“Hiệu trưởng, em biết nếu không thi tuyển mà được vào trường học sẽ rất bất công với những sinh viên đã trượt, cũng sẽ gây phẫn nộ cho cộng đồng sinh viên. Em trước giờ không muốn gây khó dễ cho người khác, đối với thầy cô giáo mà em kính trọng thì càng không. Nên em đưa ra phương pháp này thầy thấy thế nào? Nhà trường cứ ra một đề thi có độ khó cao mà trước giờ trường chúng ta chưa từng áp dụng để tuyển sinh. Nếu Đỗ Minh Nguyệt làm bài được điểm cao đủ điểm đậu thì cũng sẽ không có sinh viên nào bất mãn, mà cô ấy điểm không cao nhưng điểm không thấp đến mức liệt thì thầy cũng có thể cho cô ấy vào trường. Với độ khó của đề thi thì những sinh viên khác cũng không thấy quá bất công với cách xử lý này của nhà trường.” Giọng nữ trầm trầm nhưng không kém phần ngọt ngào vang lên đều đều.
“Được! Vậy chúng ta quyết định như vậy đi.”
Giải quyết xong việc mà Bạch Dật Hiền giao, Bạch Nhật Hy đẩy cửa phòng hiệu trưởng bước ra bên ngoài, vừa ra khỏi phòng cô liền nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đứng bên ngoài phòng với vẻ mặt trầm ngâm. Thấy cô bước ra, cô ta liền chạy đến bên cạnh cô cười nói: “Sao rồi chị? Hiệu trưởng nói khi nào em sẽ được nhập học.”
“Thầy nói, muốn vào trường em phải làm một bài thi nhỏ.”
“Vậy sao? Chị yên tâm đi, em sẽ làm được mà.” Nói rồi Đỗ Minh Nguyệt thầm cười trong lòng, cô ta trước giờ học lực đều đứng top ở những trường cũ nên muốn vào được trường này cũng dễ như trở bàn tay.
Bạch Nhật Hy không biết được suy nghĩ của cô ta, nếu biết được chắc cô không thể nào ngậm được mồm mà cười. Không đáp lại Đỗ Minh Nguyệt, cô chỉ cười nhẹ gật gật đầu.
“Mà chị, chị biết phòng y tế ở đâu không?” Đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt thay đổi chủ đề.
“Em định đi tìm Nam Cung Diệp à? Vậy đi thôi.” Bạch Nhật Hy híp mắt cười trêu ghẹo, còn trong lòng đã thầm cười lạnh, đúng là nữ chủ, nam chủ vừa xuất hiện liền bám dính.
Đỗ Minh Nguyệt mặt đỏ cúi gằm mặt thẹn thùng đi theo sau Bạch Nhật Hy đến phòng y tế.
- ---------00000---------
Ở phòng y tế:
Nam Cung Diệp được bạn bè nhanh chóng dìu đến phòng y tế, giáo viên trực ở phòng y tế cũng đã kiểm tra cho anh nhưng thấy mọi thứ đều hoàn toàn bình thường, chỉ là bây giờ anh vẫn còn mê mang nằm trên giường bệnh.
Cảm thấy Nam Cung Diệp đã ổn, bạn bè của anh đều trở về lớp học, giáo viên ở phòng y tế cũng rời khỏi. Bây giờ, ở phòng y tế chỉ còn lại một mình anh nằm đấy mắt nhắm nghiền.
Mắt nhắm nghiền, mi tâm đôi khi lại khẽ nhíu lại, Nam Cung Diệp nằm trên giường mê man không biết đã mơ thấy những gì, anh không ngừng nói lảm nhảm.
“Cô… cô có sao không? Gọi… gọi xe cứu thương đi, không sao… không sao… mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sẽ không còn đau nữa… cố gắng lên… nhìn tôi đi… xin cô… nhìn tôi này… đừng… đừng nhắm mắt… đừng ngủ… cô không… không được ngủ. KHÔNG!”
Nam Cung Diệp đột nhiên hét lớn ngồi bật dậy trên giường, hai bên trán anh mồ hôi tuôn ra như nước, kể cả phía sau lưng áo cũng đã ướt đẫm từ bao giờ. Anh ngồi trên giường thẩn thờ, không biết những gì mình đã thấy trong giấc mơ là như thế nào, là thật hay giả. Anh dám chắc bản thân chưa từng trải qua chuyện nào như trong mơ nhưng mà những cảnh tượng ấy lại cho anh cảm giác rất thật và quen thuộc.
Trong giấc mơ anh nhìn thấy, khi anh mở cửa căn phòng, bên trong phòng chỉ một màu tối đen, nhờ vào ánh sáng từ bên ngoài anh thấy rõ thân ảnh nhỏ bé gầy gọc của một người con gái nằm ở dưới nền nhà lạnh lẽo. Người con gái ăn mặc mỏng manh chỉ độc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng, thân hình của cô chi chít những vết bầm thâm tím mới cũ chồng lên nhau.
Mắt thấy cô gái nhỏ bé nằm trên sàn nhà lạnh băng không chút động tĩnh, anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, anh rất sợ, anh không biết bản thân mình đang sợ thứ gì, anh vội vàng khẩn trương chạy đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống ôm lấy cô gái đó vào lòng. Mặc dù chỉ là mơ nhưng nó rất thực, Nam Cung Diệp anh dường như cảm nhận được hơi thở yếu ớt mong manh của cô gái, mắt cô lờ đờ không có thần mở hờ nhìn anh.
Khi ôm cô gái đó vào ngực, không hiểu sao ngực trái anh mơ hồ rất đau, anh lúc đó cảm thấy rất hối hận. Nam Cung Diệp lại thấy có người con trai khác đứng xa xa lấy điện thoại gọi cho ai đó, năm người con trai lạ mặt nhưng cảm giác thân thuộc, có lẽ đó là bạn anh. Kế tiếp, anh thấy mình ngồi trên xe cứu thương cùng hai người con trai khác nữa, anh ngồi đó hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé gầy gò có chút lạnh của cô gái đang được duy trì hơi thở bằng máy trợ oxi.
Nam Cung Diệp thấy mình nắm chặt tay cô gái mà đôi bàn tay của chính mình không ngừng run nhẹ lên. Lúc đó, anh cảm nhận được ngực anh rất đau và khó thở nhưng anh lại chẳng biết vì sao mặc dù đau đến mức chả thể cười nổi, vậy mà anh lại không thể rơi nước mắt mà chỉ ngồi đó cố gắng mỉm cười nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm trên băng ca trắng.
Nam Cung Diệp biết nụ cười lúc đó của bản thân rất khó coi nhưng anh không thể không cười vì anh hình như cảm nhận được cô gái nhỏ đó thích nhất là nụ cười của anh, anh chợt nghĩ chỉ cần anh mỉm cười với cô thì cô sẽ ngước mắt nhìn anh và nở nụ cười lại với anh. Quả nhiên anh đoán không sai, cô đã nhìn anh, cô đã cười, một nụ cười yếu ớt, giọng nói cô nhỏ nhẹ thì thào với anh. Nam Cung Diệp nhớ là khi cô đáp lại anh thì cô bảo cô muốn ngủ và rồi cô nhắm mắt lại.
Khi thấy cô từ từ nhắm mắt lại, Nam Cung Diệp hoảng hốt, lo sợ, hoảng loạn đến phát điên càng nắm chặt lấy tay cô, càng siết chặt lấy tay cô thì tay anh run rẩy lại càng dữ dội hơn nữa. Sau đó, anh trơ mắt nhìn cô được đẩy vào phòng cấp cứu, Nam Cung Diệp anh ngồi bên ngoài phòng chờ thẩn thờ nhìn đôi bàn tay của chính mình vẫn còn vươn lại một chút hơi ấm ít ỏi của cô.
Anh cứ yên lặng ngồi như thế, không biết qua bao lâu cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, người dẫn đầu là người bạn kia của anh, người đã gọi cho xe cấp cứu, anh ta như người mất hồn đi khỏi phòng cấp cứu. Không hiểu sao lúc ấy Nam Cung Diệp anh cảm thấy rất bất an, nét mặt của anh ta làm cho anh cảm thấy bất an không thôi, anh vội vàng tiến đến hỏi tình hình của cô gái ấy, anh rất hi vọng anh ta sẽ nói ‘không sao, cô ấy đã ổn’. Nhưng lại trớ trêu thay, anh ta nói cô không thể cứu được, tim đã ngừng đập.
Vào khoảnh khắc ấy trong giấc mơ, Nam Cung Diệp cảm tưởng như là mất đi tất cả cảm xúc, anh trong giấc mơ không hiểu đã trở về nhà như thế nào và rồi một lần nữa trong gió anh nghe thấy giọng nói của cô gái ấy, anh ngây người không tin nổi vào tai mình, anh cứ vậy mà thẩn thờ ngồi trong phòng hết cả đêm.
Nam Cung Diệp ngẩn người ngồi trên giường ở phòng y tế kết thúc hồi tưởng về giấc mơ kì lạ ấy, mặc dù chỉ là mơ nhưng bây giờ ngực của anh còn rất đau, mắt anh đã ướt từ khi nào, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.
‘Cạch’ Âm thanh cửa phòng mở ra khiến Nam Cung Diệp ngước mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Được! Vậy chúng ta quyết định như vậy đi.”
Giải quyết xong việc mà Bạch Dật Hiền giao, Bạch Nhật Hy đẩy cửa phòng hiệu trưởng bước ra bên ngoài, vừa ra khỏi phòng cô liền nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đứng bên ngoài phòng với vẻ mặt trầm ngâm. Thấy cô bước ra, cô ta liền chạy đến bên cạnh cô cười nói: “Sao rồi chị? Hiệu trưởng nói khi nào em sẽ được nhập học.”
“Thầy nói, muốn vào trường em phải làm một bài thi nhỏ.”
“Vậy sao? Chị yên tâm đi, em sẽ làm được mà.” Nói rồi Đỗ Minh Nguyệt thầm cười trong lòng, cô ta trước giờ học lực đều đứng top ở những trường cũ nên muốn vào được trường này cũng dễ như trở bàn tay.
Bạch Nhật Hy không biết được suy nghĩ của cô ta, nếu biết được chắc cô không thể nào ngậm được mồm mà cười. Không đáp lại Đỗ Minh Nguyệt, cô chỉ cười nhẹ gật gật đầu.
“Mà chị, chị biết phòng y tế ở đâu không?” Đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt thay đổi chủ đề.
“Em định đi tìm Nam Cung Diệp à? Vậy đi thôi.” Bạch Nhật Hy híp mắt cười trêu ghẹo, còn trong lòng đã thầm cười lạnh, đúng là nữ chủ, nam chủ vừa xuất hiện liền bám dính.
Đỗ Minh Nguyệt mặt đỏ cúi gằm mặt thẹn thùng đi theo sau Bạch Nhật Hy đến phòng y tế.
- ---------00000---------
Ở phòng y tế:
Nam Cung Diệp được bạn bè nhanh chóng dìu đến phòng y tế, giáo viên trực ở phòng y tế cũng đã kiểm tra cho anh nhưng thấy mọi thứ đều hoàn toàn bình thường, chỉ là bây giờ anh vẫn còn mê mang nằm trên giường bệnh.
Cảm thấy Nam Cung Diệp đã ổn, bạn bè của anh đều trở về lớp học, giáo viên ở phòng y tế cũng rời khỏi. Bây giờ, ở phòng y tế chỉ còn lại một mình anh nằm đấy mắt nhắm nghiền.
Mắt nhắm nghiền, mi tâm đôi khi lại khẽ nhíu lại, Nam Cung Diệp nằm trên giường mê man không biết đã mơ thấy những gì, anh không ngừng nói lảm nhảm.
“Cô… cô có sao không? Gọi… gọi xe cứu thương đi, không sao… không sao… mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sẽ không còn đau nữa… cố gắng lên… nhìn tôi đi… xin cô… nhìn tôi này… đừng… đừng nhắm mắt… đừng ngủ… cô không… không được ngủ. KHÔNG!”
Nam Cung Diệp đột nhiên hét lớn ngồi bật dậy trên giường, hai bên trán anh mồ hôi tuôn ra như nước, kể cả phía sau lưng áo cũng đã ướt đẫm từ bao giờ. Anh ngồi trên giường thẩn thờ, không biết những gì mình đã thấy trong giấc mơ là như thế nào, là thật hay giả. Anh dám chắc bản thân chưa từng trải qua chuyện nào như trong mơ nhưng mà những cảnh tượng ấy lại cho anh cảm giác rất thật và quen thuộc.
Trong giấc mơ anh nhìn thấy, khi anh mở cửa căn phòng, bên trong phòng chỉ một màu tối đen, nhờ vào ánh sáng từ bên ngoài anh thấy rõ thân ảnh nhỏ bé gầy gọc của một người con gái nằm ở dưới nền nhà lạnh lẽo. Người con gái ăn mặc mỏng manh chỉ độc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng, thân hình của cô chi chít những vết bầm thâm tím mới cũ chồng lên nhau.
Mắt thấy cô gái nhỏ bé nằm trên sàn nhà lạnh băng không chút động tĩnh, anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, anh rất sợ, anh không biết bản thân mình đang sợ thứ gì, anh vội vàng khẩn trương chạy đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống ôm lấy cô gái đó vào lòng. Mặc dù chỉ là mơ nhưng nó rất thực, Nam Cung Diệp anh dường như cảm nhận được hơi thở yếu ớt mong manh của cô gái, mắt cô lờ đờ không có thần mở hờ nhìn anh.
Khi ôm cô gái đó vào ngực, không hiểu sao ngực trái anh mơ hồ rất đau, anh lúc đó cảm thấy rất hối hận. Nam Cung Diệp lại thấy có người con trai khác đứng xa xa lấy điện thoại gọi cho ai đó, năm người con trai lạ mặt nhưng cảm giác thân thuộc, có lẽ đó là bạn anh. Kế tiếp, anh thấy mình ngồi trên xe cứu thương cùng hai người con trai khác nữa, anh ngồi đó hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé gầy gò có chút lạnh của cô gái đang được duy trì hơi thở bằng máy trợ oxi.
Nam Cung Diệp thấy mình nắm chặt tay cô gái mà đôi bàn tay của chính mình không ngừng run nhẹ lên. Lúc đó, anh cảm nhận được ngực anh rất đau và khó thở nhưng anh lại chẳng biết vì sao mặc dù đau đến mức chả thể cười nổi, vậy mà anh lại không thể rơi nước mắt mà chỉ ngồi đó cố gắng mỉm cười nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm trên băng ca trắng.
Nam Cung Diệp biết nụ cười lúc đó của bản thân rất khó coi nhưng anh không thể không cười vì anh hình như cảm nhận được cô gái nhỏ đó thích nhất là nụ cười của anh, anh chợt nghĩ chỉ cần anh mỉm cười với cô thì cô sẽ ngước mắt nhìn anh và nở nụ cười lại với anh. Quả nhiên anh đoán không sai, cô đã nhìn anh, cô đã cười, một nụ cười yếu ớt, giọng nói cô nhỏ nhẹ thì thào với anh. Nam Cung Diệp nhớ là khi cô đáp lại anh thì cô bảo cô muốn ngủ và rồi cô nhắm mắt lại.
Khi thấy cô từ từ nhắm mắt lại, Nam Cung Diệp hoảng hốt, lo sợ, hoảng loạn đến phát điên càng nắm chặt lấy tay cô, càng siết chặt lấy tay cô thì tay anh run rẩy lại càng dữ dội hơn nữa. Sau đó, anh trơ mắt nhìn cô được đẩy vào phòng cấp cứu, Nam Cung Diệp anh ngồi bên ngoài phòng chờ thẩn thờ nhìn đôi bàn tay của chính mình vẫn còn vươn lại một chút hơi ấm ít ỏi của cô.
Anh cứ yên lặng ngồi như thế, không biết qua bao lâu cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, người dẫn đầu là người bạn kia của anh, người đã gọi cho xe cấp cứu, anh ta như người mất hồn đi khỏi phòng cấp cứu. Không hiểu sao lúc ấy Nam Cung Diệp anh cảm thấy rất bất an, nét mặt của anh ta làm cho anh cảm thấy bất an không thôi, anh vội vàng tiến đến hỏi tình hình của cô gái ấy, anh rất hi vọng anh ta sẽ nói ‘không sao, cô ấy đã ổn’. Nhưng lại trớ trêu thay, anh ta nói cô không thể cứu được, tim đã ngừng đập.
Vào khoảnh khắc ấy trong giấc mơ, Nam Cung Diệp cảm tưởng như là mất đi tất cả cảm xúc, anh trong giấc mơ không hiểu đã trở về nhà như thế nào và rồi một lần nữa trong gió anh nghe thấy giọng nói của cô gái ấy, anh ngây người không tin nổi vào tai mình, anh cứ vậy mà thẩn thờ ngồi trong phòng hết cả đêm.
Nam Cung Diệp ngẩn người ngồi trên giường ở phòng y tế kết thúc hồi tưởng về giấc mơ kì lạ ấy, mặc dù chỉ là mơ nhưng bây giờ ngực của anh còn rất đau, mắt anh đã ướt từ khi nào, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.
‘Cạch’ Âm thanh cửa phòng mở ra khiến Nam Cung Diệp ngước mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Danh sách chương