Sau gần một tháng, Bạch Nhật Hy cuối cùng cũng có thể gặp mặt Nam Cung Diệp, nhưng lần gặp mặt này anh hình như có chút thay đổi và khác lạ rồi. Dường như Nam Cung Diệp đang cố giấu Bạch Nhật Hy một điều gì đó thì phải. Mặc dù không biết rõ cho lắm nhưng đó là những gì mà Bạch Nhật Hy cô cảm nhận được.
Bạch Nhật Hy không tra hỏi Nam Cung Diệp vì sao lại kỳ lạ đến vậy mà chỉ im lặng, cô không phải vì sợ anh giận hay gì cả, mà chỉ đơn giản là Bạch Nhật Hy cô muốn thử tin tưởng anh. Và cô luôn thầm nói bản thân rằng mong là Nam Cung Diệp anh sẽ không khiến cô phải thất vọng đó chứ? Từ lần Nam Cung Diệp đột ngột đến nhà tìm cô với những biểu hiện kỳ lạ thì sau lần đó anh lại một lần nữa chơi trò mất tích. Bạch Nhật Hy có nhắn tin hỏi anh vì sao lại không đến trường? Dạo gần đây anh rất bận sao? Nhưng Bạch Nhật Hy nhắn cho Nam Cung Diệp hết mười tin nhắn thì rất lâu sau đó anh mới trả lời lại với duy nhất một tin nhắn ngắn gọn vỏn vẹn vài chữ.
Thấy có vẻ Nam Cung Diệp rất bận và rất không rảnh, không có thời gian cho mình nên Bạch Nhật Hy cũng lạnh nhạt xem như không có gì mà lại tiếp tục im lặng và trở về nhịp sống ban đầu khi không có sự xuất hiện của Nam Cung Diệp.
Một ngày của Bạch Nhật Hy bây giờ cũng không được xem là quá đặc sắc hay là quá nhàm chán, mọi thứ cứ như vậy mà cân bằng. Mỗi ngày đến trường, mặc dù không còn nam chủ Nam Cung Diệp bám dính lấy Bạch Nhật Hy cô với những cử chỉ và những lời nói đầy sặc mùi ngọt ngào sến súa. Nhưng bây giờ đổi lại, mỗi ngày cô đến trường thì liền có vị nam thần kiêm nam chủ Tần Minh cứ lẽo đẽo đi theo sau. Và sau giờ học, Bạch Nhật Hy lại đến Tinh Không thì lại có thêm một cục phiền phức bám dính lấy cô.
Dần quen với nhịp sống ấy, sau giờ học Bạch Nhật Hy tự lái xe đến công ty. Vừa lên đến công ty, đập vào mắt Bạch Nhật Hy là cảnh tưởng Chu Nhất với vẻ mặt nam thần đang ép sát một nhân viên nữ vào tường. Khí chất của Chu Nhất hôm nay hình như không giống ngày thường thì phải. Đúng là Chu Nhất rất điển trai, điều này Bạch Nhật Hy không thể nào phủ nhận được.
Nếu xét về bề ngoài thì Chu Nhất hoàn toàn có thể so sánh với sáu nam chủ chứ không hề thua kém, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi, chứ nói về con người và khí chất toát ra từ Chu Nhất tuy có hơi ngốc nhưng lại rất thẳng tính, thật thà, lành tính như cún nhà và Bạch Nhật Hy cô rất thích điều đó ở Chu Nhất nên mới chiêu mộ anh vào ghế tổng tài của công ty chính mình.
Nhìn tên Chu Nhất trước mắt này, Bạch Nhật Hy lại thầm nghĩ, có phải tên Chu Nhất này bị Nam Cung Diệp lây bệnh đột ngột trở nên kỳ lạ của anh ta rồi hay không?
Nếu nói bình thường Chu Nhất chính là chó nhà thuần chủng, thì tên trước mắt cô lại rất có hương vị của một con sói hoang dã. Từ người anh như toát ra một cỗ hương vị ma mị, quyến rũ lại có chút ranh mãnh.
Nếu không phải tên trước mắt cô có gương mặt y chang tên Chu Nhất thì Bạch Nhật Hy còn lầm tưởng là người khác cơ. Tuy nói rằng tên Chu Nhất kia có hơi ngu ngốc, lại có chút thần kinh nhưng cô lại thích tên kia hơn tên quỷ ranh ma trước mắt này.
Bạch Nhật Hy bước đến chỗ Chu Nhất và người nhân viên nữ đang đứng, cô tiến đến gần sát bên cạnh cả hai mà dường cả hai không hề hay biết, còn cô nhân viên kia chỉ im lặng đỏ mặt nhìn tên quỷ đó, dường như cô ta đã bị cuốn hút đắm chìm trong ánh mắt của tên Chu Nhất mất rồi.
“Này, Chu Nhất! Cậu đùa đủ chưa? Ở đây là công ty, không phải ngoài phố. Muốn tán tỉnh em gái thì ra bên ngoài mà tán. Còn bây giờ, cậu theo tôi vào văn phòng ngay! Cô ấy còn phải làm việc.” Nói rồi, Bạch Nhật Hy mặt không cảm xúc nắm lấy cà vạt của Chu Nhất lôi đi.
Còn người bị lôi đi thì lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu vì sao mình lại bị nắm cà vạt lôi đi như thế. Trợn mắt nhìn người con gái nhỏ nhắn, thấp hơn mình những một cái đầu đang kéo cà vạt mình đi về phía trước thì bất chợt trên môi cong lên.
Bạch Nhật Hy nắm cà vạt Chu Nhất đi được một lúc, khi sắp đến văn phòng làm việc của tổng tài thì cánh cửa căn phòng ấy mở ra và người bước ra từ phòng làm việc ấy chính là cái tên Chu Nhất ngờ nghệch của cô, à không cái tên tổng tài hờ thần kinh của công ty cô mới phải.
Giật mình ngỡ ngàng, Bạch Nhật Hy mở to mắt nhìn người trước mắt mà đứng hình mất vài giây. Chu Nhất từ nảy đến giờ ở bên trong văn phòng, vậy cái tên cô gặp là ai?
“Bạch tiểu thư, thật đúng lúc tôi đang định xuống đại sảnh chờ đón cô để bàn về dự án lần này của chúng ta đây.” Chu Nhất hờ hững đưa mắt nhìn Bạch Nhật Hy rồi lại cúi đầu nhìn đống tài liệu dự án mà không hề để ý phía sau cô cũng có một người khác nhìn anh.
Bạch Nhật Hy không tra hỏi Nam Cung Diệp vì sao lại kỳ lạ đến vậy mà chỉ im lặng, cô không phải vì sợ anh giận hay gì cả, mà chỉ đơn giản là Bạch Nhật Hy cô muốn thử tin tưởng anh. Và cô luôn thầm nói bản thân rằng mong là Nam Cung Diệp anh sẽ không khiến cô phải thất vọng đó chứ? Từ lần Nam Cung Diệp đột ngột đến nhà tìm cô với những biểu hiện kỳ lạ thì sau lần đó anh lại một lần nữa chơi trò mất tích. Bạch Nhật Hy có nhắn tin hỏi anh vì sao lại không đến trường? Dạo gần đây anh rất bận sao? Nhưng Bạch Nhật Hy nhắn cho Nam Cung Diệp hết mười tin nhắn thì rất lâu sau đó anh mới trả lời lại với duy nhất một tin nhắn ngắn gọn vỏn vẹn vài chữ.
Thấy có vẻ Nam Cung Diệp rất bận và rất không rảnh, không có thời gian cho mình nên Bạch Nhật Hy cũng lạnh nhạt xem như không có gì mà lại tiếp tục im lặng và trở về nhịp sống ban đầu khi không có sự xuất hiện của Nam Cung Diệp.
Một ngày của Bạch Nhật Hy bây giờ cũng không được xem là quá đặc sắc hay là quá nhàm chán, mọi thứ cứ như vậy mà cân bằng. Mỗi ngày đến trường, mặc dù không còn nam chủ Nam Cung Diệp bám dính lấy Bạch Nhật Hy cô với những cử chỉ và những lời nói đầy sặc mùi ngọt ngào sến súa. Nhưng bây giờ đổi lại, mỗi ngày cô đến trường thì liền có vị nam thần kiêm nam chủ Tần Minh cứ lẽo đẽo đi theo sau. Và sau giờ học, Bạch Nhật Hy lại đến Tinh Không thì lại có thêm một cục phiền phức bám dính lấy cô.
Dần quen với nhịp sống ấy, sau giờ học Bạch Nhật Hy tự lái xe đến công ty. Vừa lên đến công ty, đập vào mắt Bạch Nhật Hy là cảnh tưởng Chu Nhất với vẻ mặt nam thần đang ép sát một nhân viên nữ vào tường. Khí chất của Chu Nhất hôm nay hình như không giống ngày thường thì phải. Đúng là Chu Nhất rất điển trai, điều này Bạch Nhật Hy không thể nào phủ nhận được.
Nếu xét về bề ngoài thì Chu Nhất hoàn toàn có thể so sánh với sáu nam chủ chứ không hề thua kém, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi, chứ nói về con người và khí chất toát ra từ Chu Nhất tuy có hơi ngốc nhưng lại rất thẳng tính, thật thà, lành tính như cún nhà và Bạch Nhật Hy cô rất thích điều đó ở Chu Nhất nên mới chiêu mộ anh vào ghế tổng tài của công ty chính mình.
Nhìn tên Chu Nhất trước mắt này, Bạch Nhật Hy lại thầm nghĩ, có phải tên Chu Nhất này bị Nam Cung Diệp lây bệnh đột ngột trở nên kỳ lạ của anh ta rồi hay không?
Nếu nói bình thường Chu Nhất chính là chó nhà thuần chủng, thì tên trước mắt cô lại rất có hương vị của một con sói hoang dã. Từ người anh như toát ra một cỗ hương vị ma mị, quyến rũ lại có chút ranh mãnh.
Nếu không phải tên trước mắt cô có gương mặt y chang tên Chu Nhất thì Bạch Nhật Hy còn lầm tưởng là người khác cơ. Tuy nói rằng tên Chu Nhất kia có hơi ngu ngốc, lại có chút thần kinh nhưng cô lại thích tên kia hơn tên quỷ ranh ma trước mắt này.
Bạch Nhật Hy bước đến chỗ Chu Nhất và người nhân viên nữ đang đứng, cô tiến đến gần sát bên cạnh cả hai mà dường cả hai không hề hay biết, còn cô nhân viên kia chỉ im lặng đỏ mặt nhìn tên quỷ đó, dường như cô ta đã bị cuốn hút đắm chìm trong ánh mắt của tên Chu Nhất mất rồi.
“Này, Chu Nhất! Cậu đùa đủ chưa? Ở đây là công ty, không phải ngoài phố. Muốn tán tỉnh em gái thì ra bên ngoài mà tán. Còn bây giờ, cậu theo tôi vào văn phòng ngay! Cô ấy còn phải làm việc.” Nói rồi, Bạch Nhật Hy mặt không cảm xúc nắm lấy cà vạt của Chu Nhất lôi đi.
Còn người bị lôi đi thì lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu vì sao mình lại bị nắm cà vạt lôi đi như thế. Trợn mắt nhìn người con gái nhỏ nhắn, thấp hơn mình những một cái đầu đang kéo cà vạt mình đi về phía trước thì bất chợt trên môi cong lên.
Bạch Nhật Hy nắm cà vạt Chu Nhất đi được một lúc, khi sắp đến văn phòng làm việc của tổng tài thì cánh cửa căn phòng ấy mở ra và người bước ra từ phòng làm việc ấy chính là cái tên Chu Nhất ngờ nghệch của cô, à không cái tên tổng tài hờ thần kinh của công ty cô mới phải.
Giật mình ngỡ ngàng, Bạch Nhật Hy mở to mắt nhìn người trước mắt mà đứng hình mất vài giây. Chu Nhất từ nảy đến giờ ở bên trong văn phòng, vậy cái tên cô gặp là ai?
“Bạch tiểu thư, thật đúng lúc tôi đang định xuống đại sảnh chờ đón cô để bàn về dự án lần này của chúng ta đây.” Chu Nhất hờ hững đưa mắt nhìn Bạch Nhật Hy rồi lại cúi đầu nhìn đống tài liệu dự án mà không hề để ý phía sau cô cũng có một người khác nhìn anh.
Danh sách chương