Gần cuối năm, Đông Kinh thành so với dĩ vãng cũng càng thêm phồn hoa, sáng sớm tinh mơ vầng thái dương mới vừa lộ ra một tia sáng, trên đường phố cũng đã hết sức náo nhiệt, sáng sớm không chỉ làm khổ những người dân lao động, mặt khác còn có quan lại Đại Tống, hôm nay là đại triều hội, bọn họ cũng phải tiến cung tham gia triều hội.
Tô Tụng ngồi ở trong xe ngựa, tay đang cầm lò ấm, trong đầu lo lắng chuyện hôm nay phải thượng triều, mấy ngày hôm trước Lăng Vương Triệu Nhan tìm đến y, hai người thảo luận một chuyện lớn, việc này có thành công hay không đều dựa cả vào biểu hiện của mấy người bọn họ. Nghĩ đến đây, Tô Tụng không kìm nổi đưa thay sờ sờ đạo tấu chương trong tay áo.
Đoạn thời gian trước Trần Thăng Chi cuối cùng lui xuống khỏi vị trí Tể tướng, vì thế Tô Tụng được bổ sung, chính thức trở thành Tể tướng Đại Tống, đồng thời cũng là người phát ngôn của Triệu Nhan ở trong triều, tuy nhiên Triệu Nhan sẽ không dễ dàng bảo bọn họ giúp mình làm gì, hết thảy chỉ cần dựa theo việc công của bọn họ mà làm, bất quá lần này cũng là ngoại lệ.
Xe ngựa đi vào Tuyên Đức Môn, đi thẳng tới ngoài Đại Khánh môn. Lúc này Tô Tụng mới xuống xe ngựa, đang chuẩn bị tới Tử Thần điện tham gia đại triều hội, lại không nghĩ rằng vừa mới xuống xe ngựa đã nhìn thấy Tô Thức đang cười ha hả nhìn y, điều này làm cho Tô Tụng lập tức cũng cười cười tiến lên phía trước nói:
- Tử Chiêm, hôm nay ngươi tới rất sớm nhỉ!
- Ha ha, ta tới sớm như thế chính là vì chờ vị Tể tướng là ngài đó!
Tô Thức lập tức cũng cười nói, y cùng với Tô Tụng ban đầu ở Quân Khí Giám chính là lão bằng hữu, hơn nữa lại đang ở Quỳnh Châu, giao tình dĩ nhiên vô cùng sâu đậm.
Đại Khánh môn còn cách Tử Thần điện một quãng đường dài, cho nên Tô Tụng và Tô Thức liền kết bạn mà đi, vừa đi vừa nói một vài chính vụ, xung quanh cũng có không ít quan viên tới trước tham gia đại triều hội, gặp được người quen cũng liền chào hỏi. Dựa theo quy củ của Đại Tống, cứ năm ngày cử hành một lần đại triều hội, ở Tử Thần điện, mà mỗi ngày thì cử hành một lần tiểu triều hội, cũng gọi là nội triều hội, cử hành ở Thùy Củng điện, đương nhiên có thể tham gia nội triều hội đều là quan viên trọng yếu, xưng là Thường Sâm quan, cũng gọi là Nhật Sâm quan. Mà quan viên có thể tham gia đại triều hội thì được xưng là Lục Sâm quan, bởi vì đại triều hội mỗi tháng chỉ cử hành sáu lần.
- Tử Dung huynh, chuyện Điện hạ giao phó huynh đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Đợi tới khi xung quanh không có người nào, lúc này Tô Thức mới nhỏ giọng dò hỏi, mấy ngày hôm trước Triệu Nhan đều đã bàn bạc cùng bọn họ, cho nên y cũng biết chuyện cần làm hôm nay là gì.
- Yên tâm đi, tấu chương đã chuẩn bị xong, để ta tự mình trình Thái hậu, chuyện còn lại liền trông cậy vào hai vị được rồi!
Tô Tụng nói tới đây nháy mắt ra hiệu cho Tô Thức, kết quả Tô Thức nhìn theo ánh mắt của Tô Tụng đi, lại chỉ thấy phía trước có hai quan viên đang vừa đi vừa châu đầu ghé tai nghị luận cái gì đó, mặc dù chỉ là phía sau lưng nhưng Tô Thức vẫn như cũ có thể phân biệt ra được, hai người này chính là Chương Đôn và Tăng Bố, bọn họ cùng với Tô Tụng chính là người người phát ngôn của Triệu Nhan ở trong triều.
Chương Đôn là bạn tốt của Tô Thức, tuy rằng trước kia hai người lập trường bất đồng nhưng điều này cũng không có ảnh hưởng đến mối quan hệ bằng hữu, cho nên lúc này nhìn thấy đối phương, Tô Thức cũng liền tiến lên chào hỏi với Chương Đôn, Chương Đôn cũng cười với y, sau đó lặng lẽ thảo luận vài câu, lúc này Tử Thần điện đã ở trước mắt, vì thế một đám người cùng nhau tiến vào trong đại điện.
Bởi vì Triệu Hú tuổi còn nhỏ cho nên bình thường tiểu triều hội cậu có thể không tham gia. Nhưng đại triều hội như hôm nay, Triệu Hú lại nhất định phải trình diện, hơn nữa bởi vì Cao Thái hậu buông rèm chấp chính, toàn bộ Tử Thần điện bố trí cũng vô cùng thú vị, Triệu Hú ngồi ở trên ghế rồng mà Cao Thái hậu lại là ngồi đối diện với cậu, các đại thần đứng giữa Triệu Hú và Cao Thái hậu, khi bắt đầu, các đại thần đầu tiên là thi lễ với Triệu Hú, sau đó lại quay tới thảo luận chính vụ cùng Cao Thái hậu.
Mỗi lần đại triều hội đều hết sức náo nhiệt, nhóm quan Lục Sâm năm ngày mới có thể vào triều một lần cho nên mỗi lần bọn họ đều có thật nhiều tấu chương trình lên, sau đó lại căn cứ nội dung bọn họ tấu mà thảo luận, bất quá hôm nay tình huống lại có chút không giống, đại triều hội vừa mới bắt đầu, chỉ thấy thân là Tể tướng Tô Tụng liền giành trước đứng ra nói:
- Thái hậu, thần có chuyện quan trọng bẩm báo!
- Tô khanh không cần đa lễ, khanh có chuyện gì bẩm báo?
Giọng Cao thái hậu từ phía sau bức rèm che chậm rãi truyền ra.
- Khởi bẩm Thái hậu, thần nhận được phía nam cấp báo tình hình Lăng Châu, năm đó dư nghiệt Tử Hạ chung quanh làm loạn, chẳng những khiến cho cục diện chính trị Lăng Châu không ổn, thậm chí ngay cả tới Quỳnh Châu và Tinh Châu gần đó đều chịu ảnh hưởng, ba châu có liên quan đến an nguy quyền lực Đại Tống ta ở Nam Dương, cho nên kính xin Thái hậu định đoạt!
Tô Tụng nói xong đem trong tấu chương lấy ra đệ trình lên.
Cái gọi là Lăng Châu chính là cố thổ của Tử Hạ, từ sau khi Triệu Nhan diệt Tử Hạ, nơi này liền trở thành Lăng Châu, về phần Tinh Châu lại chính là Tinh Thành, hai châu này phát triển đóng thuyền và tinh luyện kim loại cùng với Quỳnh Châu, trở thành những nơi mà từ Đại Tống đi Nam Dương phải qua, hiện tại thời cuộc Lăng Châu không ổn, tự nhiên cũng liền ảnh hưởng đến an nguy của Nam Dương.
Cao Thái hậu nghe được tô tụng bẩm báo thần sắc cũng trầm xuống, nếu là vào mười năm trước, bà đối với an nguy của Nam Dương căn bản không để trong lòng, thậm chí văn võ cả triều phỏng chừng cũng không để ý, nhưng từ sau khi Triệu Nhan đi phía nam, lại đem việc buôn bán của Nam Dương càng làm càng lớn, hơn nữa còn chiếm cứ một số đảo nhỏ, khiến cho lãnh thổ Đại Tống gia tăng không ít, hơn nữa Nam Dương sản vật phong phú cũng cung cấp không ít thu nhập tài chính, một phần mười nguồn thu của ngân khố quốc gia có liên quan đến Nam Dương, đừng xem thường một phần mười này, ngân khố quốc gia Đại Tống thu vào đã đạt tới mức kinh người - hơn trăm triệu quan, một phần chính là mười triệu quan, nếu thiếu khoản thu này, toàn bộ Đại Tống ngay lập tức sẽ sa vào nguy cơ không đủ tài chính.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên sau khi Cao Thái hậu xem tấu chương, lập tức hướng về quần thần phía dưới hỏi:
- Lăng Châu thế cục không ổn, các vị ái khanh có thể có phương pháp nào tốt xử lý?
Cao Thái hậu vừa nói, chỉ thấy Tư Mã Quang liền đứng ra nói:
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
- Khởi bẩm Thái hậu, Lăng Châu thế cục không xong, đơn giản là một vài dư nghiệt Tử Hạ tác loạn, chỉ cần phái đại quân tiến đến bao vây tiễu trừ là được, vừa vặn mấy năm này Đại Tống ta thái bình lâu ngày, đây đối với quân đội mà nói cũng không chừng là một chuyện tốt, cho nên lão thần cảm thấy có thể điều động quân đội đi Lăng Châu bình định!
- Không thể!
Tư Mã Quang vừa dứt lời, chỉ thấy Chương Đôn bỗng nhiên đứng ra mở miệng nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, thần nghĩ chuyện Tư Mã tướng công đề nghị vạn lần không được.
- Vì sao?
Tư Mã Quang đối với người theo phái cải cách như Chương Đôn chưa từng có thái độ tốt, nếu không có Triệu Nhan che chở đối phương, chỉ sợ ông đã sớm giáng chức Chương Đôn đến Nam Dương làm thổ dân rồi.
- Thần cũng cho rằng Tư Mã tướng công nói như vậy có chút không ổn, việc này có ba nguyên nhân!
Tư Mã Quang vừa dứt lời, chỉ thấy Tăng Bố cũng đứng ra mở miệng nói, xem y và Chương Đôn kẻ xướng người hoạ, dường như là đã sớm thương lượng xong.
- Hả? Ai gia thật ra muốn nghe một chút Tăng Thượng thư phản đối vì lý do gì?
Lúc này Cao Thái hậu cũng mở miệng hỏi, Tăng Bố là Hộ Bộ thượng thư đương nhiệm, tuy nói chức quyền của Hộ bộ bị Tam Ti cướp đi không ít, nhưng vẫn thuộc loại chức vị trọng yếu trong triều.
Thấy Cao Thái hậu mở lời, Tư Mã Quang cũng tạm thời lui sang bên, sau đó chỉ thấy Tăng Bố lúc này mở miệng nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, thần có ba lý do để phản đối, đầu tiên là Lăng Châu tuy rằng đã thuộc sở hữu Đại Tống thống trị nhiều năm, nhưng trong này khí hậu nóng ẩm mưa nhiều, nhiều chướng khí dịch bệnh, mà quân đội của ta phần lớn là không thích ứng được khí hậu, nếu đi đến Lăng Châu, nói không chừng một trận dịch bệnh có thể khiến quân đội giảm quân số một nửa. Cái thứ hai là Lăng Châu vốn là đất cũ của Tử Hạ, dân tâm cũng có chút không ổn định, nếu phái đại quân tiến đến, chẳng may bị dư nghiệt Tử Hạ âm thầm cổ động, rất có thể khiến dân tâm vọng động, nhiễu loạn càng lớn.
Khi nói tới đây, chỉ thấy Tăng Bố hít vào một hơi thật dài lại nói tiếp:
- Về phần lý do cuối cùng là Lăng Châu nơi đó địa hình phức tạp, nếu dư nghiệt Tử Hạ có ý định lẩntrốn, cho dù phái đại quân đến đó cũng bất lực, chỉ biết mất không ngân khố quốc gia, cho nên thần nghĩ không nên phái đại quân chinh phạt, mà phải khéo léo dẹp yên mới là việc chính!
- Tăng Thượng thư nói cực kỳ đúng, từ sau năm đó Lăng Vương điện hạ bình định Lăng Châu, đối với Lăng Châu cũng từng phái đại quân trú đóng, còn tự mình trấn thủ nơi đó trấn an dân tâm, sau lại cũng vẫn ở phía nam, lúc này mới khiến cho Lăng Châu bình an vô sự, tuy nhiên từ khi Lăng Vương điện hạ rời đi, dư nghiệt Tử Hạ này mới thấy cơ hội, nhân cơ hội tác loạn, cho nên thần nghĩ muốn giải quyết vấn đề Lăng Châu rất đơn giản, chỉ cần phiền Lăng Vương điện hạ tự mình đi một chuyến, chỉ cần Lăng Vương vừa đến, Lăng Châu nhất định sẽ một lần nữa an định lại!
Chương Đôn lúc này cũng nghiêm trang mở miệng nói.
Trong lúc ở trên đại điện yên tĩnh không tiếng động, bỗng nhiên chỉ thấy Tư Mã Quang lại đứng ra nói:
- Thái hậu, công lao Lăng Vương bình định Lăng Châu cố nhiên không thể bỏ qua, nhưng lúc này không giống ngày xưa, hiện tại Bệ hạ còn nhỏ tuổi, kinh thành còn cần Lăng Vương điện hạ trấn thủ, thật sự không thể dễ dàng rời khỏi, cho nên thần nghĩ cũng có thể đến Lăng Châu trấn an, nhưng cần phái người khác!
Tư Mã Quang từng trợ giúp Cao Thái hậu đoạt quyền chấp chính, dĩ nhiên không hy vọng Triệu Nhan đi ra làm rối, cho nên ông ta là người đầu tiên phản đối cũng hợp tình lý, mà điều này cũng làm cho Cao Thái hậu thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tư Mã tướng công nói đúng, ai gia cũng cần Lăng Vương hiệp trợ, cho nên việc trấn an vẫn là người khác đi!
Tô Tụng ngồi ở trong xe ngựa, tay đang cầm lò ấm, trong đầu lo lắng chuyện hôm nay phải thượng triều, mấy ngày hôm trước Lăng Vương Triệu Nhan tìm đến y, hai người thảo luận một chuyện lớn, việc này có thành công hay không đều dựa cả vào biểu hiện của mấy người bọn họ. Nghĩ đến đây, Tô Tụng không kìm nổi đưa thay sờ sờ đạo tấu chương trong tay áo.
Đoạn thời gian trước Trần Thăng Chi cuối cùng lui xuống khỏi vị trí Tể tướng, vì thế Tô Tụng được bổ sung, chính thức trở thành Tể tướng Đại Tống, đồng thời cũng là người phát ngôn của Triệu Nhan ở trong triều, tuy nhiên Triệu Nhan sẽ không dễ dàng bảo bọn họ giúp mình làm gì, hết thảy chỉ cần dựa theo việc công của bọn họ mà làm, bất quá lần này cũng là ngoại lệ.
Xe ngựa đi vào Tuyên Đức Môn, đi thẳng tới ngoài Đại Khánh môn. Lúc này Tô Tụng mới xuống xe ngựa, đang chuẩn bị tới Tử Thần điện tham gia đại triều hội, lại không nghĩ rằng vừa mới xuống xe ngựa đã nhìn thấy Tô Thức đang cười ha hả nhìn y, điều này làm cho Tô Tụng lập tức cũng cười cười tiến lên phía trước nói:
- Tử Chiêm, hôm nay ngươi tới rất sớm nhỉ!
- Ha ha, ta tới sớm như thế chính là vì chờ vị Tể tướng là ngài đó!
Tô Thức lập tức cũng cười nói, y cùng với Tô Tụng ban đầu ở Quân Khí Giám chính là lão bằng hữu, hơn nữa lại đang ở Quỳnh Châu, giao tình dĩ nhiên vô cùng sâu đậm.
Đại Khánh môn còn cách Tử Thần điện một quãng đường dài, cho nên Tô Tụng và Tô Thức liền kết bạn mà đi, vừa đi vừa nói một vài chính vụ, xung quanh cũng có không ít quan viên tới trước tham gia đại triều hội, gặp được người quen cũng liền chào hỏi. Dựa theo quy củ của Đại Tống, cứ năm ngày cử hành một lần đại triều hội, ở Tử Thần điện, mà mỗi ngày thì cử hành một lần tiểu triều hội, cũng gọi là nội triều hội, cử hành ở Thùy Củng điện, đương nhiên có thể tham gia nội triều hội đều là quan viên trọng yếu, xưng là Thường Sâm quan, cũng gọi là Nhật Sâm quan. Mà quan viên có thể tham gia đại triều hội thì được xưng là Lục Sâm quan, bởi vì đại triều hội mỗi tháng chỉ cử hành sáu lần.
- Tử Dung huynh, chuyện Điện hạ giao phó huynh đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Đợi tới khi xung quanh không có người nào, lúc này Tô Thức mới nhỏ giọng dò hỏi, mấy ngày hôm trước Triệu Nhan đều đã bàn bạc cùng bọn họ, cho nên y cũng biết chuyện cần làm hôm nay là gì.
- Yên tâm đi, tấu chương đã chuẩn bị xong, để ta tự mình trình Thái hậu, chuyện còn lại liền trông cậy vào hai vị được rồi!
Tô Tụng nói tới đây nháy mắt ra hiệu cho Tô Thức, kết quả Tô Thức nhìn theo ánh mắt của Tô Tụng đi, lại chỉ thấy phía trước có hai quan viên đang vừa đi vừa châu đầu ghé tai nghị luận cái gì đó, mặc dù chỉ là phía sau lưng nhưng Tô Thức vẫn như cũ có thể phân biệt ra được, hai người này chính là Chương Đôn và Tăng Bố, bọn họ cùng với Tô Tụng chính là người người phát ngôn của Triệu Nhan ở trong triều.
Chương Đôn là bạn tốt của Tô Thức, tuy rằng trước kia hai người lập trường bất đồng nhưng điều này cũng không có ảnh hưởng đến mối quan hệ bằng hữu, cho nên lúc này nhìn thấy đối phương, Tô Thức cũng liền tiến lên chào hỏi với Chương Đôn, Chương Đôn cũng cười với y, sau đó lặng lẽ thảo luận vài câu, lúc này Tử Thần điện đã ở trước mắt, vì thế một đám người cùng nhau tiến vào trong đại điện.
Bởi vì Triệu Hú tuổi còn nhỏ cho nên bình thường tiểu triều hội cậu có thể không tham gia. Nhưng đại triều hội như hôm nay, Triệu Hú lại nhất định phải trình diện, hơn nữa bởi vì Cao Thái hậu buông rèm chấp chính, toàn bộ Tử Thần điện bố trí cũng vô cùng thú vị, Triệu Hú ngồi ở trên ghế rồng mà Cao Thái hậu lại là ngồi đối diện với cậu, các đại thần đứng giữa Triệu Hú và Cao Thái hậu, khi bắt đầu, các đại thần đầu tiên là thi lễ với Triệu Hú, sau đó lại quay tới thảo luận chính vụ cùng Cao Thái hậu.
Mỗi lần đại triều hội đều hết sức náo nhiệt, nhóm quan Lục Sâm năm ngày mới có thể vào triều một lần cho nên mỗi lần bọn họ đều có thật nhiều tấu chương trình lên, sau đó lại căn cứ nội dung bọn họ tấu mà thảo luận, bất quá hôm nay tình huống lại có chút không giống, đại triều hội vừa mới bắt đầu, chỉ thấy thân là Tể tướng Tô Tụng liền giành trước đứng ra nói:
- Thái hậu, thần có chuyện quan trọng bẩm báo!
- Tô khanh không cần đa lễ, khanh có chuyện gì bẩm báo?
Giọng Cao thái hậu từ phía sau bức rèm che chậm rãi truyền ra.
- Khởi bẩm Thái hậu, thần nhận được phía nam cấp báo tình hình Lăng Châu, năm đó dư nghiệt Tử Hạ chung quanh làm loạn, chẳng những khiến cho cục diện chính trị Lăng Châu không ổn, thậm chí ngay cả tới Quỳnh Châu và Tinh Châu gần đó đều chịu ảnh hưởng, ba châu có liên quan đến an nguy quyền lực Đại Tống ta ở Nam Dương, cho nên kính xin Thái hậu định đoạt!
Tô Tụng nói xong đem trong tấu chương lấy ra đệ trình lên.
Cái gọi là Lăng Châu chính là cố thổ của Tử Hạ, từ sau khi Triệu Nhan diệt Tử Hạ, nơi này liền trở thành Lăng Châu, về phần Tinh Châu lại chính là Tinh Thành, hai châu này phát triển đóng thuyền và tinh luyện kim loại cùng với Quỳnh Châu, trở thành những nơi mà từ Đại Tống đi Nam Dương phải qua, hiện tại thời cuộc Lăng Châu không ổn, tự nhiên cũng liền ảnh hưởng đến an nguy của Nam Dương.
Cao Thái hậu nghe được tô tụng bẩm báo thần sắc cũng trầm xuống, nếu là vào mười năm trước, bà đối với an nguy của Nam Dương căn bản không để trong lòng, thậm chí văn võ cả triều phỏng chừng cũng không để ý, nhưng từ sau khi Triệu Nhan đi phía nam, lại đem việc buôn bán của Nam Dương càng làm càng lớn, hơn nữa còn chiếm cứ một số đảo nhỏ, khiến cho lãnh thổ Đại Tống gia tăng không ít, hơn nữa Nam Dương sản vật phong phú cũng cung cấp không ít thu nhập tài chính, một phần mười nguồn thu của ngân khố quốc gia có liên quan đến Nam Dương, đừng xem thường một phần mười này, ngân khố quốc gia Đại Tống thu vào đã đạt tới mức kinh người - hơn trăm triệu quan, một phần chính là mười triệu quan, nếu thiếu khoản thu này, toàn bộ Đại Tống ngay lập tức sẽ sa vào nguy cơ không đủ tài chính.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này cho nên sau khi Cao Thái hậu xem tấu chương, lập tức hướng về quần thần phía dưới hỏi:
- Lăng Châu thế cục không ổn, các vị ái khanh có thể có phương pháp nào tốt xử lý?
Cao Thái hậu vừa nói, chỉ thấy Tư Mã Quang liền đứng ra nói:
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
- Khởi bẩm Thái hậu, Lăng Châu thế cục không xong, đơn giản là một vài dư nghiệt Tử Hạ tác loạn, chỉ cần phái đại quân tiến đến bao vây tiễu trừ là được, vừa vặn mấy năm này Đại Tống ta thái bình lâu ngày, đây đối với quân đội mà nói cũng không chừng là một chuyện tốt, cho nên lão thần cảm thấy có thể điều động quân đội đi Lăng Châu bình định!
- Không thể!
Tư Mã Quang vừa dứt lời, chỉ thấy Chương Đôn bỗng nhiên đứng ra mở miệng nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, thần nghĩ chuyện Tư Mã tướng công đề nghị vạn lần không được.
- Vì sao?
Tư Mã Quang đối với người theo phái cải cách như Chương Đôn chưa từng có thái độ tốt, nếu không có Triệu Nhan che chở đối phương, chỉ sợ ông đã sớm giáng chức Chương Đôn đến Nam Dương làm thổ dân rồi.
- Thần cũng cho rằng Tư Mã tướng công nói như vậy có chút không ổn, việc này có ba nguyên nhân!
Tư Mã Quang vừa dứt lời, chỉ thấy Tăng Bố cũng đứng ra mở miệng nói, xem y và Chương Đôn kẻ xướng người hoạ, dường như là đã sớm thương lượng xong.
- Hả? Ai gia thật ra muốn nghe một chút Tăng Thượng thư phản đối vì lý do gì?
Lúc này Cao Thái hậu cũng mở miệng hỏi, Tăng Bố là Hộ Bộ thượng thư đương nhiệm, tuy nói chức quyền của Hộ bộ bị Tam Ti cướp đi không ít, nhưng vẫn thuộc loại chức vị trọng yếu trong triều.
Thấy Cao Thái hậu mở lời, Tư Mã Quang cũng tạm thời lui sang bên, sau đó chỉ thấy Tăng Bố lúc này mở miệng nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, thần có ba lý do để phản đối, đầu tiên là Lăng Châu tuy rằng đã thuộc sở hữu Đại Tống thống trị nhiều năm, nhưng trong này khí hậu nóng ẩm mưa nhiều, nhiều chướng khí dịch bệnh, mà quân đội của ta phần lớn là không thích ứng được khí hậu, nếu đi đến Lăng Châu, nói không chừng một trận dịch bệnh có thể khiến quân đội giảm quân số một nửa. Cái thứ hai là Lăng Châu vốn là đất cũ của Tử Hạ, dân tâm cũng có chút không ổn định, nếu phái đại quân tiến đến, chẳng may bị dư nghiệt Tử Hạ âm thầm cổ động, rất có thể khiến dân tâm vọng động, nhiễu loạn càng lớn.
Khi nói tới đây, chỉ thấy Tăng Bố hít vào một hơi thật dài lại nói tiếp:
- Về phần lý do cuối cùng là Lăng Châu nơi đó địa hình phức tạp, nếu dư nghiệt Tử Hạ có ý định lẩntrốn, cho dù phái đại quân đến đó cũng bất lực, chỉ biết mất không ngân khố quốc gia, cho nên thần nghĩ không nên phái đại quân chinh phạt, mà phải khéo léo dẹp yên mới là việc chính!
- Tăng Thượng thư nói cực kỳ đúng, từ sau năm đó Lăng Vương điện hạ bình định Lăng Châu, đối với Lăng Châu cũng từng phái đại quân trú đóng, còn tự mình trấn thủ nơi đó trấn an dân tâm, sau lại cũng vẫn ở phía nam, lúc này mới khiến cho Lăng Châu bình an vô sự, tuy nhiên từ khi Lăng Vương điện hạ rời đi, dư nghiệt Tử Hạ này mới thấy cơ hội, nhân cơ hội tác loạn, cho nên thần nghĩ muốn giải quyết vấn đề Lăng Châu rất đơn giản, chỉ cần phiền Lăng Vương điện hạ tự mình đi một chuyến, chỉ cần Lăng Vương vừa đến, Lăng Châu nhất định sẽ một lần nữa an định lại!
Chương Đôn lúc này cũng nghiêm trang mở miệng nói.
Trong lúc ở trên đại điện yên tĩnh không tiếng động, bỗng nhiên chỉ thấy Tư Mã Quang lại đứng ra nói:
- Thái hậu, công lao Lăng Vương bình định Lăng Châu cố nhiên không thể bỏ qua, nhưng lúc này không giống ngày xưa, hiện tại Bệ hạ còn nhỏ tuổi, kinh thành còn cần Lăng Vương điện hạ trấn thủ, thật sự không thể dễ dàng rời khỏi, cho nên thần nghĩ cũng có thể đến Lăng Châu trấn an, nhưng cần phái người khác!
Tư Mã Quang từng trợ giúp Cao Thái hậu đoạt quyền chấp chính, dĩ nhiên không hy vọng Triệu Nhan đi ra làm rối, cho nên ông ta là người đầu tiên phản đối cũng hợp tình lý, mà điều này cũng làm cho Cao Thái hậu thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tư Mã tướng công nói đúng, ai gia cũng cần Lăng Vương hiệp trợ, cho nên việc trấn an vẫn là người khác đi!
Danh sách chương