Sau khi tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với Bạch Dật Hiền thì Bạch Nhật Hy cũng rời khỏi nhà mà không lấy bất cứ thứ gì. Bước ra khỏi cổng lớn Bạch gia thì rất nhanh Bạch Nhật Hy nhìn thấy được chiếc xe màu xám quen thuộc của Chu Nhất.
Bạch Nhật Hy bước đến gần gõ gõ vào kính xe thì người ngồi bên trong cũng mở cửa xe ở ghế phó lái cho cô bước vào. Ngồi xuống ghế phó lái, ngước lên nhìn vào gương phản chiếu ở ghế sau thì Bạch Nhật Hy nhìn thấy Chu Dạ đang ngồi ở ghế sau vẫy tay với cô qua gương.
“Chu Dạ? Tại sao anh cũng đến đây?” Bạch Nhật Hy thắc mắc hỏi.
“Xin chào bà chủ nhỏ, tôi đang dự định sẽ vào Tinh Không của cô làm việc đây. Cô sắp xếp cho tôi một chức vụ đi, tôi thấy cái ghế tổng tài rất thích hợp với mình a.” Chu Dạ cười lưu manh nói.
“Anh đang nói nhảm cái gì thế? Chức tổng tài tôi đã cho Chu Nhất làm rồi, không đến lượt anh đâu. Nhưng tôi không có ý định sẽ nhận anh.” Bạch Nhật Hy khẽ cau mày nói.
“Bạch tiểu thư à, cô nhận anh ấy đi mà, quả thật thì anh ấy thích hợp với ghế tổng tài hơn tôi a.” Chu Nhất ỉu xìu đáng thương nói.
Nhìn nét mặt ỉu xìu như con mèo vừa rơi xuống nước của Chu Nhất là cho Bạch Nhật Hy hơi mềm lòng, rồi cô lại nhìn sang vết thương ở tay trái của anh thì cô lại càng mềm lòng hơn.
“Thôi, thôi, thôi được rồi! Tôi sợ hai người quá rồi. Tôi nhận thua, Chu Dạ bắt đầu từ ngày mai anh làm tổng tài đi. Còn Chu Nhất, anh làm phó tổng tài kiêm quản gia riêng của tôi, lương gấp đôi, như thế nào?” Bạch Nhật Hy bất lực nói.
“Được được được a!” Nghe Bạch Nhật Hy nói thế, Chu Nhất gật đầu lia lịa cười vui vẻ nói, còn Chu Dạ thì bĩu môi bất mãn rồi lẩm bẩm. “Cái thằng nhóc ngờ nghệch đó thì có gì tốt mà để nó làm quản gia cơ chứ? Tôi tốt hơn nhiều!”
Những lời của Chu Dạ, Bạch Nhật Hy đều nghe hết nhưng cô giả vờ như không nghe gì mà chỉ im lặng giả chết. Và qua ngày hôm sau, đột ngột công ty Tinh Không đổi tổng tài mới nhưng người này nhìn y như đúc người tổng tài cũ của họ, có điều khí chất không giống. Cùng đó chức vụ phó tổng tài cũng có người nắm giữ đó là vị tổng tài cũ của bọn họ.
Từ sau khi Bạch Nhật Hy tuyên bố chấm dứt quan hệ cha con với Bạch Dật Hiền thì cũng không đến trường nữa và cô dường như bốc hơi khỏi thành phố. Sau ngày hôm đó, Nam Cung Diệp và Tần Minh dự định ngày hôm sau sẽ đến trường tìm cô nói chuyện cho rõ ràng về việc của Đỗ Minh Nguyệt nhưng không thấy cô đi học.
Kể từ ngày nghỉ học, Bạch Nhật Hy bắt đầu tập trung vào việc quản lý công ty. Mặc dù ở công ty, Bạch Nhật Hy không có bất kỳ chức vụ gì nhưng cô lại là chủ của cả công ty, là người sẽ phát lương cho tổng tài. Nghe thì có vẻ rất hài hước, nhưng tất cả nhân viên ở Tinh Không đều rất kính nể và ngưỡng mộ cô.
Sau khi dự án nhỏ mở đầu được hoàn thành một cách mỹ mãn, Bạch Nhật cùng Chu Dạ và Chu Nhất bắt tay vào việc triển khai dự án lớn mà cô đã lấy được. Với năng suất làm việc thần thánh và sự lãnh đạo tài tình của Chu Dạ mà mọi thứ đều đâu vào đấy ổn thoả. Còn về Chu Nhất, nhờ khả năng ngoại giao cũng như sự khôn ngoan trong đàm phán của anh mà rất nhanh dự án của công ty đã kêu gọi được số vốn đầu tư lớn từ các doanh nghiệp, công ty và tập đoàn lớn từ nước ngoài.
Tính từ thời gian Bạch Nhật Hy nghỉ học và tập trung triển khai dự án mới lần này thì chỉ vỏn vẹn bốn tháng trời, bước sang tháng thứ năm thì công ty Tinh Không của Bạch Nhật Hy với dự án đang triển khai đã thành công rực rỡ.
Với dự án thành công không thể nào hoàn hảo hơn được nữa và khoảng thời gian năm tháng ấy, là quá nhanh để một công ty nhỏ vừa thành lập chưa được một năm để thu về một khoảng tiền lợi nhuận quá mức khổng lồ. Và công ty Tinh Không của Bạch Nhật Hy, từ một công ty nhỏ chỉ với hơn hai mươi nhân viên đã trở thành một công ty lớn tầm cỡ quốc tế, với số tiền đầu tư từ các tập đoàn lớn có tiếng trên thế giới.
Hiện tại, công ty Tinh Không hoàn toàn có thể sánh bằng công ty của sáu đại gia tộc.Cũng từ dự án thu lại mức lợi nhuận to lớn ấy, mà có rất nhiều công ty và tập đoàn trong nước muốn hợp tác với Tinh Không. Trong đó có cả Nhiếp thị của Nhiếp Hạo Nhiên, Cố thị của Cố Hàn và tất nhiên có cả Bạch thị của Bạch Dật Hiền.
Ngồi trên ghế lớn ở phòng tổng tài, Bạch Nhật Hy cầm bản thảo dự án và điều khoản hợp đồng trên tay từ tập đoàn của hai nam chủ và công ty của Bạch gia, cô nhếch mép cười khẩy. Để xem cô sẽ chỉnh bọn họ như thế nào.
Chu Dạ và Chu Nhất ngồi ở ghế sofa lớn ở giữa phòng nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Bạch Nhật Hy thì hai người chợt rùng mình. Lúc này Chu Nhất mới lên tiếng.
“Nhật Hy, có phải em lại nghĩ ra cách gì để hành hạ bọn họ rồi không?”
“Nhìn vẻ mặt của em ấy cũng đủ biết em ấy nghĩ gì rồi. Vậy cũng phải hỏi, đúng là thằng ngốc.” Chu Dạ nâng tách trên lên môi nhấp nhẹ.
“Mỗi lần nghĩ đến cảnh được đạp bọn họ xuống khỏi ngai vàng thì em lại phấn khích a!” Bạch Nhật Hy buông mấy bản thảo dự án xuống nhìn hai người ngồi trên sofa cười ngọt ngào.
“Em có biết mình mắc bệnh biến thái không?” Chu Dạ nhìn Bạch Nhật Hy cười mà cảm thấy cô rất giống mấy tên mắc bệnh biến thái thích ngược người khác.
“Nhật Hy, tối nay em muốn ăn món gì? Anh sẽ nấu.” Chu Nhất không để ý đến câu nói của Chu Dạ mà chỉ nhìn Bạch Nhật Hy nói.
“Em đột nhiên rất thèm ăn món Tây ở nhà hàng Royal. Hay là tối nay chúng ta đến đó ăn đi. Nhất Nhất tối nay anh không cần phải nấu bữa tối.” Nghĩ ngợi một lát rồi Bạch Nhật Hy nói.
Nghe đề nghị của Bạch Nhật Hy, Chu Nhất cũng chả ý kiến hay phản đối gì mà chỉ vui vẻ gật đầu đồng ý. Còn Chu Dạ chỉ im lặng nhìn hai người cười nói với nhau. Ngồi được một lúc thì điện thoại của Chu Dạ vang lên inh ỏi, vừa nhìn màn hình xem ai gọi đến thì anh liền đứng lên đến một nơi không có người mà trả lời điện thoại.
“Thế nào? Đã có kết quả điều tra về người tên Đỗ Minh Nguyệt và sáu người đương nhiệm và sắp kế nhiệm ở thế hệ này của sáu đại gia tộc chưa?” Giọng điệu của Chu Dạ lúc này toả ra hàn khí lạnh lẽo.
“Dạ thưa đã điều tra ra được rồi ạ! Tôi sẽ gửi tài liệu qua cho ngài ngay ạ!” Nói rồi người bên đầu dây bên kia không dám chậm chạp gửi một mục tin qua cho Chu Dạ và đợi đến khi Chu Dạ cúp máy người đó mới dám buông điện thoại xuống.
Sau khi nhìn thấy những file dữ liệu được nén lại gửi qua cho anh bằng thư điện tử thì lúc này Chu Dạ mới gật gật đầu hài lòng với năng suất làm việc của người kia. Vẫn còn đứng đấy nhìn điện thoại thì lúc này từ sau lưng Chu Dạ vang lên tiếng của Chu Nhất.
“Đã điều tra được rồi?”
“Ừ, điều tra được rồi. Tất cả thông tin lẫn những thứ mà bọn họ không muốn cho người khác biết đến.”
“Bọn họ thật sai lầm khi gây chuyện với cô ấy. Chúng ta đã mất cô ấy một lần rồi, nên lần này chúng ta sẽ bảo hộ thật tốt cho cô ấy.” Nói rồi Chu Nhất nắm chặt nắm đấm như tự hứa với chính bản thân.
Chu Nhất và Chu Dạ đứng trong một góc trò chuyện cùng nhau mà chẳng biết ở một góc không xa Bạch Nhật Hy cô cũng đã nghe được những gì mà cả hai đã nói với nhau. Lúc này, cô mới nhớ đến lời nữ phụ nói đó là ‘linh hồn trọng sinh’. Lẽ nào hai người họ là ‘linh hồn trọng sinh’?
Bạch Nhật Hy bước đến gần gõ gõ vào kính xe thì người ngồi bên trong cũng mở cửa xe ở ghế phó lái cho cô bước vào. Ngồi xuống ghế phó lái, ngước lên nhìn vào gương phản chiếu ở ghế sau thì Bạch Nhật Hy nhìn thấy Chu Dạ đang ngồi ở ghế sau vẫy tay với cô qua gương.
“Chu Dạ? Tại sao anh cũng đến đây?” Bạch Nhật Hy thắc mắc hỏi.
“Xin chào bà chủ nhỏ, tôi đang dự định sẽ vào Tinh Không của cô làm việc đây. Cô sắp xếp cho tôi một chức vụ đi, tôi thấy cái ghế tổng tài rất thích hợp với mình a.” Chu Dạ cười lưu manh nói.
“Anh đang nói nhảm cái gì thế? Chức tổng tài tôi đã cho Chu Nhất làm rồi, không đến lượt anh đâu. Nhưng tôi không có ý định sẽ nhận anh.” Bạch Nhật Hy khẽ cau mày nói.
“Bạch tiểu thư à, cô nhận anh ấy đi mà, quả thật thì anh ấy thích hợp với ghế tổng tài hơn tôi a.” Chu Nhất ỉu xìu đáng thương nói.
Nhìn nét mặt ỉu xìu như con mèo vừa rơi xuống nước của Chu Nhất là cho Bạch Nhật Hy hơi mềm lòng, rồi cô lại nhìn sang vết thương ở tay trái của anh thì cô lại càng mềm lòng hơn.
“Thôi, thôi, thôi được rồi! Tôi sợ hai người quá rồi. Tôi nhận thua, Chu Dạ bắt đầu từ ngày mai anh làm tổng tài đi. Còn Chu Nhất, anh làm phó tổng tài kiêm quản gia riêng của tôi, lương gấp đôi, như thế nào?” Bạch Nhật Hy bất lực nói.
“Được được được a!” Nghe Bạch Nhật Hy nói thế, Chu Nhất gật đầu lia lịa cười vui vẻ nói, còn Chu Dạ thì bĩu môi bất mãn rồi lẩm bẩm. “Cái thằng nhóc ngờ nghệch đó thì có gì tốt mà để nó làm quản gia cơ chứ? Tôi tốt hơn nhiều!”
Những lời của Chu Dạ, Bạch Nhật Hy đều nghe hết nhưng cô giả vờ như không nghe gì mà chỉ im lặng giả chết. Và qua ngày hôm sau, đột ngột công ty Tinh Không đổi tổng tài mới nhưng người này nhìn y như đúc người tổng tài cũ của họ, có điều khí chất không giống. Cùng đó chức vụ phó tổng tài cũng có người nắm giữ đó là vị tổng tài cũ của bọn họ.
Từ sau khi Bạch Nhật Hy tuyên bố chấm dứt quan hệ cha con với Bạch Dật Hiền thì cũng không đến trường nữa và cô dường như bốc hơi khỏi thành phố. Sau ngày hôm đó, Nam Cung Diệp và Tần Minh dự định ngày hôm sau sẽ đến trường tìm cô nói chuyện cho rõ ràng về việc của Đỗ Minh Nguyệt nhưng không thấy cô đi học.
Kể từ ngày nghỉ học, Bạch Nhật Hy bắt đầu tập trung vào việc quản lý công ty. Mặc dù ở công ty, Bạch Nhật Hy không có bất kỳ chức vụ gì nhưng cô lại là chủ của cả công ty, là người sẽ phát lương cho tổng tài. Nghe thì có vẻ rất hài hước, nhưng tất cả nhân viên ở Tinh Không đều rất kính nể và ngưỡng mộ cô.
Sau khi dự án nhỏ mở đầu được hoàn thành một cách mỹ mãn, Bạch Nhật cùng Chu Dạ và Chu Nhất bắt tay vào việc triển khai dự án lớn mà cô đã lấy được. Với năng suất làm việc thần thánh và sự lãnh đạo tài tình của Chu Dạ mà mọi thứ đều đâu vào đấy ổn thoả. Còn về Chu Nhất, nhờ khả năng ngoại giao cũng như sự khôn ngoan trong đàm phán của anh mà rất nhanh dự án của công ty đã kêu gọi được số vốn đầu tư lớn từ các doanh nghiệp, công ty và tập đoàn lớn từ nước ngoài.
Tính từ thời gian Bạch Nhật Hy nghỉ học và tập trung triển khai dự án mới lần này thì chỉ vỏn vẹn bốn tháng trời, bước sang tháng thứ năm thì công ty Tinh Không của Bạch Nhật Hy với dự án đang triển khai đã thành công rực rỡ.
Với dự án thành công không thể nào hoàn hảo hơn được nữa và khoảng thời gian năm tháng ấy, là quá nhanh để một công ty nhỏ vừa thành lập chưa được một năm để thu về một khoảng tiền lợi nhuận quá mức khổng lồ. Và công ty Tinh Không của Bạch Nhật Hy, từ một công ty nhỏ chỉ với hơn hai mươi nhân viên đã trở thành một công ty lớn tầm cỡ quốc tế, với số tiền đầu tư từ các tập đoàn lớn có tiếng trên thế giới.
Hiện tại, công ty Tinh Không hoàn toàn có thể sánh bằng công ty của sáu đại gia tộc.Cũng từ dự án thu lại mức lợi nhuận to lớn ấy, mà có rất nhiều công ty và tập đoàn trong nước muốn hợp tác với Tinh Không. Trong đó có cả Nhiếp thị của Nhiếp Hạo Nhiên, Cố thị của Cố Hàn và tất nhiên có cả Bạch thị của Bạch Dật Hiền.
Ngồi trên ghế lớn ở phòng tổng tài, Bạch Nhật Hy cầm bản thảo dự án và điều khoản hợp đồng trên tay từ tập đoàn của hai nam chủ và công ty của Bạch gia, cô nhếch mép cười khẩy. Để xem cô sẽ chỉnh bọn họ như thế nào.
Chu Dạ và Chu Nhất ngồi ở ghế sofa lớn ở giữa phòng nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Bạch Nhật Hy thì hai người chợt rùng mình. Lúc này Chu Nhất mới lên tiếng.
“Nhật Hy, có phải em lại nghĩ ra cách gì để hành hạ bọn họ rồi không?”
“Nhìn vẻ mặt của em ấy cũng đủ biết em ấy nghĩ gì rồi. Vậy cũng phải hỏi, đúng là thằng ngốc.” Chu Dạ nâng tách trên lên môi nhấp nhẹ.
“Mỗi lần nghĩ đến cảnh được đạp bọn họ xuống khỏi ngai vàng thì em lại phấn khích a!” Bạch Nhật Hy buông mấy bản thảo dự án xuống nhìn hai người ngồi trên sofa cười ngọt ngào.
“Em có biết mình mắc bệnh biến thái không?” Chu Dạ nhìn Bạch Nhật Hy cười mà cảm thấy cô rất giống mấy tên mắc bệnh biến thái thích ngược người khác.
“Nhật Hy, tối nay em muốn ăn món gì? Anh sẽ nấu.” Chu Nhất không để ý đến câu nói của Chu Dạ mà chỉ nhìn Bạch Nhật Hy nói.
“Em đột nhiên rất thèm ăn món Tây ở nhà hàng Royal. Hay là tối nay chúng ta đến đó ăn đi. Nhất Nhất tối nay anh không cần phải nấu bữa tối.” Nghĩ ngợi một lát rồi Bạch Nhật Hy nói.
Nghe đề nghị của Bạch Nhật Hy, Chu Nhất cũng chả ý kiến hay phản đối gì mà chỉ vui vẻ gật đầu đồng ý. Còn Chu Dạ chỉ im lặng nhìn hai người cười nói với nhau. Ngồi được một lúc thì điện thoại của Chu Dạ vang lên inh ỏi, vừa nhìn màn hình xem ai gọi đến thì anh liền đứng lên đến một nơi không có người mà trả lời điện thoại.
“Thế nào? Đã có kết quả điều tra về người tên Đỗ Minh Nguyệt và sáu người đương nhiệm và sắp kế nhiệm ở thế hệ này của sáu đại gia tộc chưa?” Giọng điệu của Chu Dạ lúc này toả ra hàn khí lạnh lẽo.
“Dạ thưa đã điều tra ra được rồi ạ! Tôi sẽ gửi tài liệu qua cho ngài ngay ạ!” Nói rồi người bên đầu dây bên kia không dám chậm chạp gửi một mục tin qua cho Chu Dạ và đợi đến khi Chu Dạ cúp máy người đó mới dám buông điện thoại xuống.
Sau khi nhìn thấy những file dữ liệu được nén lại gửi qua cho anh bằng thư điện tử thì lúc này Chu Dạ mới gật gật đầu hài lòng với năng suất làm việc của người kia. Vẫn còn đứng đấy nhìn điện thoại thì lúc này từ sau lưng Chu Dạ vang lên tiếng của Chu Nhất.
“Đã điều tra được rồi?”
“Ừ, điều tra được rồi. Tất cả thông tin lẫn những thứ mà bọn họ không muốn cho người khác biết đến.”
“Bọn họ thật sai lầm khi gây chuyện với cô ấy. Chúng ta đã mất cô ấy một lần rồi, nên lần này chúng ta sẽ bảo hộ thật tốt cho cô ấy.” Nói rồi Chu Nhất nắm chặt nắm đấm như tự hứa với chính bản thân.
Chu Nhất và Chu Dạ đứng trong một góc trò chuyện cùng nhau mà chẳng biết ở một góc không xa Bạch Nhật Hy cô cũng đã nghe được những gì mà cả hai đã nói với nhau. Lúc này, cô mới nhớ đến lời nữ phụ nói đó là ‘linh hồn trọng sinh’. Lẽ nào hai người họ là ‘linh hồn trọng sinh’?
Danh sách chương