Từ quản sự đứng ở đầu thuyền, nhìn trên bến tàu một đám thiếu nữ Cao Ly quần áo tả tơi, lạnh run rẩy trong gió rét đông lạnh, lập tức có chút câm nín nói: 

 - Đồ chưởng quỹ, hàng hoá mà ngươi nói chính là những nữ tử Cao Ly này ư? 

 - Đúng vậy, quản sự ngài cũng biết, bất kể là Lã Tống hay là Nam Dương, ra biển phần lớn đều là nam nhân, chỉ có một số rất ít mới có thể mang theo người nhà định cư ở ngoài biển, do đó, các đảo nhỏ ở ngoài biển gần như đều thiếu nữ nhân, nữ tử thổ dân Nam Dương vừa đen vừa xấu, nam nhân Đại Tống chúng ta cũng không thích lắm, nhưng những nữ nhân Cao Ly này lại không như vậy, cũng không khác biệt lắm so với người Tống, hơn nữa Cao Ly lại gặp thiên tai, những nữ nhân này nếu ta không mua, các nàng cũng chỉ có thể đói chết, cho nên còn không bằng theo ta đi Nam Dương gả cho một người chồng tốt, ngày sau sinh con đẻ cái, cũng xem như là có một nơi tốt để về! 

 Đồ chưởng quỹ cười hì hì mở miệng nói. 

 Nghe được lời giải thích của Đồ chưởng quỹ, Từ quản sự cũng âm thầm khinh bỉ, bọn buôn người chính là bọn buôn người, lại còn nói mình thành cao thượng như vậy, hệt như gã đang làm việc thiện tích đức. Lại nói tiếp y đường đường cũng là quản sự của Lăng Vương phủ, nếu để cho người ta biết đội thuyền của bọn họ lại đi giúp đỡ bọn buôn người bán người, điều này liệu có gây tổn hại đến danh vọng của Lăng Vương phủ hay không? 

 Nghĩ đến những điều trên, trong lòng Từ quản sự cũng có chút chần chừ, âm thầm lo lắng có nên đổi ý hay không, bảo vệ cho danh vọng vất vả lắm mới gây dựng được của Lăng Vương phủ? Tuy nhiên Đồ chưởng quỹ cũng là người khôn khéo, nhìn thấy vẻ mặt của Từ quản sự cũng liền đoán được gì đó, lập tức lại vội vàng nịnh nọt nói: 

 - Từ quản sự, quý tộc thời tiền Đường đều thích nô tỳ Côn Luân, tỳ nữ Tân La, hiện tại nô tỳ Côn Luân chân chính đã không dễ tìm rồi, muốn có cũng là thổ dân Nam Dương, tuy nhiên tỳ nữ Tân La kỳ thật chính là nữ tử Cao Ly, lấy thân phận của ngài, đương nhiên là cần một tỳ nữ Tân La thượng hạng, tiểu nhân đã chọn lựa kỹ càng cho ngài rồi ạ. Hôm nay có thể đưa đến phòng của ngài! 

 - Càn quấy, ta sao thể nhận lễ vật của ngươi! 

 Từ quản sự nghe đến đó cũng liền sầm mặt nói, điều này làm cho Đồ chưởng quỹ giật cả mình, cho là lần này vỗ mông ngựa mà vỗ phải đùi ngựa, tuy nhiên ngay sau đó chỉ nghe Từ quản sự lần nữa mở miệng nói: 

 - Nữ tử Cao Ly mà ngươi tặng giá bao nhiêu, ta theo giá gốc trả cho ngươi! 

 Nghe thấy câu nói tiếp theo của Từ quản sự, lúc này Đồ chưởng quỹ mới yên tâm, nghĩ thầm rằng quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, gã lập tức cười ha hả mà nói: 

 - Quản sự ngài quá khách khí rồi, chẳng qua là giá bằng một cây cải trắng, thật sự không đáng để ngài phải bỏ tiền! 

 - Cái gì? Giá bằng một cây cải trắng? 

 Từ quản sự nghe đến đó liền sửng sốt, từ khi cải trắng được nhập giống đến phương bắc, hàng năm trước mùa đông đều có vô số người trồng cải trắng để dành, nhưng cải trắng càng nhiều, giá cả đương nhiên liền giảm mạnh, hiện giờ phương bắc vào đông, giá của một cây cải trắng thậm chí xuống đến một đồng tiền một cây, nếu nữ tử Cao Ly nữ tử chỉ trị giá một đồng tiền, vậy cũng quá thấp hèn rồi đi? 

 - Quản sự ngài có điều không biết, cải trắng ở Đại Tống chúng ta tuy rằng đã mục nát ở ngoài chợ rồi, nhưng ở Cao Ly bên này vẫn chưa có người nào gieo trồng, cho nên mỗi khi mùa đông đến, chúng ta chỉ cần chở một thuyền cải trắng lại đây là có thể bán với giá trên trời, có vài quý tộc Cao Ly thậm chí còn nguyện ý dùng một xâu tiền để mua một cây cải trắng, lại thêm năm nay La Đạo và Trung Thanh của Cao Ly đều gặp phải thiên tai. Vì có cái ăn, không ít người đều lựa chọn bán con bán cái, cho nên một xâu tiền liền có thể mua được một nữ tử Cao Ly trẻ đẹp. 

 Đồ chưởng quỹ lại cười ha hả giải thích. 

 - Thì ra là thế, vậy sau khi về ta sẽ đưa qua cho ngươi một xe cải trắng, tuy nhiên ngươi cũng đừng quên đưa mấy nữ tử qua cho lão Tam và Vương lão đệ, một đường này bọn họ cũng cực khổ rồi! 

 Từ quản sự nói xong liền xoay người trở về khoang thuyền, nếu lúc trước đã đáp ứng với Đồ chưởng quỹ, y cũng không tiện đổi ý, cùng lắm trực tiếp chuyển những nữ nhân này đến bến cảng hải quân đại đảo Lưu Cầu, bảo Đồ chưởng quỹ đến đó rồi tìm những đội tàu khác vận chuyển. 

 *** 

 Trong doanh địa Hoàn Nhan Bộ, khói lửa lượn lờ, A Cốt Đả dẫm trên cây cầu gỗ cháy đen đi ở trong doanh địa. Cảnh tượng trước mắt này với gã mà nói hết sức quen thuộc, lúc trước khi gã đi xem bộ lạc Gấu Đen bị thiêu huỷ, cũng là cảnh hệt như vậy, chỉ có điều hiện giờ bộ Gấu Đen đã là một bộ phận của Hoàn Nhan bộ của gã, so ra thì, số người thương vong của Hoàn Nhan bộ bọn họ cũng không quá nhiều, nhưng vật tư tồn trữ trong bộ lạc gần như đều bị hoả công của người Tống đốt thành tro tàn. 

 - Đầu lĩnh, đã kiểm kê qua, từ đêm qua đến nay số người chết trận chỉ có 107 người, nhưng người bị thương lại lên đến hơn 1300 người, hơn nữa đại bộ phận đều là bỏng, về phần vật tư trong bộ lạc thì gần như tổn thất sạch, hiện tại ta đã để tất cả người trong bộ lạc giao lại toàn bộ lương thực bên người, sau đó thống nhất phân phối, tuy nhiên cho dù như vậy, phỏng chừng cũng không cầm cự được mấy ngày. 

 Lúc này người phụ trách kiểm kê tổn thất chạy tới bẩm báo với A Cốt Đả, trong giọng nói đầy vẻ lo lắng, tộc nhân Hoàn Nhan Bộ ở xung quanh nghe đến đây, người nào người nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, trước khi qua mùa đông mà không có thức ăn dự trữ, điều này đối với họ mà nói quả thực giống như bị tuyên án tử hình vậy. 

 - Không cần phải lo lắng, Nhị đệ đi vây săn cũng sắp trở về rồi, đến lúc đó nhất định sẽ mang về một lượng lớn con mồi, hiện giờ quan trọng nhất là phải dựng lại doanh địa, lều trại đã bị đốt, ngươi cho người chặt chút gỗ về, dựng lên một vài nhà gỗ để giữ ấm! 

 A Cốt Đả lúc này lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh nói, dẫu cho lửa giận trong lòng gã lớn đến đâu, nhưng ở trước mặt những tộc nhân đang kinh hoàng, đầu lĩnh như gã nhất định phải gắng giữ tỉnh táo, hành động như vậy có thể khiến cho tộc nhân yên tâm trở lại. 

 - Vâng, thuộc hạ đi làm ngay! 

 Người tới đáp ứng một tiếng liền xoay người rời đi, tộc nhân xung quanh nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của A Cốt Đả, người nào người nấy giống như tìm thấy được lãnh tụ tinh thần vậy, vẻ kinh hoàng trên gương mặt cũng giảm đi rất nhiều, bắt đầu có người chủ động đi theo chặt gỗ xây nhà, dù sao lương thực vẫn có thể ăn được vài ngày, nhưng bọn họ nhất định phải dựng lên được căn phòng có thể tránh rét trước buổi tối, nếu không chỉ cần gió lạnh buổi tới thôi là có thể làm người ta đông lạnh đến chết rồi. 

 Nhìn người trong bộ lạc tạm thời được ổn định và bắt đầu hoạt động, thu thập một ít vật hữu dụng bị thiêu hủy trong bộ lạc, điều này khiến A Cốt Đả cuối cùng cũng thở phào, sau đó gã lại bảo một vài tâm phúc, dọc theo phương hướng lúc trước nỏ pháo phóng ra mà đi, rất nhanh đã thấy nơi lúc trước lão Tam bọn họ phóng nỏ pháo, chỉ có điều nơi này ngoại trừ một đống nỏ pháo bị đốt thành tro tàn, không còn thứ nào khác cả. 

 - Người Tống đê tiện, sớm muộn gì cũng có một ngày A Cốt Đả ta sẽ bắt các ngươi trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần cho chuyện ngày hôm nay! 

 A Cốt Đả nhìn phương hướng của Đại Tống, hai con mắt tràn đầy vẻ oán độc, lẩm bẩm. 

 Vài ngày sau, tộc nhân mà Ngô Khất Mãi suất lĩnh ra ngoài vây săn trở lại bộ lạc, lần vây săn này của bọn họ được tiến hành vô cùng thành công, chẳng những vây được một đàn lộc lớn, hơn nữa còn phát hiện hai con gấu đang chuẩn bị ngủ đông, mặt khác còn có một ít động vật nhỏ khác, có thể nói chuyến này của bọn họ là thắng lợi trở về, điều này cũng khiến cho đám người Ngô Khất Mãi khi trở về gương mặt đầy nét cười. 

 Tuy nhiên khi Ngô Khất Mãi bọn họ trở lại bộ lạc, nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn của bộ lạc, nụ cười trên gương mặt bọn họ không khỏi cứng đờ, vốn bọn họ cho rằng tộc nhân sẽ dành cho bọn họ sự hoan nghênh nhiệt liệt, tuy nhiên lại tuyệt đối không nghĩ tới bộ lạc vẫn yên ổn trước khi bọn họ rời đi, lại biến thành bộ dạng bị tàn phá như bây giờ. 

 Thức ăn ở Hoàn Nhan bộ lúc này gần như là đã tiêu hao hết, lúc A Cốt Đả còn đang rầu rĩ, lại nghe được tin đệ đệ trở về, điều này khiến cho gã cũng hết sức cao hứng, lập tức tự mình chạy ra nghênh đón, chỉ có điều khi Ngô Khất Mãi nhìn thấy gã lại quát lớn một tiếng nói: 

 - Đại ca! Đây... Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? 

 - Haiz, chuyện này một lời khó nói hết, đệ cho người phân con mồi cho các tộc nhân ăn đi, bọn họ đã mấy ngày không được ăn một bữa cơm no rồi! 

 A Cốt Đả nghe thấy chất vấn của đệ đệ, trước tiên thở dài một tiếng, sau đó mới mở miệng nói, cho dù là gã có thần kinh thép, nhưng khi gặp phải tổn thất nặng nề như thế cũng không khỏi cảm thấy có chút nhụt chí, đặc biệt nhìn thấy người duy nhất có thể thương lượng với gã là Ngô Khất Mãi trở về, càng khiến cho gã thêm chua xót trong lòng. 

 Kỳ thật cho dù A Cốt Đả không nói, Ngô Khất Mãi cũng gần như đoán ra được chuyện đã xảy ra, bởi vì trong bộ lạc khắp nơi đều là dấu vết bị hỏa thiêu, tình hình này giống hệt lúc trước người Tống tập kích bộ lạc Nữ Chân khác, chỉ bất quá là số người thương vong của bộ lạc bọn họ dường như cũng không quá nghiêm trọng. 

 Ngay sau đó Ngô Khất Mãi liền theo A Cốt Đả đi vào bộ lạc, vừa rồi ở bên ngoài nhìn cũng không phải rõ ràng lắm, hiện giờ khi đi vào bên trong, Ngô Khất Mãi phát hiện tổn thất của bộ lạc còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của mình, chỉ thấy toàn bộ bộ lạc không ngờ lại không thấy một lều trại hoàn chỉnh nào cả, đại bộ phận đã được thay thế bằng một vài nhà gỗ đơn sơ vô cùng, giữa khe hở của nhà gỗ được đắp lên một ít cỏ và bùn, miễn cưỡng có thể ngăn gió lạnh ở phía ngoài, về phần số lượng không nhiều những lều trại còn sót, phần lớn cũng bị đốt thành nhiều lỗ thủng, có vài nữ nhân đang vá lại lều trại, mặt khác lều trại của bản thân A Cốt Đả dường như cũng không thấy rồi, thậm chí trong bộ lạc đến bây giờ còn có thể ngửi thấy một mùi cháy sém gay mũi. 

 A Cốt Đả dẫn theo Ngô Khất Mãi đến trước một lều trại đầy mảnh chắp vá, sau đó mở rèm để y đi vào, kết quả Ngô Khất Mãi mới vừa vào đến liền lập tức mở miệng hỏi: 

 - Đại ca, có phải người Tống làm hay không? 

 - Đúng vậy, đích thật là người Tống, đều tại ta có chút sơ suất, lúc trước chỉ lo dặn đệ phải cẩn thận, lại không nghĩ tới người Tống lại lớn mật như vậy, chẳng những đánh phủ đầu, hơn nữa còn trực tiếp tấn công Hoàn Nhan Bộ chúng ta, càng đáng giận hơn là bọn họ căn bản không có gan đánh trực diện với chúng ta, mà dựa vào tầm bắn của vũ khí, phóng hoả khí và dầu hoả từ xa, khiến toàn bộ bộ lạc biến thành một biển lửa, nếu không phải hôm nay đệ về kịp lúc, chỉ sợ người trong bộ lạc chúng ta hôm nay đều phải chịu đói rồi. 

 A Cốt Đả lúc này cũng có vẻ vô cùng bất đắc dĩ nói. 


 - Nhưng thức ăn cũng không còn nữa, đi săn tiếp cũng không kịp rồi, chúng ta làm sao sống sót qua mùa đông này đây? 

 Sau khi Ngô Khất Mãi phẫn nộ xong, chợt lại cảm thấy vô cùng bất lực nói. 

 - Hắc hắc, không hẳn là vậy, mấy ngày nay ta đã nghĩ tới một biện pháp, đây cũng là cách duy nhất để chúng ta có thể sống tiếp! 

 Lúc này thanh âm của A Cốt Đả bỗng nhiên trở nên có chút lạnh lẽo nói, trong ánh mắt cũng loé ra thứ ánh sáng giống hệt dã thú. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện