Nhìn thấy Triệu Nhan rõ ràng không muốn quản chuyện này, hai vị sứ tiết Cao Ly đều có chút luống cuống, lập tức chỉ thấy Doãn Quán lúc này mở miệng nói: 

 - Điện hạ, Cao Ly không phải không muốn quản, thật sự là quốc gia của ta lực bất tòng tâm, đặc biệt là trận đại hạn năm nay càng khiến cho quốc gia của ta nguyên khí đại thương, vạn bất đắc dĩ, lúc này mới chỉ có thể thỉnh cầu Đại Tống chủ trì công đạo mà thôi! 

 Doãn Quán không hổ xuất thân tiến sĩ, năng lực diễn trò cũng là hạng nhất, một đoạn văn nói rất đúng nỗi đau buồn tột cùng, hơn nữa còn cố ý nâng Đại Tống, thậm chí ngay cả nước mắt cũng chảy xuống, dường như Cao Ly thật sự đã tận lực rồi, nếu đổi lại là quan viên Đại Tống bình thường, chỉ sợ cũng sẽ bị Doãn Quán thuyết phục. 

 Tuy nhiên Triệu Nhan lại không nhúc nhích chút nào, bởi vì hắn biết đây là kỹ xảo của bọn người Cao Ly, bọn họ khi đối mặt kẻ mạnh hơn sẽ cố ý giả vờ như mình là một kẻ yếu, dùng cách này để đạt được lợi ích, nhưng nếu bọn họ cường đại lên, hoặc là tìm được nơi mạnh hơn để dựa vào, ngay lập tức sẽ lộ ra một bộ dạng tiểu nhân, điểm ấy khi ở hậu thế Triệu Nhan đã nhiều lần thấy được. 

 Nghĩ đến chuyện này, chỉ thấy Triệu Nhan lãnh đạm cười nói: 

 - Doãn sứ tiết, đối với tình cảnh của Cao Ly, bổn vương cũng có chút thông cảm, chỉ tiếc chuyện này thật sự không phải bổn vương có thể làm chủ, cho nên kính xin hai vị đi cầu kiến Thái hậu, mời Thái hậu làm chủ! 

 Triệu Nhan nói xong bưng chén trà, đây đã là ý tiễn khách, Doãn Quán và Triệu Khuê ở Đại Tống thời gian dài như vậy, dĩ nhiên hiểu được đây là ý gì, lập tức hai người cũng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chỉ có thể đứng lên hướng Triệu Nhan cáo từ, Triệu Nhan cũng không có đứng dậy, dù sao bọn họ vẫn chưa đủ tư cách khiến mình phải đích thân đi tiễn. 

 Đợi cho Doãn Quán và Triệu Khuê rời đi, Triệu Nhan cũng không trở về nội trạch mà ngồi ở đó suy tính một lát, cuối cùng cho người gọi Từ quản sự phụ trách đội tàu kinh doanh phía nam tới. Tới gần cuối năm, quản sự các nơi đều cần hồi kinh báo cáo một chút tình hình. Kinh doanh tốt xấu cũng quan hệ đến địa vị của quản sự, mà vị quản sự này ba ngày trước vừa mới trở lại kinh thành. 

 Đợi chốc lát sau, chỉ thấy một người trung niên tay chống quải trượng đi vào phòng khách, ông ta chính là người trước kia suất lĩnh đội tàu tiến đến đánh cướp người Nữ Chân - Từ quản sự, chỉ thấy sau khi ông ta đi vào lập tức thi lễ một cái nói: 

 - Tham kiến Điện hạ! 

 - Không cần đa lễ! 

 Triệu Nhan nói xong ra hiệu cho Từ quản sự ngồi xuống, sau đó mới nói: 

 - Từ quản sự, vừa rồi sứ tiết Cao Ly chạy đến nơi này của ta nói không ít thương nhân đi Cao Ly buôn bán nhân khẩu, sau đó vận chuyển đến Nam Dương, không biết có chuyện này hay không? 

 Nghe được Triệu Nhan đột nhiên hỏi chuyện này, Từ quản sự cũng sửng sốt, tuy nhiên lập tức liền kịp phản ứng nói: 

 - Khởi bẩm Điện hạ, đích xác có chuyện này, kiểu kinh doanh này tuy rằng không trong sạch nhưng thu lợi cũng cực phong phú, một nữ tử Cao Ly chỉ cần một xâu tiền là mua được, sau đó chuyển đến Nam Dương liền tăng giá gấp mười mấy lần, thậm chí là gấp mấy chục lần lợi nhuận, cho nên không ít người đều đỏ mắt trông chờ chuyện đó, trong khoảng thời gian này thường xuyên có đội tàu chạy về hướng bắc, chuyển về gần như chỉ một thứ duy nhất, đều là nữ tử Cao Ly! 

 Khi nói tới đây, Từ quản sự bỗng nhiên do dự một chút. Dường như là có lời gì muốn nói, nhưng lại có chút muốn nói lại thôi, tuy nhiên cuối cùng rốt cuộc vẫn phải cắn răng nói: 

 - Điện hạ, về chuyện mua bán người Cao Ly, tiểu nhân còn có một việc muốn bẩm báo! 

 - Hả? Chuyện gì? 

 Triệu Nhan trong đầu nghĩ đến việc mua bán người Cao Ly mang đến ảnh hưởng gì, sau đó có chút tùy ý mà hỏi. 

 - Khởi bẩm Điện hạ, chuyện mua bán nhân khẩu này kỳ thật cũng có liên quan đến tiểu nhân, kính xin Điện hạ thứ tội! 

 Từ quản sự rốt cuộc vẫn phải cắn răng nói. Ông ta biết rằng nói ra chuyện này có thể sẽ bị trách phạt, nhưng nếu không nói, ngày sau bị người điều tra ra sẽ càng thêm bất lợi đối với ông ta, cho nên còn không bằng thẳng thắn nói ra trước. 

 - Cái gì? Ngươi cũng tham dự buôn bán người ư? 

 Triệu Nhan nghe đến đó cũng có chút căm tức nói, hắn cũng không phải không để cho thủ hạ buôn bán nhân khẩu. Dù sao đây cũng chỉ là người Cao Ly, chẳng qua loại sự tình này dù sao cũng không dễ nghe, vạn nhất truyền ra nhất định sẽ tạo thành đả kích đối với danh dự của hắn, cho nên nếu Từ quản sự muốn làm, nhất định cũng phải thông qua sự đồng ý của hắn mới được. 

 - Không có không có… 

 Từ quản sự vội vàng khoát tay phủ nhận nói: 

 - Điện hạ, tiểu nhân tốt xấu gì cũng biết nặng nhẹ, sự tình lớn như vậy dĩ nhiên không dám tham dự trong đó, chẳng qua nguyên nhân gây ra chuyện này cũng có liên quan đến tiểu nhân, mấy tháng trước tiểu nhân phụng mệnh, suất lĩnh đội tàu đi tới chỗ của người Nữ Chân, đi theo cũng có các thương nhân... 

 Từ quản sự nói xong liền đem chuyện lúc trước bọn họ từ chỗ người Nữ Chân trở về ngang qua Cao Ly, sau đó nói tới chuyện tên béo đồ tể Đồ chưởng quỹ mua bán người Cao Ly, thậm chí ngay cả việc ông ta và vài người trong đội tàu cũng mua một nữ tử Cao Ly làm thị thiếp, chuyện này cũng không giấu diếm. 

 Nghe được Từ quản sự nề nà tình cảm mới giúp Đồ chưởng quỹ chở một nhóm người đi, Triệu Nhan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần người mình không có tham dự trong chuyện này là được, về phần những thương nhân kia hắn có thể không xen vào, hơn nữa những người này đem nữ tử Cao Ly chuyển đến Nam Dương cũng có thể khiến một số di dân hải ngoại an tâm, dù sao hắn cũng biết chuyện trong nhóm di dân hải ngoại nam nữ không cân đối, về phần chuyện nạp tiểu thiếp của Từ quản sự càng không đáng để ở trong lòng. 

 - Như thế thì tốt, chuyện này Lăng Vương phủ chúng ta ngàn vạn lần đừng nhúng tay vào, người Cao Ly đã chạy tới cáo trạng với triều đình, tuy rằng triều đình cũng không có khả năng ngăn chặn những thương nhân kia buôn bán người, nhưng ít nhất cũng sẽ làm ra vẻ. 

 Triệu Nhan lại phân phó. 

 - Vâng! Tiểu nhân hiểu, đội tàu chúng ta đều đang lúc kinh doanh, tuyệt đối sẽ không vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn! 

 Từ quản sự cũng lập tức mở miệng nói, dựa lưng vào Lăng Vương phủ, đội tàu đã có nhiều biện pháp kiếm tiền, căn bản không cần phải buôn bán nhân khẩu. 

 Nhìn thấy Từ quản sự hiểu chuyện như thế, Triệu Nhan cũng mãn ý gật đầu, sau đó lại hỏi thăm ông ta một chút chuyện buôn bán người Cao Ly, cho đến lúc này Triệu Nhan mới biết được, hoá ra ngay mấy tháng trước, vẫn chưa có người nào chú ý tới trò kinh doanh này, tất cả đều bởi vì cái tên Đồ chưởng quỹ kia chở một đám nữ tử Cao Ly đến Nam Dương, kết quả lập tức phát bút tiền phi nghĩa, điều này dẫn tới không ít người noi theo, hơn nữa Cao Ly lại gặp tai nạn, mạng người ti tiện như cỏ rác cho nên mới khiến thương gia kinh doanh nhiều như vậy! 

 - Bọn họ buôn bán người lộ liễu như vậy, Cao Ly dù không muốn đắc tội Đại Tống thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không mặc kệ đi? 

 Triệu Nhan nghe đến đó chợt mở miệng hỏi, nhân lực bị xói mòn, đối với bất kỳ quốc gia nào mà nói cũng không phải một chuyện nhỏ, cho nên Cao Ly bên kia sẽ phải có hành động mới đúng. 

 - Ha hả, Điện hạ có điều không biết, lúc mới bắt đầu Cao Ly bên kia xác thực vô cùng tức giận, Cao Ly vương lại tự mình hạ chiếu, cấm buôn bán người, nhưng những bọn người kia cũng thật sự là dùng mánh khoé thông thiên, cùng lúc bọn họ liên hợp lại phong tỏa mậu dịch Cao Ly, đặc biệt nhu cầu cấp bách là lương thực lại không cho vận chuyển đến dù là một chút, mặt khác bọn họ lại hối lộ quý tộc và quan viên Cao Ly, khiến cho trong triều Cao Ly có không ít người đều lên tiếng, kể từ đó, Cao Ly vương phải chịu đựng áp lực cực lớn, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, tuy nhiên hiện tại xem ra Cao Ly vương vẫn không cam lòng, cho nên mới chạy tới xin chúng ta giúp đỡ. 

 Từ quản sự mặc dù không tham dự, nhưng bởi vì cái tên Đồ chưởng quỹ cho nên ông ta đối với chuyện này cũng vô cùng chú ý. 


 Kết quả Doãn Quán và Triệu Khuê ở Đông Kinh thành vòng vo vô số vòng, lại như cũ không thể tìm ra biện pháp giải quyết, cuối cùng hai người cắn răng một cái, quyết định trực tiếp đi thăm hỏi mấy vị tể tướng, hơn nữa phải tìm được người có thể làm chủ, cho nên hai người bọn họ liền nhắm vào hai vị Tể tướng lớn tuổi nhất, đồng thời cũng đức cao vọng trọng nhất là Tư Mã Quang và Lã công. 

 Vốn Doãn Quán muốn trực tiếp đi tìm Tư Mã Quang, tuy rằng đều là tể tướng, nhưng Tư Mã Quang tuyệt đối là người tin cẩn trong mắt Cao Thái hậu, nhưng bọn họ tới trước cửa phủ Tư Mã Quang mới phát hiện, bởi vì lễ mừng năm mới, người đến viếng thăm Tư Mã Quang thật sự nhiều quá, bọn họ căn bản không thể chen vào được. 

 Rơi vào đường cùng, hai người Doãn Quán và Triệu Khuê đi thăm hỏi Lã công trước, kết quả làm cho bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới chính là, ngay khi bọn hắn vừa mới tới Lã phủ, lại nghe thấy trong phủ truyền ra một trận tiếng khóc, sau đó tôi tớ Lã phủ đi ra, bắt đầu treo lụa trắng ở trước cửa phủ, bọn họ tiến lên hỏi mới biết được, hoá ra Lã công đã bệnh nặng nhiều ngày, ngay lúc nãy rốt cuộc đã cưỡi hạc về Tây thiên rồi. 

 Doãn Quán và Triệu Khuê nghe được Lã công không ngờ chết rồi, chuyện này làm cho bọn họ cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo về mình, sau đó hai người lại thảo luận nửa ngày, quyết định cuối cùng vẫn là trực tiếp đi tìm Tư Mã Quang, vì thế hai người lại lần nữa đi tới trước phủ Tư Mã Quang, còn xếp hàng vài ngày, mắt thấy sắp đến lượt bọn họ, lại tuyệt đối không nghĩ tới chính là, trong Tư Mã phủ bỗng nhiên truyền ra tin tức, Tư Mã Quang đột nhiên phát bệnh, sống chết không rõ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện