? Em và cô ấy đều giống nhau nhưng tại sao anh chỉ yêu thương mỗi cô ấy, vậy còn em? Vậy còn con của chúng ta? Haha, Cố Hàn, anh hãy nói đi, hãy trả lời cho em biết đi, TẠI SAO? Nó là con của chúng ta, nhưng nó đã mất rồi! NÓ BỊ CHÍNH NHỮNG NGƯỜI CHA CỦA NÓ GIẾT CHẾT! HAHAHA!’
Hoảng hốt trước những hình ảnh kỳ lạ lướt qua nhanh chóng trong đầu chính mình nên Cố Hàn đã hơi khựng lại, nhưng nhanh hơn là là Cố Hàn cảm nhận được cổ tay chính mình đang bị một bàn tay khác nắm chặt lấy. Sau đó tay của hắn liền bị đẩy mạnh ra khỏi gần nơi Bạch Nhật Hy, và kế đó liền là một cú đấm với lực khá mạnh khiến cho Cố Hàn phải cố gắng lắm mới trụ vững không ngã.
“Tôi cảnh cáo các người! Tốt nhất đừng chạm vào em ấy!” Chu Nhất lúc này như biến hoá từ một chú cún nhà ngờ nghệch ngoan ngoãn trở thành một con dã thú đang giận dữ trầm giọng nói.
“Thằng khốn!” Cố Hàn lúc này đã hồi phục lại như ban đầu, dùng tay lau lau khoé miệng mà trầm thấp gầm nhẹ lên và lao đến đánh trả Chu Nhất.
Nắm đấm của Cố Hàn lao đến chỗ Chu Nhất, vì tránh né nên anh lảo đảo lùi về sau nhưng rất may đã có Bạch Nhật Hy đỡ lấy anh trong lúc xém ngã. Còn Đỗ Minh Nguyệt mắt thấy Cố Hàn lãnh trọn một đấm của Chu Nhất liền cuống cuồng chạy đến bên cạnh hắn xem vết thương. Khi thấy Cố Hàn như muốn tiếp tục xông lên thì cô liền cản lại.
“Hàn, đừng mà! Đừng đánh nữa! Đánh nhau chỉ gây ảnh hưởng không tốt đến chúng ta thôi. Mặc kệ họ đi!” Đỗ Minh Nguyệt mắt vẫn còn ướt, má trái đã bắt đầu sưng lên và in hằn dấu bàn tay của Bạch Nhật Hy.
Thấy Đỗ Minh Nguyệt có ý không muốn Cố Hàn hắn tiếp tục đánh nhau với Chu Nhất nên hắn cố nén bực tức khi bị lãnh trọn một cú đấm của Chu Nhất vào trong. Cố Hàn đưa mắt nhìn đến bên phía Chu Nhất thì thấy Bạch Nhật Hy với mặt sốt sắng lo lắng quan sát nắm tay đã bị xước nhẹ khi đánh hắn.
“Chu Nhất, lần sau đừng để bàn tay bị bẩn khi đánh bọn rác rưởi.” Bạch Nhật Hy chăm chú lo lắng cho vết thương nhẹ giọng nói.
“Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Chỉ cần có kẻ muốn làm tổn hại đến em thì cú đấm ngàn cân của vệ sĩ Chu Nhất này sẽ cho bọn chúng hưởng trọn a.” Chu Nhất vừa nói vừa cười vừa giơ nắm đấm thị uy, rồi nét mặt anh trở nên nhu hoà hơn xoa đầu Bạch Nhật Hy.
Nam Cung Diệp và Mộ Dung Thần vừa ra đến đã thấy ồn ào trước mắt, đi đến gần thì anh thấy tình hình khá là hỗn loạn, chắc vừa có ẩu đả xảy ra. Nam Cung Diệp liếc mắt quan sát xung quanh thì liền dừng lại ở nơi Bạch Nhật Hy và Chu Nhất. Nhìn vẻ mặt vui vẻ, nhu thuận của cô khi bên cạnh Chu Nhất và Chu Dạ, Nam Cung Diệp chỉ biết đen mặt, những sự ân cần ấm áp của cô đã từng thuộc về hắn nhưng bây giờ thì....
Còn Mộ Dung Thần vừa đi đến thấy gương mặt in hằn lên dấu bàn tay rõ ràng của Đỗ Minh Nguyệt liền như người điên lao đến bên cạnh nâng mặt cô lên quan sát rồi gằn giọng hỏi.
“Là ai làm?”
Nghe Mộ Dung Thần hỏi, Đỗ Minh Nguyệt chỉ biết im lặng rồi sợ sệt đưa mắt nhìn về phía Bạch Nhật Hy đang ngồi cùng chỗ với Chu Nhất. Mộ Dung Thần như uống nhầm thuốc kích thích mà sắn đến chỗ Bạch Nhật Hy.
“Bạch Nhật Hy! Có phải cô quên lời cảnh cáo của tôi ngày ấy rồi không?” Mộ Dung Thần gào lên.
‘Hự!’ Vừa dứt lời thì Mộ Dung Thần bị một người từ đâu xuất hiện đạp thẳng vào bụng lùi về sau.
“Gào cái gì mà gào! Mấy người cứ như lũ điên ấy! Chu Nhất đưa Nhật Hy về đi. Ở đây để anh giải quyết.” Chu Dạ từ đầu đến giờ im lặng thì nay đã không thể tiếp tục im lặng nữa lên tiếng.
“Anh, anh cẩn thận! Nhẹ tay thôi! Giết người phạm pháp a!” Trước khi rời đi Chu Nhất không quên để lại một câu khiến Chu Dạ gân xanh nổi đầy mặt, khoé miệng giật giật.
Sau khi Bạch Nhật Hy được Chu Nhất hộ tống trở về trước thì chỉ còn lại một mình Chu Dạ với sáu nam chủ cùng nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt. Chu Dạ không nói gì mà tìm một chỗ ngồi xuống ngước mắt nhìn lũ người được cho là đứng đầu ở thành phố này, ở đất nước này và người con gái mà bọn họ bảo vệ. Đánh giá được một lúc thì Chu Dạ lại đứng lên chợt nở nụ cười tà mị.
Chu Dạ tiến đến đối sát mặt với Đỗ Minh Nguyệt. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Chu Dạ phóng thẳng đến Đỗ Minh Nguyệt với cự ly gần khiến cho cô không ngừng run rẩy. Thì khi này, Cơ Hâm Bằng chắn trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, còn Tần Minh thì đỡ lấy bả vai cô từ phía sau.
“Anh định làm gì?” Cơ Hâm Bằng nghiêm giọng nhíu mày hỏi.
“Tôi thì có thể làm gì được cô ta? Tôi chỉ muốn nói với cô ta là. Tôi không cần biết cô vô tình hay cố ý, nhưng cô yên tâm đi! Một khi cô mà có ý định xấu với Nhật Hy thì tôi sẽ cho cô biết thế nào sống không bằng chết! Còn các người cũng đừng hòng có ý xấu gì với em ấy.”
Nói rồi nụ cười trên môi của Chu Dạ biến mất và thay vào đó là ánh mắt cảnh cáo. Không đợi bọn họ có phản ứng, Chu Dạ đã quay lưng rời đi khỏi nhà hàng.
Danh sách chương