Vốn dĩ Triệu Nhan cho rằng Triệu Hú đến tìm mình vì chuyện của mẫu hậu của cậu là Chu Thái phi, không ngờ cuối cùng Triệu Hú lại nói còn có một chuyện khiến cậu rất bất mãn với Thái hậu, khiến Triệu Nhan không khỏi sửng sốt, lát sau mới lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì?
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi, Triệu Hú chợt tỏ ra hơi ngại ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, lúc lâu sau mới cất tiếng:
- Tam thúc, người xem con đã mười tuổi rồi, một tháng nữa là tròn mười một, người có thể khuyên Thái hậu, có thể đừng bảo con đến chỗ bà ngủ nữa, còn mấy cung nữ già bên cạnh con, nửa đêm tỉnh giấc mà nhìn thấy họ thì phát khiếp, có thể đổi cho con mấy người trẻ hơn chút được không?
Triệu Nhan nghe Triệu Hú nói xong đầu tiên ngây người, sau đó cười sang sảng, nhưng càng khiến Triệu Hú xấu hổ là, lời của Triệu Hú có lẽ sẽ khiến người khác hiểu lầm, nhưng trong chuyện này lại có ẩn tình, vì lúc Triệu Hú đăng cơ còn quá nhỏ, Cao thái hậu dạy dỗ nó cực kì nghiêm khắc, nói ra cũng không biết tên đại thần khốn kiếp nào ba hoa trước mặt Thái hậu, khiến Cao thái hậu lo Triệu Hú còn nhỏ đã đam mê nữ sắc, thế là sắp xếp cho Triệu Hú hai mươi cung nữ lớn tuổi theo hầu, ngày thường cũng thường xuyên gọi Triệu Hú đến cung của bà, bảo Triệu Hú ngủ ở lầu các phía trước giường bà, có thể nói là cướp đoạt hết tự do của Triệu Hú.
- Tam thúc, người cười gì, con nói sai sao, người nói xem con lớn từng này rồi, còn hay đến tẩm cung của Thái hậu ngủ không phải rất vô lí sao, còn hai mươi cung nữ mà Thái hậu an bài cho con, không những già, mà còn xấu xí, có vài người nếp nhăn trên mặt chắc có thể kẹp chết một con ruồi đấy, nửa đêm con tỉnh giấc muốn đi vệ sinh, có mấy lần suýt chút nữa bị cung nữ già đứng trước giường dọa đái ra quần!
Thấy Triệu Nhan phá lên cười, Triệu Hú thẹn quá hóa giận biện minh cho mình.
Tuy nhiên ngoài dự đoán của Triệu Hú là, sau khi Triệu Nhan ngừng cười, chợt nghiêm túc nói:
- Được rồi, chuyện này ta cũng đã biết, dù sao một chuyện cũng là làm, hai chuyện cũng là làm, ta sẽ nghĩ cách giúp con, nhưng thời gian này con phải ngoan ngoãn ở trong cung, đợi tin tốt của ta, tuyệt đối không được tự ý làm càn, biết chưa?
- Biết rồi ạ, cảm ơn tam thúc!
Thấy Triệu Nhan đồng ý, Triệu Hú liền sung sướng nhảy cẫng lên, nhưng sau đó cậu lại cợt nhả nói:
- Tam thúc, người có thể nói thêm với Thái hậu, tốt nhất hãy phái cho con mấy cung nữ tầm tuổi con, dung mạo xinh đẹp nữa thì tuyệt vời, như vậy hằng ngày con cũng có thêm vài người bạn?
- Ừ, con đúng là được voi đòi tiên, phái cung nữ đến cho con là để chăm sóc miếng ăn giấc ngủ của con, nếu cung nữ bằng tuổi con, thì đến chúng còn không chăm sóc được bản thân mình, sao có thể quan tâm đến con?
Triệu Nhan nghe thấy vậy liền tức giận nói.
- Ha ha, tam thúc người đừng giận, con chẳng qua là tiện miệng xin, không được thì thôi, người tranh thủ thời gian giúp con, con phải về cung rồi!
Triệu Hú nói rồi cuống quýt chạy ra ngoài, dường như sợ Triệu Nhan sẽ nhìn ra chút tâm tư bé nhỏ của cậu.
Nhìn bóng lưng Triệu Hú khuất xa dần, Triệu Nhan ngồi đó nghĩ bâng quơ, rất lâu sau mới mở miệng:
- Tuy mười tuổi là hơi sớm, nhưng ai bảo nam nhân Đại Tống chúng ta đều trưởng thành sớm chứ, xem ra cần dạy cho tiểu tử Triệu Hú này vài tiết sinh lí rồi, không nói không chừng tiểu tử này sẽ tự mình tìm hiểu, đến lúc đó sẽ khó sửa.
Đợi Triệu Nhan trở lại nội trạch, Tào Dĩnh đã đợi hắn từ lâu, dù sao Triệu Hú đột nhiên đến, nàng rất lấy làm tò mò, Triệu Nhan không có gì phải giấu nàng, thế là kể lại mâu thuẫn giữa Triệu Hú và Cao thái hậu, khiến Tào Dĩnh nghe xong cười nói:
- Xem ra quyết định ban đầu của phu quân lựa chọn vứt bỏ đại quyền triều chính là đúng, bây giờ mâu thuẫn giữa Bệ hạ và thái hậu đã bắt đầu xuất hiện, mai này Bệ hạ càng trưởng thành, e mâu thuẫn giữa họ sẽ càng gay gắt.
- Ôi, ta hi vọng Thái hậu và Bệ hạ có thể chung sống hòa thuận, đáng tiếc chắc chắn không thể, cho dù ta vẫn nắm quyền, e cũng chẳng còn hơi sức đâu giải quyết quan hệ với Bệ hạ, huống hồ Thái hậu chỉ biết một mực đưa ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác cho Bệ hạ, bó buộc Bệ hạ, mà không biết như vậy chỉ mang hiệu quả ngược lại!
Triệu Nhan lúc này thở dài, nghiêm túc mà nói Cao thái hậu chỉ là vật thế thân mà hắn đẩy ra, tuy do bà tự nguyện và chủ động, song Triệu Nhan trong lòng không tránh khỏi áy náy.
- Bây giờ nói mấy lời này cũng muộn rồi, phu quân chàng nên nghĩ xem giải quyết mâu thuẫn giữa Thái hậu và Chu thái phi thế nào đi, chuyện này thiếp cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn.
Lúc này Tào Dĩnh lại lên tiếng, hàng lông mày lá liễu hơi nhíu lại, nếu là người khác có lẽ còn có cách, nhưng vấn đề hiện tại nằm ở chỗ Cao thái hậu, với tính cách cố chấp của Cao thái hậu, muốn bà hồi tâm chuyển ý quả thực khó hơn lên trời.
Tuy nhiên Triệu Nhan cũng đã định liệu sẵn chuyện này, hắn mỉm cười nói với Tào Dĩnh:
- Nương tử không cần bận tâm, ta đã suy tính kĩ lưỡng chuyện này, nàng sai người chuẩn bị một lễ phẩm hậu hĩnh, sau khi ta tới chỗ một người, người đó chắc chắn sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề này.
- Hả, ai lại có sức mạnh lớn như vậy, có thể thay đổi được cả suy nghĩ của Thái hậu?
Tào Dĩnh nghe xong không dám tin hỏi lại.
- Ha ha, bí mật, nương tử sau này sẽ biết thôi!
Triệu Nhan lúc này cố tình tỏ ra thần bí nói, để trả đũa Tào Dĩnh lúc nãy uy hiếp mình, định nói với Gia Luật Tư bình phẩm của mình về người Khiết Đan.
- Hừ, phu quân thật nhỏ mọn, bỏ đi, dù sao sau này thiếp cũng sẽ biết, vậy thiếp đi tìm Tư nhi muội muội nói chuyện người Khiết Đan!
Thấy vẻ mặt của Triệu Nhan, Tào Dĩnh lập tức đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, bèn không hỏi nữa, làm bộ định đi.
- Đừng đừng đừng, nương tử tha mạng, ta nói là được chứ gì!
Triệu Nhan thấy Tào Dĩnh thật sự định nói với Gia Luật Tư những lời của mình khi nãy, hắn cuống quýt gọi nàng lại, sau đó nói về người mình muốn tìm và kế sách đã nghĩ chu toàn từ lâu, kết quả Tào Dĩnh nghe xong hết sức kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng tán thưởng kế hoạch của Triệu Nhan, còn nói sao mình không nghĩ ra được cách hay thế này.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Nhan đã lên xe mang lễ vật ra khỏi vương phủ, trông như đi thăm bằng hữu, nhưng lúc này đến nhà người khác hình như có hơi sớm, vì thế Triệu Nhan đi dạo chợ ma trước kia chưa đi bao giờ, chợ ma thực chất là một chợ đêm khá đặc biệt, bên trong cái gì cũng bán, hơn nữa một số đồ có nguồn gốc không trong sạch cho lắm, nhưng những người đến đây mua đồ cũng biết điều này, thậm chí có người còn chuyên đi tìm mua những đồ lai lịch bất chính này, vì những thứ đó hầu như đều rất rẻ.
Triệu Nhan lượn mấy vòng chợ ma, cuối cùng mua một cặp đồ gốm, đôi đồ gốm này là đồ cổ thời Tiền Đường, chất lượng rất tốt, nhưng giá lại cực thấp, như vậy mà vẫn không có ai mua, may có Triệu Nhan một văn tiền không mặc cả gì mua luôn, khiến người bán hàng rất vui mừng, trong lòng thầm nghĩ là gặp được một tên gà mờ, coi như tống khứ được đôi hàng ế này đi.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại rất hài lòng với món đồ gốm cổ mà mình mua được, lật đi lật lại ngắm nghía trên tay mấy lần, sau đó mua thêm hai chiếc hộp quà lớn để đựng, rồi đến một quán điểm tâm sạch sẽ ăn sữa bánh quẩy, rồi mới mang quà đến trước một ngôi phủ nguy nga.
Ngôi phủ này rất đồ sộ, bên trong còn có rất nhiều phòng ốc, hai thị vệ canh cổng cũng cao lớn oai phong, vừa nhìn đã biết không phải gia tộc bình thường, trên cổng lớn treo một tấm biển, ở đó viết hai chữ “Cao phủ”, khi mọi người đi qua nơi đây, đều bất giác bước nhanh hơn, thỉnh thoảng khi có người ngẩng đầu nhìn cổng lớn của Cao phủ, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Triệu Nhan quen người trung niên đi ra này, y là cháu của Cao thái hậu Cao Công Hội, đồng thời cũng là gia chủ đời này của Cao gia, hiện nhậm chức Quan sát sứ của phủ Hà Trung, đương nhiên đây chỉ là hư danh, nói đến Cao Công Hội, tuy y là cháu Thái hậu, nhưng lại rất khôn ngoan, trước đó thấy sức ảnh hưởng của Triệu Nhan trong triều, vì thế chủ động tới gặp Triệu Nhan vài lần, Triệu Nhan cũng là người ưa mềm mỏng, cho nên hành động này của Cao Công Hội coi như dung hòa quan hệ giữa hắn và Cao gia.
- Biểu ca khách khí rồi, mấy hôm trước biểu ca đến nhà chơi, bản vương vẫn chưa có thời gian đến đáp lễ, vừa hay hôm nay rảnh rỗi, liền đến chỗ biểu ca ngồi một chút, ngoài ra bản vương biết biểu ca thích đồ cổ, thế là đặc biệt bỏ ra món tiền lớn mua một đôi đồ gốm, đến tặng biểu ca làm quà!
Triệu Nhan nói dối không chớp mắt. Triệu Nhan trên danh nghĩa là con trai của Cao thái hậu, Cao Công Hội lại là cháu của Cao thái hậu, cho nên trên danh nghĩa hai người là anh em họ, nhưng bình thường Triệu Nhan chưa từng xưng hô như vậy.
Thấy Triệu Nhan khách khí như vậy, thậm chí còn gọi mình là biểu ca, khiến Cao Công Hội vừa mừng vừa sợ, đừng thấy Cao thái hậu đang nắm quyền, nhưng y biết cô cô của mình tuổi đã cao, nói khó nghe, e không trụ nổi vài năm nữa, với tuổi trẻ và sức ảnh hưởng của Triệu Nhan, sau này vẫn sẽ chiếm một địa vị quan trọng trên triều đình, vì vậy Cao Công Hội không dám thất lễ với Triệu Nhan, vội vàng nhiệt tình mời hắn vào phủ.
- Chuyện gì?
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi, Triệu Hú chợt tỏ ra hơi ngại ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, lúc lâu sau mới cất tiếng:
- Tam thúc, người xem con đã mười tuổi rồi, một tháng nữa là tròn mười một, người có thể khuyên Thái hậu, có thể đừng bảo con đến chỗ bà ngủ nữa, còn mấy cung nữ già bên cạnh con, nửa đêm tỉnh giấc mà nhìn thấy họ thì phát khiếp, có thể đổi cho con mấy người trẻ hơn chút được không?
Triệu Nhan nghe Triệu Hú nói xong đầu tiên ngây người, sau đó cười sang sảng, nhưng càng khiến Triệu Hú xấu hổ là, lời của Triệu Hú có lẽ sẽ khiến người khác hiểu lầm, nhưng trong chuyện này lại có ẩn tình, vì lúc Triệu Hú đăng cơ còn quá nhỏ, Cao thái hậu dạy dỗ nó cực kì nghiêm khắc, nói ra cũng không biết tên đại thần khốn kiếp nào ba hoa trước mặt Thái hậu, khiến Cao thái hậu lo Triệu Hú còn nhỏ đã đam mê nữ sắc, thế là sắp xếp cho Triệu Hú hai mươi cung nữ lớn tuổi theo hầu, ngày thường cũng thường xuyên gọi Triệu Hú đến cung của bà, bảo Triệu Hú ngủ ở lầu các phía trước giường bà, có thể nói là cướp đoạt hết tự do của Triệu Hú.
- Tam thúc, người cười gì, con nói sai sao, người nói xem con lớn từng này rồi, còn hay đến tẩm cung của Thái hậu ngủ không phải rất vô lí sao, còn hai mươi cung nữ mà Thái hậu an bài cho con, không những già, mà còn xấu xí, có vài người nếp nhăn trên mặt chắc có thể kẹp chết một con ruồi đấy, nửa đêm con tỉnh giấc muốn đi vệ sinh, có mấy lần suýt chút nữa bị cung nữ già đứng trước giường dọa đái ra quần!
Thấy Triệu Nhan phá lên cười, Triệu Hú thẹn quá hóa giận biện minh cho mình.
Tuy nhiên ngoài dự đoán của Triệu Hú là, sau khi Triệu Nhan ngừng cười, chợt nghiêm túc nói:
- Được rồi, chuyện này ta cũng đã biết, dù sao một chuyện cũng là làm, hai chuyện cũng là làm, ta sẽ nghĩ cách giúp con, nhưng thời gian này con phải ngoan ngoãn ở trong cung, đợi tin tốt của ta, tuyệt đối không được tự ý làm càn, biết chưa?
- Biết rồi ạ, cảm ơn tam thúc!
Thấy Triệu Nhan đồng ý, Triệu Hú liền sung sướng nhảy cẫng lên, nhưng sau đó cậu lại cợt nhả nói:
- Tam thúc, người có thể nói thêm với Thái hậu, tốt nhất hãy phái cho con mấy cung nữ tầm tuổi con, dung mạo xinh đẹp nữa thì tuyệt vời, như vậy hằng ngày con cũng có thêm vài người bạn?
- Ừ, con đúng là được voi đòi tiên, phái cung nữ đến cho con là để chăm sóc miếng ăn giấc ngủ của con, nếu cung nữ bằng tuổi con, thì đến chúng còn không chăm sóc được bản thân mình, sao có thể quan tâm đến con?
Triệu Nhan nghe thấy vậy liền tức giận nói.
- Ha ha, tam thúc người đừng giận, con chẳng qua là tiện miệng xin, không được thì thôi, người tranh thủ thời gian giúp con, con phải về cung rồi!
Triệu Hú nói rồi cuống quýt chạy ra ngoài, dường như sợ Triệu Nhan sẽ nhìn ra chút tâm tư bé nhỏ của cậu.
Nhìn bóng lưng Triệu Hú khuất xa dần, Triệu Nhan ngồi đó nghĩ bâng quơ, rất lâu sau mới mở miệng:
- Tuy mười tuổi là hơi sớm, nhưng ai bảo nam nhân Đại Tống chúng ta đều trưởng thành sớm chứ, xem ra cần dạy cho tiểu tử Triệu Hú này vài tiết sinh lí rồi, không nói không chừng tiểu tử này sẽ tự mình tìm hiểu, đến lúc đó sẽ khó sửa.
Đợi Triệu Nhan trở lại nội trạch, Tào Dĩnh đã đợi hắn từ lâu, dù sao Triệu Hú đột nhiên đến, nàng rất lấy làm tò mò, Triệu Nhan không có gì phải giấu nàng, thế là kể lại mâu thuẫn giữa Triệu Hú và Cao thái hậu, khiến Tào Dĩnh nghe xong cười nói:
- Xem ra quyết định ban đầu của phu quân lựa chọn vứt bỏ đại quyền triều chính là đúng, bây giờ mâu thuẫn giữa Bệ hạ và thái hậu đã bắt đầu xuất hiện, mai này Bệ hạ càng trưởng thành, e mâu thuẫn giữa họ sẽ càng gay gắt.
- Ôi, ta hi vọng Thái hậu và Bệ hạ có thể chung sống hòa thuận, đáng tiếc chắc chắn không thể, cho dù ta vẫn nắm quyền, e cũng chẳng còn hơi sức đâu giải quyết quan hệ với Bệ hạ, huống hồ Thái hậu chỉ biết một mực đưa ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác cho Bệ hạ, bó buộc Bệ hạ, mà không biết như vậy chỉ mang hiệu quả ngược lại!
Triệu Nhan lúc này thở dài, nghiêm túc mà nói Cao thái hậu chỉ là vật thế thân mà hắn đẩy ra, tuy do bà tự nguyện và chủ động, song Triệu Nhan trong lòng không tránh khỏi áy náy.
- Bây giờ nói mấy lời này cũng muộn rồi, phu quân chàng nên nghĩ xem giải quyết mâu thuẫn giữa Thái hậu và Chu thái phi thế nào đi, chuyện này thiếp cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn.
Lúc này Tào Dĩnh lại lên tiếng, hàng lông mày lá liễu hơi nhíu lại, nếu là người khác có lẽ còn có cách, nhưng vấn đề hiện tại nằm ở chỗ Cao thái hậu, với tính cách cố chấp của Cao thái hậu, muốn bà hồi tâm chuyển ý quả thực khó hơn lên trời.
Tuy nhiên Triệu Nhan cũng đã định liệu sẵn chuyện này, hắn mỉm cười nói với Tào Dĩnh:
- Nương tử không cần bận tâm, ta đã suy tính kĩ lưỡng chuyện này, nàng sai người chuẩn bị một lễ phẩm hậu hĩnh, sau khi ta tới chỗ một người, người đó chắc chắn sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề này.
- Hả, ai lại có sức mạnh lớn như vậy, có thể thay đổi được cả suy nghĩ của Thái hậu?
Tào Dĩnh nghe xong không dám tin hỏi lại.
- Ha ha, bí mật, nương tử sau này sẽ biết thôi!
Triệu Nhan lúc này cố tình tỏ ra thần bí nói, để trả đũa Tào Dĩnh lúc nãy uy hiếp mình, định nói với Gia Luật Tư bình phẩm của mình về người Khiết Đan.
- Hừ, phu quân thật nhỏ mọn, bỏ đi, dù sao sau này thiếp cũng sẽ biết, vậy thiếp đi tìm Tư nhi muội muội nói chuyện người Khiết Đan!
Thấy vẻ mặt của Triệu Nhan, Tào Dĩnh lập tức đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, bèn không hỏi nữa, làm bộ định đi.
- Đừng đừng đừng, nương tử tha mạng, ta nói là được chứ gì!
Triệu Nhan thấy Tào Dĩnh thật sự định nói với Gia Luật Tư những lời của mình khi nãy, hắn cuống quýt gọi nàng lại, sau đó nói về người mình muốn tìm và kế sách đã nghĩ chu toàn từ lâu, kết quả Tào Dĩnh nghe xong hết sức kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng tán thưởng kế hoạch của Triệu Nhan, còn nói sao mình không nghĩ ra được cách hay thế này.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Nhan đã lên xe mang lễ vật ra khỏi vương phủ, trông như đi thăm bằng hữu, nhưng lúc này đến nhà người khác hình như có hơi sớm, vì thế Triệu Nhan đi dạo chợ ma trước kia chưa đi bao giờ, chợ ma thực chất là một chợ đêm khá đặc biệt, bên trong cái gì cũng bán, hơn nữa một số đồ có nguồn gốc không trong sạch cho lắm, nhưng những người đến đây mua đồ cũng biết điều này, thậm chí có người còn chuyên đi tìm mua những đồ lai lịch bất chính này, vì những thứ đó hầu như đều rất rẻ.
Triệu Nhan lượn mấy vòng chợ ma, cuối cùng mua một cặp đồ gốm, đôi đồ gốm này là đồ cổ thời Tiền Đường, chất lượng rất tốt, nhưng giá lại cực thấp, như vậy mà vẫn không có ai mua, may có Triệu Nhan một văn tiền không mặc cả gì mua luôn, khiến người bán hàng rất vui mừng, trong lòng thầm nghĩ là gặp được một tên gà mờ, coi như tống khứ được đôi hàng ế này đi.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại rất hài lòng với món đồ gốm cổ mà mình mua được, lật đi lật lại ngắm nghía trên tay mấy lần, sau đó mua thêm hai chiếc hộp quà lớn để đựng, rồi đến một quán điểm tâm sạch sẽ ăn sữa bánh quẩy, rồi mới mang quà đến trước một ngôi phủ nguy nga.
Ngôi phủ này rất đồ sộ, bên trong còn có rất nhiều phòng ốc, hai thị vệ canh cổng cũng cao lớn oai phong, vừa nhìn đã biết không phải gia tộc bình thường, trên cổng lớn treo một tấm biển, ở đó viết hai chữ “Cao phủ”, khi mọi người đi qua nơi đây, đều bất giác bước nhanh hơn, thỉnh thoảng khi có người ngẩng đầu nhìn cổng lớn của Cao phủ, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Triệu Nhan quen người trung niên đi ra này, y là cháu của Cao thái hậu Cao Công Hội, đồng thời cũng là gia chủ đời này của Cao gia, hiện nhậm chức Quan sát sứ của phủ Hà Trung, đương nhiên đây chỉ là hư danh, nói đến Cao Công Hội, tuy y là cháu Thái hậu, nhưng lại rất khôn ngoan, trước đó thấy sức ảnh hưởng của Triệu Nhan trong triều, vì thế chủ động tới gặp Triệu Nhan vài lần, Triệu Nhan cũng là người ưa mềm mỏng, cho nên hành động này của Cao Công Hội coi như dung hòa quan hệ giữa hắn và Cao gia.
- Biểu ca khách khí rồi, mấy hôm trước biểu ca đến nhà chơi, bản vương vẫn chưa có thời gian đến đáp lễ, vừa hay hôm nay rảnh rỗi, liền đến chỗ biểu ca ngồi một chút, ngoài ra bản vương biết biểu ca thích đồ cổ, thế là đặc biệt bỏ ra món tiền lớn mua một đôi đồ gốm, đến tặng biểu ca làm quà!
Triệu Nhan nói dối không chớp mắt. Triệu Nhan trên danh nghĩa là con trai của Cao thái hậu, Cao Công Hội lại là cháu của Cao thái hậu, cho nên trên danh nghĩa hai người là anh em họ, nhưng bình thường Triệu Nhan chưa từng xưng hô như vậy.
Thấy Triệu Nhan khách khí như vậy, thậm chí còn gọi mình là biểu ca, khiến Cao Công Hội vừa mừng vừa sợ, đừng thấy Cao thái hậu đang nắm quyền, nhưng y biết cô cô của mình tuổi đã cao, nói khó nghe, e không trụ nổi vài năm nữa, với tuổi trẻ và sức ảnh hưởng của Triệu Nhan, sau này vẫn sẽ chiếm một địa vị quan trọng trên triều đình, vì vậy Cao Công Hội không dám thất lễ với Triệu Nhan, vội vàng nhiệt tình mời hắn vào phủ.
Danh sách chương