Chỉ thấy trong khu vườn trước mắt Triệu Nhan, từng chiếc vạc lớn cao nửa thân người được đặt ở đây, miệng vạc chỉ trồng một cây ngô hoặc cây khoai lang. Giữa các vạc đều được giữ khoảng cách nhất định, có lẽ là vì muốn cho mỗi cây ngô và khoai lang đều đảm bảo đủ ánh sáng nhất định. Ngoài ra, còn có hàng chục tiểu thái giám làm việc không ngừng giữa các vạc, xới đất, hoặc bắt sâu, hoặc tưới nước, nhìn dáng vẻ của họ dường như là đang chăm sóc cho những cây ngô và khoai lang thành vậy quý hiếm. Tuy nhiên, lúc này hai loại cây này quả thực là loại thực vật quý giá, chí ít thì cả Đại Tống từ trong ra ngoài cũng chỉ có Triệu Nhan còn có những thứ này.

- Thôi nội thị, vì sao các ngươi lại trồng ngô và khoai lang vào trong vạc? Triệu Nhan thấy khó hiểu liền hỏi. Những chiếc vạc này cao 1m, đường kính cũng hơn 1m, thật ra cũng không ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của ngô và khoai lang, nhưng điều này cũng quá lãng phí, cho dù chỉ là những chiếc vại này chắc chắn cũng phải tiêu tốn không ít tiền, tính ra vẫn không bằng trồng trực tiếp xuống đất.

Đối với nghi vấn của Triệu Nhan, chỉ thấy Thôi nội thị còng lưng xuống chắp tay đáp:

- Khởi bẩm Quận Vương, lúc trước Bệ hạ đã dặn dò chúng hạ nhân, ngô và khoai lang đều là loại cây cực kỳ quý báu, muốn chúng thuộc hạ tuyệt đối không thể sơ suất. Lão nô suy nghĩ mùa hè thu dễ có gió lớn, thậm chí còn có khả năng có mưa đá, cho nên nghĩ ra cách này, trồng ngô và khoai lang vào trong vạc, như vậy gió quá lớn hoặc khi có mưa đá, chúng ta có thể chuyển vạc vào trong đại điện của vườn tránh, chờ tới khi thời tiết bình thường trở lại sẽ mang ra ngoài.

Triệu Nhan nghe tới đấy cũng cảm thấy có lý. Khoai lang thật ra không sợ mưa gió, mưa đá, nhưng ngô thì khác, loại này cao như vậy, gió lớn một chút thì có thể thổi gãy cây, mưa đá thì càng là khắc tinh của nó. Thời hậu thế, còn thường xuyên nhìn thấy tin tức mưa đá đập vào ngô chỉ còn lại một vài cành.

Nghĩ tới đây, Triệu Nhan cũng tán đồng nói:

- Không ngờ Thôi nội thị lại nghĩ chu đáo như vậy, khó trách phụ thân lại xem trọng việc này mà giao cho ngươi phụ trách.

- Đa tạ Quận Vương khích lệ, lão nô vào cung từ lúc 8 tuổi, không có bản lĩnh khác, chỉ có thể hầu hạ những hoa cỏ đó, thời gian lâu dần, cũng đã có nhiều kinh nghiệm. Thực sự không đáng để Quận Vương khen ngợi như vậy!

Thôi nội thị mặt đầy nếp nhăn rất bình tĩnh đáp lại. Lão đã qua cái tuổi cổ lai hy rồi, trải qua ba đời Hoàng đế Chân Tông, Nhân Tông và Triệu Thự. Sự việc trải qua nhiều, con người cũng đã già rồi, đối với thế sự cũng đã lãnh đạm rồi, đương nhiên không thể vì một lời khen ngợi của Triệu Nhan mà kinh sợ.

Triệu Nhan bước nhanh vào giữa vườn chăm chỉ quan sát sự phát triển của ngô và khoai lang. Lúc này ngô đã cao nửa người rồi, Khoai lang thì lại càng bò nhanh dưới đất hơn. Điều này cũng khiến cho Triệu Nhan vô cùng hài lòng. Nhưng, tiếp theo đó hắn lại nhớ ra một chuyện, lại một lần nữa lên tiếng hỏi Thôi nội thị:

- Thôi nội thị, hôm nay khi phụ thân triệu ta vào cungnói cho biết các ngươi trồng ngô hình như là xảy ra chuyện, nhưng lại không nói là có chuyện gì, hiện giờ thế nào rồi?

Nghe Triệu Nhan hỏi tới chuyện ngô có vấn đề, Thôi nội thị liền đáp:

- Khởi bẩm Quận Vương, ngô quả thực là xảy ra vấn đề. Từ sau khi trồng ngô xuống, chúng ta vẫn luôn tưới nước, bắt sâu đúng giờ, vốn tất cả đều rất bình thường, ngô lớn cũng rất tốt, nhưng mấy ngày nay ngô lại có chút vô tình, lớn cũng chậm hơn nhiều, không biết nguyên nhân là gì?

Triệu Nhan nghe tới đây cũng thấy coi trọng. Hắn sợ nhất là ngô sinh bệnh, thời đại này không có thuốc trừ sâu trị bệnh, cho nên hắn liền đi tìm mấy cây ngô ra quan sát tỉ mỉ một lát, kết quả là không phát hiện ra dấu hiệu bị bệnh. Điều này đã khiến cho hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải sinh bệnh, hơn nữa lại có người chuyên bắt sâu, như vậy chỉ là môi trường đã ảnh hưởng tới ngô.

Hôm nay thời tiết rất nóng, đang thích hợp cho sự sinh trưởng của ngô, nhiệt độ chắc chắn là không có vấn đề gì. Đất trong vạc cũng đầy đủ chất dinh dưỡng, hơn nữa hàng ngày đều có người tưới nước, đất cũng vô cùng ẩm ướt….

- Hiểu rồi!

Triệu Nhan nhìn đất ẩm trong vạc liền đứng lên, chỉ vào đất nói với Thôi nội thị:

- Nước các ngươi tới quá nhiều rồi, loại ngô này khá là chịu hạn, khi vừa mới sinh trưởng cần khá nhiều nước, cho nên các ngươi tưới chăm chỉ chút đương nhiên là không có sao hết. Nhưng hiện giờ ngô đã lớn như vậy, nhu cầu về nước cũng giảm đi, các ngươi lại vẫn tưới nước như cũ, ngô đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng. May mà các ngươi phát hiện sớm, nếu không muộn thêm chút nữa, rất có thể sẽ khiến cho rễ ngô bị thối.

Thôi nội thị nghe tới đây cũng hoảng, khuôn mặt già nua cũng lộ rõ vẻ sợ hãi. Lão liền lệnh cho những tiểu thái giám tưới cây đó dừng lại, thay đáy vạc đục nhiều lỗ, thuận tiện cho nước thẩm thấu ra ngoài.

Tiếp theo Triệu Nhan còn quan sát cẩn thận sự phát triển của khoai lang. Kỳ thực chỉ riêng dây phát triển thật dài cũng có thể thấy, những cây khoai lang này chắc chắn là phát triển rất tốt, nói ra khoai lang vốn chính là loại cây có tính thích ứng cao, bất luận là hạn hán hay là đất cằn cỗi, chúng đều có thể sinh trưởng, càng huống hồ ở đây được đám người Thôi nội thị chăn sóc.

Giải quyết được vấn đề của ngô, khoai lang cũng phát triển rất tốt, Triệu Nhan đang định rời đi, nhưng đúng lúc này, chỉ thấy lão thái giám Thôi nội thị này hình như có chút do dự, cuối cùng đã lên tiếng nói với Triệu Nhan:

- Quận Vương điện hạ, lão nô muốn xin người chứng thực một việc!

- Ồ, có việc gì?

Triệu Nhan có chút kinh ngạc nói. Từ nãy tới giờ, Thôi nội thị có biểu hiện rất bình tĩnh, hơn nữa cũng rất ít khi chủ động nói chuyện. Bây giờ lại có chút do dự lộ chút thần sắc không quyết chủ động mở lời, thực sự là có chút kỳ lạ.

- Quận Vương, lúc trước Bệ hạ nói cho lão nô biết, ngô và khoai lang đều là cây lương thực sản lượng cực cao. Nếu sau này phát triển rộng khắp, Đại Tống ta sẽ không còn nạn đói nữa. Dù lão nô biết Bệ hạ lời ngọc ý vàng, nhưng vẫn muốn hỏi Quận Vương, hai loại cây lương thực này thật sự có thể khiến cho người dân Đại Tống ta thoát khỏi nỗi lo đói nghèo sao?

Thôi nội thị hỏi tới đây, trên khuôn mặt già nua bỗng lộ rõ thần sắc lo lắng bất an. Xem ra lão có lẽ là rất quan tâm tới chuyện này.

Mặc dù Triệu Nhan thấy lạ vì sao Thôi nội thị lại quan tâm tới vấn đề ngô và khoai lang như vậy. Nhưng nếu lúc trước Triệu Thự đã nói cho đối phương biết rồi, đó cũng chính là nói Thôi nội thị rất được Triệu Thự tín nhiệm. Vì vậy hắn do dự một hồi liền đáp:

- Không sai, ngô và khoai lang quả thực sản lượng vô cùng cao, trong đó sản lượng mẫu ngô có thể đạt gấp đôi lúa nước. Còn về khoai lang thì lại càng cao hơn, chí ít cũng có hai ba nghìn cân, cho dù là phơi khô, cũng có thể cân được trên nghìn cân.

- Quận … Quận Vương, người … người không lừa lão nô chứ?

Thôi nội thị nghe thấy sản lượng của ngô và khoai lang, bỗng thấy kích động, hai tay vịn vào miệng vạc, toàn thân run lên hỏi.

Với thân phận của Thôi nội thị, nghi ngờ lời của Triệu Nhan như vậy là vô cùng thất lễ, thậm chí còn bị trách tội. May mà Triệu Nhan cũng không quan tâm gì tới chuyện này, liền mỉm cười đáp lại:

- Bổn vương đương nhiên không thể lừa ngươi. Hơn nữa ngươi là người trồng lô ngô và khoai lang đầu tiên, tin chắc tới khi thu hoạch, có thể thấy được sản lượng của hai loại cây trồng này. Thậm chí nói không chừng còn có thể thưởng thức được hương vị của khoai lang và ngô. Nên nhớ cả Đại Tống ngoài bổn vương có lẽ chưa có ai từng ăn qua hai loại giống cây trồng này.

Khi Triệu Nhan nói tới câu cuối cùng, cũng không khỏi lộ ra nụ cười. chờ sau khi ngô và khoai lang được phát triển rộng khắp, những tá điền ở Thượng Thủy trang cũng không còn phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa.

- Không không không… lương thực quan trọng như vậy, còn có thể giữ lại làm giống, sớm phát triển rộng ra chút, có thể sớm chút khiến cho người ta ăn no một bữa cơm!

Thôi nội thị lúc này chưa tỉnh ngộ từ trong kích động, khuôn mặt bỗng như hồng nhuận lên vài phần, thoạt nhìn có chút quỷ dị, chỉ là khi nói tới câu cuối cùng, thần sắc của Thôi nội thị lại có chút trầm thấp, hình như là nhớ tới chuyện đau lòng nào đó, hai mắt lão ngân ngấn lệ.

- Thôi nội thị, ngươi đây là….

Thấy biểu hiện kỳ lạ của đối phương, Triệu Nhan cũng không khỏi lên tiếng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, Thôi nội thị lúc này mới bừng tỉnh, liền lau nước mắt, đáp lại với giọng khàn đi:

- Để Quận Vương chê cười rồi, lão nô nhớ tới những chuyện xưa, lại thất thố trước mặt Quận Vương, quả thực là đáng chết mà!

- Không sao hết, chỉ là thấy dáng vẻ thương tâm của Thôi nội thị, dường như chuyện năm đó cực kỳ quan trọng đối với lão, không biết có thể nói cho bổn vương nghe được không? Đương nhiên, nếu không tiện thì thôi vậy!

Triệu Nhan có chút hiếu kỳ hỏi.

Nghe thấy lời này của Triệu Nhan, Thôi nội thị bắt đầu có chút do dự, nhưng rất nhanh thở dài một tiếng nói:

- Khởi bẩm Quận Vương, kỳ thực cũng không có gì là không tiện, lão nô vốn là nhân sỹ Hà Trung phủ. Năm lão nô 7 tuổi quê nhà đại hạn, đất cằn ngàn dặm không có thu hoạch, khắp nơi đều là lưu dân. Tổ tông nhà chúng ta ba đời có hơn 30 miệng ăn, nhưng ngoài lão nô ra, tổ phụ, tổ mẫu, đại bá, đại nương, cha vợ, và mấy ca ca tỷ tỷ đều bị chết đói. Nếu năm đó có hai loại thực phẩm sản lượng cao như ngô và khoai lang này, lão nô… lão nô….

Nói tới đây, Thôi nội thị lại một lần nữa nước mắt giàn giụa. Mặc dù mấy chục năm qua đi, nhưng từng người trong nhà lần lượt bị chết đói lại in sâu vào trong đầu lão. Cảm giác đói thấu xương đó như vẫn còn rất mới mẻ. Ngày xưa, sở dĩ lão vào cung chính là vì nghe người ta nói trong cung có thể được ăn cơm no. Về phần làm nội thị bị người ta khinh bỉ, cũng không thể có được tình cảm nam nữ bình thường, theo lão thấy căn bản không quan trọng, thậm chí tới giờ lão cũng không hối hận về lựa chọn vào cung.

Triệu Nhan nghe tới đây cũng trầm mặc hồi lâu. Hắn chưa từng trải qua nạn đói kém đó, không thể hoàn toàn lĩnh hội được cảm nhận của Thôi nội thị, cũng không biết nên làm thế nào để an ủi đối phương, chỉ là nghĩ tới từng người thân bên cạnh bị chết đói, điều đó tuyệt đối là một trong những chuyện bi thảm nhất trên thế gian.

Cùng lúc đó, ở phía đông bắc thành Đông Kinh, trong mật thất bí ẩn nào đó, phòng chỉ mở ra một cửa sổ nhỏ, xiên vào một tia nắng mặt trời chỉ có thể chiếu sáng một khoảng đất nhỏ. Đại bộ phận không gian của căn nhà đều chìm trong bóng tối.

- Điều tra thế nào rồi?

Giọng nói của một chàng thanh niên vang lên trong đêm tối.

- Đã có hai nội ứng đi vào, nhưng đối phương phòng vệ vô cùng nghiêm mật, ngoài lão thái giám đó ra dường như biết nguyên nhân trồng hai loại thực phẩm này ra, những người khác căn bản không có biết.

Một giọng nói khàn khàn đáp lại.

- Điều này thật ra cũng kỳ lạ, vua của một nước chắc chắn không thể vô duyên vô cớ trồng loại cây như vậy, chẳng lẽ trong đó lại có âm mưu gì sao?

Giọng nói của chàng thanh niên đó đầy nghi ngờ lẩm bẩm.

- Liệu có phải đối phương gài bẫy, muốn dụ chúng ta vào đó, sau đó tung một mẻ lưới bắt hết?

Giọng khàn khàn đó lại một lần nữa vang lên. Y cũng cảm thấy hai loại cây thực phẩm đó thực sự không quan trọng, mà là đối phương cố ý đặt bẫy để dụ họ vào.

- Ha ha, mặc kệ có phải thả mồi hay không, chúng ta đều không thể sơ suất được, không phải có hai nội ứng trà trộn vào đó sao? Để họ nghĩ cách phá hủy hai loại cây lương thực đó. Về phần người nhà họ, chúng ta phải chăm sóc cho tốt!

Giọng nói của chàng thanh niên lúc này vô cùng ác nghiệt.

- Vâng!

Giọng nói khàn khàn không chút do dự nhận lệnh. Những tên nội ứng đó được bồi dưỡng vốn chính là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Sau khi hạ lệnh, người có giọng khàn đó liền bỏ đi. Còn người thanh niên đó thì ngây người trong mật thất một hồi, lúc này mới đi ra từ một mật đạo. Lát sau, một chàng thanh niên từ trong một tiểu viện gần mật thất đi ra, chỉ thấy đối phương mặc áo xanh, tay cầm quạt xếp, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó của đối phương, hình như là cũng gợn lên từng trận. Khi động tới tiểu nương tử qua đường xung quanh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn trộm, tiếc là chàng thanh niên này lại không hiểu phong tình, mỉm cười rời đi.

Vào lúc nửa đêm 3 ngày sau, trời đã phủ đầy mây đen, không nhìn thấy ánh sao nữa, trận gió lớn từ buổi chiều thổi tới đêm, không có chút dấu hiệu dừng lại nào. Thành Đông Kinh ồn áo náo động nửa đêm cũng đã chìm lắng xuống, dường như cả thành đều đã chìm vào trong giấc ngủ say. Nhưng đúng lúc này, trong một khu vườn phía tây bắc hoàng cung bỗng lửa cháy ngút trời, tiếp theo đó vô số cung nhân lớn tiếng hô “đi lấy nước”, bỗng nhiên thành Đông Kinh đang ngủ say lập tức bừng tỉnh. Chỉ thấy trong khu vườn trước mắt Triệu Nhan, từng chiếc vạc lớn cao nửa thân người được đặt ở đây, miệng vạc chỉ trồng một cây ngô hoặc cây khoai lang. Giữa các vạc đều được giữ khoảng cách nhất định, có lẽ là vì muốn cho mỗi cây ngô và khoai lang đều đảm bảo đủ ánh sáng nhất định. Ngoài ra, còn có hàng chục tiểu thái giám làm việc không ngừng giữa các vạc, xới đất, hoặc bắt sâu, hoặc tưới nước, nhìn dáng vẻ của họ dường như là đang chăm sóc cho những cây ngô và khoai lang thành vậy quý hiếm. Tuy nhiên, lúc này hai loại cây này quả thực là loại thực vật quý giá, chí ít thì cả Đại Tống từ trong ra ngoài cũng chỉ có Triệu Nhan còn có những thứ này.

- Thôi nội thị, vì sao các ngươi lại trồng ngô và khoai lang vào trong vạc?

Triệu Nhan thấy khó hiểu liền hỏi. Những chiếc vạc này cao 1m, đường kính cũng hơn 1m, thật ra cũng không ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của ngô và khoai lang, nhưng điều này cũng quá lãng phí, cho dù chỉ là những chiếc vại này chắc chắn cũng phải tiêu tốn không ít tiền, tính ra vẫn không bằng trồng trực tiếp xuống đất.

Đối với nghi vấn của Triệu Nhan, chỉ thấy Thôi nội thị còng lưng xuống chắp tay đáp:

- Khởi bẩm Quận Vương, lúc trước Bệ hạ đã dặn dò chúng hạ nhân, ngô và khoai lang đều là loại cây cực kỳ quý báu, muốn chúng thuộc hạ tuyệt đối không thể sơ suất. Lão nô suy nghĩ mùa hè thu dễ có gió lớn, thậm chí còn có khả năng có mưa đá, cho nên nghĩ ra cách này, trồng ngô và khoai lang vào trong vạc, như vậy gió quá lớn hoặc khi có mưa đá, chúng ta có thể chuyển vạc vào trong đại điện của vườn tránh, chờ tới khi thời tiết bình thường trở lại sẽ mang ra ngoài.

Triệu Nhan nghe tới đấy cũng cảm thấy có lý. Khoai lang thật ra không sợ mưa gió, mưa đá, nhưng ngô thì khác, loại này cao như vậy, gió lớn một chút thì có thể thổi gãy cây, mưa đá thì càng là khắc tinh của nó. Thời hậu thế, còn thường xuyên nhìn thấy tin tức mưa đá đập vào ngô chỉ còn lại một vài cành.

Nghĩ tới đây, Triệu Nhan cũng tán đồng nói:

- Không ngờ Thôi nội thị lại nghĩ chu đáo như vậy, khó trách phụ thân lại xem trọng việc này mà giao cho ngươi phụ trách.

- Đa tạ Quận Vương khích lệ, lão nô vào cung từ lúc 8 tuổi, không có bản lĩnh khác, chỉ có thể hầu hạ những hoa cỏ đó, thời gian lâu dần, cũng đã có nhiều kinh nghiệm. Thực sự không đáng để Quận Vương khen ngợi như vậy!

Thôi nội thị mặt đầy nếp nhăn rất bình tĩnh đáp lại. Lão đã qua cái tuổi cổ lai hy rồi, trải qua ba đời Hoàng đế Chân Tông, Nhân Tông và Triệu Thự. Sự việc trải qua nhiều, con người cũng đã già rồi, đối với thế sự cũng đã lãnh đạm rồi, đương nhiên không thể vì một lời khen ngợi của Triệu Nhan mà kinh sợ.

Triệu Nhan bước nhanh vào giữa vườn chăm chỉ quan sát sự phát triển của ngô và khoai lang. Lúc này ngô đã cao nửa người rồi, Khoai lang thì lại càng bò nhanh dưới đất hơn. Điều này cũng khiến cho Triệu Nhan vô cùng hài lòng. Nhưng, tiếp theo đó hắn lại nhớ ra một chuyện, lại một lần nữa lên tiếng hỏi Thôi nội thị:

- Thôi nội thị, hôm nay khi phụ thân triệu ta vào cungnói cho biết các ngươi trồng ngô hình như là xảy ra chuyện, nhưng lại không nói là có chuyện gì, hiện giờ thế nào rồi?

Nghe Triệu Nhan hỏi tới chuyện ngô có vấn đề, Thôi nội thị liền đáp:

- Khởi bẩm Quận Vương, ngô quả thực là xảy ra vấn đề. Từ sau khi trồng ngô xuống, chúng ta vẫn luôn tưới nước, bắt sâu đúng giờ, vốn tất cả đều rất bình thường, ngô lớn cũng rất tốt, nhưng mấy ngày nay ngô lại có chút vô tình, lớn cũng chậm hơn nhiều, không biết nguyên nhân là gì?

Triệu Nhan nghe tới đây cũng thấy coi trọng. Hắn sợ nhất là ngô sinh bệnh, thời đại này không có thuốc trừ sâu trị bệnh, cho nên hắn liền đi tìm mấy cây ngô ra quan sát tỉ mỉ một lát, kết quả là không phát hiện ra dấu hiệu bị bệnh. Điều này đã khiến cho hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải sinh bệnh, hơn nữa lại có người chuyên bắt sâu, như vậy chỉ là môi trường đã ảnh hưởng tới ngô.

Hôm nay thời tiết rất nóng, đang thích hợp cho sự sinh trưởng của ngô, nhiệt độ chắc chắn là không có vấn đề gì. Đất trong vạc cũng đầy đủ chất dinh dưỡng, hơn nữa hàng ngày đều có người tưới nước, đất cũng vô cùng ẩm ướt….

- Hiểu rồi!

Triệu Nhan nhìn đất ẩm trong vạc liền đứng lên, chỉ vào đất nói với Thôi nội thị:

- Nước các ngươi tới quá nhiều rồi, loại ngô này khá là chịu hạn, khi vừa mới sinh trưởng cần khá nhiều nước, cho nên các ngươi tưới chăm chỉ chút đương nhiên là không có sao hết. Nhưng hiện giờ ngô đã lớn như vậy, nhu cầu về nước cũng giảm đi, các ngươi lại vẫn tưới nước như cũ, ngô đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng. May mà các ngươi phát hiện sớm, nếu không muộn thêm chút nữa, rất có thể sẽ khiến cho rễ ngô bị thối.

Thôi nội thị nghe tới đây cũng hoảng, khuôn mặt già nua cũng lộ rõ vẻ sợ hãi. Lão liền lệnh cho những tiểu thái giám tưới cây đó dừng lại, thay đáy vạc đục nhiều lỗ, thuận tiện cho nước thẩm thấu ra ngoài.

Tiếp theo Triệu Nhan còn quan sát cẩn thận sự phát triển của khoai lang. Kỳ thực chỉ riêng dây phát triển thật dài cũng có thể thấy, những cây khoai lang này chắc chắn là phát triển rất tốt, nói ra khoai lang vốn chính là loại cây có tính thích ứng cao, bất luận là hạn hán hay là đất cằn cỗi, chúng đều có thể sinh trưởng, càng huống hồ ở đây được đám người Thôi nội thị chăn sóc.

Giải quyết được vấn đề của ngô, khoai lang cũng phát triển rất tốt, Triệu Nhan đang định rời đi, nhưng đúng lúc này, chỉ thấy lão thái giám Thôi nội thị này hình như có chút do dự, cuối cùng đã lên tiếng nói với Triệu Nhan:

- Quận Vương điện hạ, lão nô muốn xin người chứng thực một việc!

- Ồ, có việc gì?

Triệu Nhan có chút kinh ngạc nói. Từ nãy tới giờ, Thôi nội thị có biểu hiện rất bình tĩnh, hơn nữa cũng rất ít khi chủ động nói chuyện. Bây giờ lại có chút do dự lộ chút thần sắc không quyết chủ động mở lời, thực sự là có chút kỳ lạ.

- Quận Vương, lúc trước Bệ hạ nói cho lão nô biết, ngô và khoai lang đều là cây lương thực sản lượng cực cao. Nếu sau này phát triển rộng khắp, Đại Tống ta sẽ không còn nạn đói nữa. Dù lão nô biết Bệ hạ lời ngọc ý vàng, nhưng vẫn muốn hỏi Quận Vương, hai loại cây lương thực này thật sự có thể khiến cho người dân Đại Tống ta thoát khỏi nỗi lo đói nghèo sao?

Thôi nội thị hỏi tới đây, trên khuôn mặt già nua bỗng lộ rõ thần sắc lo lắng bất an. Xem ra lão có lẽ là rất quan tâm tới chuyện này.

Mặc dù Triệu Nhan thấy lạ vì sao Thôi nội thị lại quan tâm tới vấn đề ngô và khoai lang như vậy. Nhưng nếu lúc trước Triệu Thự đã nói cho đối phương biết rồi, đó cũng chính là nói Thôi nội thị rất được Triệu Thự tín nhiệm. Vì vậy hắn do dự một hồi liền đáp:

- Không sai, ngô và khoai lang quả thực sản lượng vô cùng cao, trong đó sản lượng mẫu ngô có thể đạt gấp đôi lúa nước. Còn về khoai lang thì lại càng cao hơn, chí ít cũng có hai ba nghìn cân, cho dù là phơi khô, cũng có thể cân được trên nghìn cân.

- Quận … Quận Vương, người … người không lừa lão nô chứ?

Thôi nội thị nghe thấy sản lượng của ngô và khoai lang, bỗng thấy kích động, hai tay vịn vào miệng vạc, toàn thân run lên hỏi.

Với thân phận của Thôi nội thị, nghi ngờ lời của Triệu Nhan như vậy là vô cùng thất lễ, thậm chí còn bị trách tội. May mà Triệu Nhan cũng không quan tâm gì tới chuyện này, liền mỉm cười đáp lại:

- Bổn vương đương nhiên không thể lừa ngươi. Hơn nữa ngươi là người trồng lô ngô và khoai lang đầu tiên, tin chắc tới khi thu hoạch, có thể thấy được sản lượng của hai loại cây trồng này. Thậm chí nói không chừng còn có thể thưởng thức được hương vị của khoai lang và ngô. Nên nhớ cả Đại Tống ngoài bổn vương có lẽ chưa có ai từng ăn qua hai loại giống cây trồng này.

Khi Triệu Nhan nói tới câu cuối cùng, cũng không khỏi lộ ra nụ cười. chờ sau khi ngô và khoai lang được phát triển rộng khắp, những tá điền ở Thượng Thủy trang cũng không còn phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa.

- Không không không… lương thực quan trọng như vậy, còn có thể giữ lại làm giống, sớm phát triển rộng ra chút, có thể sớm chút khiến cho người ta ăn no một bữa cơm!

Thôi nội thị lúc này chưa tỉnh ngộ từ trong kích động, khuôn mặt bỗng như hồng nhuận lên vài phần, thoạt nhìn có chút quỷ dị, chỉ là khi nói tới câu cuối cùng, thần sắc của Thôi nội thị lại có chút trầm thấp, hình như là nhớ tới chuyện đau lòng nào đó, hai mắt lão ngân ngấn lệ.

- Thôi nội thị, ngươi đây là….

Thấy biểu hiện kỳ lạ của đối phương, Triệu Nhan cũng không khỏi lên tiếng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, Thôi nội thị lúc này mới bừng tỉnh, liền lau nước mắt, đáp lại với giọng khàn đi:

- Để Quận Vương chê cười rồi, lão nô nhớ tới những chuyện xưa, lại thất thố trước mặt Quận Vương, quả thực là đáng chết mà!

- Không sao hết, chỉ là thấy dáng vẻ thương tâm của Thôi nội thị, dường như chuyện năm đó cực kỳ quan trọng đối với lão, không biết có thể nói cho bổn vương nghe được không? Đương nhiên, nếu không tiện thì thôi vậy!

Triệu Nhan có chút hiếu kỳ hỏi.

Nghe thấy lời này của Triệu Nhan, Thôi nội thị bắt đầu có chút do dự, nhưng rất nhanh thở dài một tiếng nói:

- Khởi bẩm Quận Vương, kỳ thực cũng không có gì là không tiện, lão nô vốn là nhân sỹ Hà Trung phủ. Năm lão nô 7 tuổi quê nhà đại hạn, đất cằn ngàn dặm không có thu hoạch, khắp nơi đều là lưu dân. Tổ tông nhà chúng ta ba đời có hơn 30 miệng ăn, nhưng ngoài lão nô ra, tổ phụ, tổ mẫu, đại bá, đại nương, cha vợ, và mấy ca ca tỷ tỷ đều bị chết đói. Nếu năm đó có hai loại thực phẩm sản lượng cao như ngô và khoai lang này, lão nô… lão nô….

Nói tới đây, Thôi nội thị lại một lần nữa nước mắt giàn giụa. Mặc dù mấy chục năm qua đi, nhưng từng người trong nhà lần lượt bị chết đói lại in sâu vào trong đầu lão. Cảm giác đói thấu xương đó như vẫn còn rất mới mẻ. Ngày xưa, sở dĩ lão vào cung chính là vì nghe người ta nói trong cung có thể được ăn cơm no. Về phần làm nội thị bị người ta khinh bỉ, cũng không thể có được tình cảm nam nữ bình thường, theo lão thấy căn bản không quan trọng, thậm chí tới giờ lão cũng không hối hận về lựa chọn vào cung.

Triệu Nhan nghe tới đây cũng trầm mặc hồi lâu. Hắn chưa từng trải qua nạn đói kém đó, không thể hoàn toàn lĩnh hội được cảm nhận của Thôi nội thị, cũng không biết nên làm thế nào để an ủi đối phương, chỉ là nghĩ tới từng người thân bên cạnh bị chết đói, điều đó tuyệt đối là một trong những chuyện bi thảm nhất trên thế gian.

Cùng lúc đó, ở phía đông bắc thành Đông Kinh, trong mật thất bí ẩn nào đó, phòng chỉ mở ra một cửa sổ nhỏ, xiên vào một tia nắng mặt trời chỉ có thể chiếu sáng một khoảng đất nhỏ. Đại bộ phận không gian của căn nhà đều chìm trong bóng tối.

- Điều tra thế nào rồi?

Giọng nói của một chàng thanh niên vang lên trong đêm tối.

- Đã có hai nội ứng đi vào, nhưng đối phương phòng vệ vô cùng nghiêm mật, ngoài lão thái giám đó ra dường như biết nguyên nhân trồng hai loại thực phẩm này ra, những người khác căn bản không có biết.

Một giọng nói khàn khàn đáp lại.

- Điều này thật ra cũng kỳ lạ, vua của một nước chắc chắn không thể vô duyên vô cớ trồng loại cây như vậy, chẳng lẽ trong đó lại có âm mưu gì sao?

Giọng nói của chàng thanh niên đó đầy nghi ngờ lẩm bẩm.

- Liệu có phải đối phương gài bẫy, muốn dụ chúng ta vào đó, sau đó tung một mẻ lưới bắt hết?

Giọng khàn khàn đó lại một lần nữa vang lên. Y cũng cảm thấy hai loại cây thực phẩm đó thực sự không quan trọng, mà là đối phương cố ý đặt bẫy để dụ họ vào.

- Ha ha, mặc kệ có phải thả mồi hay không, chúng ta đều không thể sơ suất được, không phải có hai nội ứng trà trộn vào đó sao? Để họ nghĩ cách phá hủy hai loại cây lương thực đó. Về phần người nhà họ, chúng ta phải chăm sóc cho tốt!

Giọng nói của chàng thanh niên lúc này vô cùng ác nghiệt.

- Vâng!

Giọng nói khàn khàn không chút do dự nhận lệnh. Những tên nội ứng đó được bồi dưỡng vốn chính là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Sau khi hạ lệnh, người có giọng khàn đó liền bỏ đi. Còn người thanh niên đó thì ngây người trong mật thất một hồi, lúc này mới đi ra từ một mật đạo. Lát sau, một chàng thanh niên từ trong một tiểu viện gần mật thất đi ra, chỉ thấy đối phương mặc áo xanh, tay cầm quạt xếp, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó của đối phương, hình như là cũng gợn lên từng trận. Khi động tới tiểu nương tử qua đường xung quanh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn trộm, tiếc là chàng thanh niên này lại không hiểu phong tình, mỉm cười rời đi.

Vào lúc nửa đêm 3 ngày sau, trời đã phủ đầy mây đen, không nhìn thấy ánh sao nữa, trận gió lớn từ buổi chiều thổi tới đêm, không có chút dấu hiệu dừng lại nào. Thành Đông Kinh ồn áo náo động nửa đêm cũng đã chìm lắng xuống, dường như cả thành đều đã chìm vào trong giấc ngủ say. Nhưng đúng lúc này, trong một khu vườn phía tây bắc hoàng cung bỗng lửa cháy ngút trời, tiếp theo đó vô số cung nhân lớn tiếng hô “đi lấy nước”, bỗng nhiên thành Đông Kinh đang ngủ say lập tức bừng tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện