Từ đống hoang tàn bên trong bộ Gấu Đen, A Cốt Đả gần như xác định người tập kích bọn họ nhất định là người Tống, sau đó ở trong núi rừng cũng phát hiện đồ hộp mà người Tống ăn, điều này cũng chứng minh suy đoán của gã, mà người Tống muốn đi vào Trường Bạch sơn nơi này, chỉ có thể là đi thuyền vượt biển mà đến, cho nên A Cốt Đả lập tức chạy về bộ lạc, tập kết đại bộ phận binh lực trong bộ lạc, sau đó đuổi tới bờ biển, quả nhiên phát hiện thuyền lớn của người Tống.
Nhưng khiến A Cốt Đả thất vọng chính là, thuyền của người Tống cũng không có cập bờ mà ngừng ở trong vịnh biển, chính giữa cách một đoạn bờ biển mấy trăm bước, điều này đối với bọn họ mà nói quả thực là xa như trời, chẳng những không thể tới gần, thậm chí ngay cả tiễn cũng bắn không đến thuyền, căn bản không có khả năng công kích được những người Tống đó.
Rất nhanh người Tống trên thuyền cũng phát hiện đám người Nữ Chân A Cốt Đả này, không ít người tụ tập ở trên boong thuyền chỉ trỏ đám người A Cốt Đả ở trên bờ bên kia, đôi lúc còn phát ra từng trận cười vang, điều này làm cho A Cốt Đả càng thêm căm tức, gã đã có thể xác định, lúc trước tập kích bộ Gấu Đen chính là người Tống ở trên thuyền, đáng tiếc gã hiện tại cũng chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì bọn họ được cả.
Tuy nhiên tàu biển của Đại Tống cũng không dừng ở trong vịnh biển lâu lắm, dường như là cảm thấy hành tung của mình đã bại lộ cho nên đội tàu này rất nhanh liền nhổ neo lên đường, chậm rãi rời khỏi vịnh biển này, điều này làm cho Ngô Khất Mãi tức giận kéo cung bắn một mũi tên về mặt biển, đáng tiếc bay ra hơn một trăm bước liền vô lực rơi vào trong nước biển.
- Trở về đi, những người Tống này sẽ không đối mặt trực tiếp với chúng ta đâu.
A Cốt Đả nhìn con thuyền đi xa dần của người Tống, trong ánh mắt hiện lên một đạo hàn quang không tên, tuy rằng đã xác định là người Tống tập kích bộ Gấu Đen, nhưng gã bây giờ vẫn còn có một điểm nghĩ mãi mà không ra, đó chính là những người Tống này là nhằm vào Hoàn Nhan bộ bọn họ, hay là nhằm vào toàn bộ người Nữ Chân mà đến? Mặc dù không có bất kỳ căn cứ nào nhưng A Cốt Đả lại càng nghiêng về dự đoán thứ nhất.
Vài ngày sau, lại một bộ lạc của người Nữ Chân bị tập kích. Lần này đối phương không giống như đối với bộ Gấu Đen mà đốt cho bộ lạc thành một mảnh đất trống, mà là thuần túy dùng phương thức cướp bóc đánh vào một bộ lạc, sau đó cướp đi tất cả vật tư có thể sử dụng được trong bộ lạc. Chẳng qua là đối với một bộ lạc mà nói, trước khi bắt đầu vào đông đã mất đi hơn nửa năm thức ăn tồn trữ. Đây không thể nghi ngờ là đã tuyên bọn họ án tử hình, bởi vì không có thức ăn bọn họ chỉ có thể lạnh đói mà chết trong mùa đông.
Lần này bộ lạc Nữ Chân bị tập kích cũng không phải là bộ lạc phụ thuộc của Hoàn Nhan, thậm chí giữa đôi bên còn có một chút mâu thuẫn, điều này cũng khiến cho A Cốt Đả không khỏi có chút hoài nghi đối với phán đoán lúc trước của chính mình, chẳng lẽ lần này những người Tống đó thật sự chỉ là vì cướp bóc tài vật mà đến? Còn về lúc trước bộ Gấu Đen bị đốt thành tro tàn, có lẽ chỉ là bọn họ muốn mượn việc này để lập uy.
Kế tiếp trong một tháng, đôi khi sẽ có bộ lạc Nữ Chân bị người Tống tập kích, hơn nữa những người Tống này dường như thật sự chỉ là vì tài vật mà đến. Chỉ cần một bộ lạc bỏ lại vật tư tồn trữ mà bỏ chạy, bọn họ cũng lười đuổi theo, tuy nhiên nếu có người dám phản kháng, như vậy nghênh đón bọn họ sẽ là trận đuổi giết cực kỳ hung tàn, những người Tống này được huấn luyện có tố chất và thủ đoạn tàn nhẫn, những bộ lạc không muốn từ bỏ vật tư thường sẽ bị diệt tộc, trong lúc nhất thời cũng làm cho các bộ lạc Nữ Chân khi nhắc đến người Tống là biến sắc.
Ngoại trừ bộ Gấu Đen ra, Hoàn Nhan bộ lại có mấy bộ lạc phụ thuộc bị người Tống tập kích, trong đó có hai bộ lạc bị diệt tộc, mặt khác vài bộ lạc bởi vì sau khi phát hiện người Tống, đầu lĩnh của bọn họ quyết đoán từ bỏ bộ lạc, lúc này mới trốn thoát, vì thế A Cốt Đả chẳng những đem những bộ lạc này an trí xung quanh Hoàn Nhan bộ, hơn nữa còn lệnh các bộ lạc phụ thuộc khác không bị tập kích cũng dời qua đây, cứ thế liền hình thành nhóm bộ lạc có một quy mô khổng lồ, tin chắc là những người Tống đó căn bản không dám tập kích đâu.
Trên thực tế biện pháp của A Cốt Đả đích xác vô cùng hữu hiệu, từ khi gã tụ tập các bộ lạc phụ thuộc lại cùng một chỗ, những người Tống đó quả nhiên không dám tới, chỉ có điều một vài bộ lạc nhỏ khác sẽ không may mắn như vậy, thỉnh thoảng sẽ có bộ lạc nhỏ bị tập kích, chẳng những số người thương vong thảm trọng, vật tư lại càng bị đánh cướp không còn manh giáp. Những bộ lạc còn lại muốn chạy trốn đều không có biện pháp để chạy được, bởi vì mùa đông sắp đến rồi. Nếu chẳng may trong quá trình di chuyển đụng phải tuyết lớn, chỉ e là toàn bộ bộ lạc bọn họ đều sẽ bị đông chết trên đường. Cho nên hiện tại những người Nữ Chân này chỉ có thể cầu nguyện tuyết lớn đến sớm một chút, như vậy đợi cho đường bị tuyết che, cũng không cần lo lắng bị người Tống tập kích nữa rồi.
Đương nhiên người Nữ Chân cũng không phải chưa từng nghĩ phải phản kích người Tống, nhưng đội tàu của Đại Tống ở trên mặt biển chu du bất định, hơn nữa cũng không biết bọn họ từ nơi nào lấy được tình báo, không ngờ có thể chuẩn xác biết từng vị trí của mỗi bộ lạc, một khi bọn họ xác định mục tiêu, sẽ suốt đêm lên bờ đánh bất ngờ đối phương, căn bản không để cho bộ lạc Nữ Chân thời gian để thở dốc, mỗi lần đều là một kích liền lui, khiến cho những người Nữ Chân họ muốn trả thù cũng căn bản tìm không thấy tung tích của bọn họ, điều này cũng làm cho vô số người Nữ Chân hận tới mức ngứa cả răng, nhưng lại không thể làm gì được người Tống.
Có lẽ là ngay ông trời cũng không vừa mắt nhìn người Tống ở vùng đất duyên hải đốt giết đánh cướp, năm nay trận tuyết đầu tiên rốt cuộc cũng đã rơi, tuy rằng tuyết rơi không lớn, chỉ tích lại trên mặt đất một tầng mỏng cỡ ngón tay, nhưng cũng khiến cho đường trong núi vừa ướt vừa trơn, khiến việc đi lại vô cùng bất tiện, hơn nữa theo trận tuyết này, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống càng thấp hơn, tuy rằng nước biển không dễ kết băng, nhưng phỏng chừng cũng không mất bao lâu mặt biển cũng sẽ bị đông lại, điều này cũng khiến cho tất cả người Nữ Chân đều thở phào, cho rằng người Tống lần này hẳn sẽ rời đi thôi.
Trên thực tế cũng đích xác giống như hy vọng của tất cả người Nữ Chân vậy, trong vòng nửa tháng sau khi tuyết rơi, người Tống đích xác không có tập kích tiếp bất kỳ bộ lạc nào, không ít bộ lạc phái người đến bờ biển tra xét, A Cốt Đả cũng đồng dạng phái ra không ít người đến bờ biển, kết quả cũng không có phát hiện con thuyền đáng ghét hồi trước, điều này làm cho tất cả người Nữ Chân rốt cuộc cũng yên lòng, bắt đầu tích cực chuẩn bị qua mùa đông.
- Đại ca, ta dẫn người ra ngoài vây săn, huynh cứ về đợi chúng ta chở đầy con mồi về đi!
Bên ngoài Hoàn Nhan bộ, Ngô Khất Mãi lưng đeo cung tiễn, cười ha hả nói cáo từ với A Cốt Đả.
Vốn là Hoàn Nhan bộ có vật tư sung túc, hơn nữa lúc trước trước uy hiếp của người Tống, bọn họ vẫn không ra ngoài săn thêm thú, nhưng cùng với việc những bộ lạc phụ thuộc như bộ Gấu Đen bị người Tống đánh lén, vật tư trong những bộ lạc này cũng bị đánh cướp không còn manh giáp, nhưng những người còn lại của các bộ lạc này vẫn cần phải ăn cơm, chỉ dựa vào lương thực mà bản thân Hoàn Nhan bộ tồn trữ căn bản không chống đỡ được cho đến mùa xuân năm sau, cho nên đầu lĩnh của mấy bộ kia đều đề nghị A Cốt Đả, dự định nhân lúc trời đông vẫn chưa hoàn toàn đến, ra ngoài săn một ít con mồi, chỉ có điều A Cốt Đả không yên tâm về bọn họ, cho nên bảo Ngô Khất Mãi tổ chức những người ra ngoài săn thú lại, tiến hành một cuộc vây săn quy mô lớn, như vậy người nhiều sẽ an toàn, đồng thời cũng có thể săn được càng nhiều con mồi hơn nữa.
- Ừ, mọi người đi sớm về sớm, đồng thời trên đường cũng phải cẩn thận một chút, ta vẫn có chút không yên tâm về những người Tống đó!
A Cốt Đả lúc này lại lần nữa dặn dò, nếu không phải là thức ăn trong bộ lạc thật sự không đủ, gã cũng tuyệt đối không đồng ý cho lần đi vây săn này.
- Đại ca sao huynh vẫn chưa yên tâm, chúng ta không phải đã phái người tìm hiểu qua rồi đó ư, những người Tống đó đã sớm rút lui, mặt biển cũng sắp bị đông cứng lại, bọn họ cũng khẳng định là đã sớm đi về rồi.
Ngô Khất Mãi lại có chút không thèm để ý nói, rừng rậm bên ngoài bộ lạc đã đóng thành băng, hơn nữa trên đường lại rơi một tầng tuyết mỏng, y không tin là người Tống còn dám đi rồi quay lại trong loại thời tiết như thế này.
- Người Tống có khả năng đã rời khỏi, nhưng trong lòng ta vẫn thấy có chút không đúng cho lắm, đệ vẫn cẩn thận một chút thì hơn!
A Cốt Đả lúc này lại hết sức nghiêm túc nói, tuy rằng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy người Tống đã rời đi, nhưng gã luôn cảm giác bất an đủ điều, Ngô Khất Mãi lần này mang hơn một ngàn thanh niên cường tráng đi vây săn, nếu chẳng may bị người khác phục kích, vậy đối với Hoàn Nhan bộ bọn họ mà nói tuyệt đối là một đả kích nghiêm trọng.
Gần đến canh hai tối hôm đó, A Cốt Đả như thường lệ dẫn người đi dò xét phía ngoài bộ lạc một lượt, kiểm tra các trạm gác một chút, ngoại trừ có mấy kẻ lười biếng bị gã quất cho vài roi, cũng không có tình hình khác thường, cuối cùng gã cũng yên tâm trở lại trong trướng bồng của bộ lạc mình, uống một bát canh thịt ấm áp vào bụng, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Theo thời gian trôi qua, Hoàn Nhan bộ cùng với những bộ lạc phụ thuộc ở phía ngoài cũng dần dần an tĩnh lại, lúc này bên ngoài bỗng nhiên nổi gió, tuy không phải là rất lớn, nhưng khi tiếng gió vang lên "Vu vu", lại khiến người ta càng cảm thấy sự ấm áp trong trướng bồng, điều này cũng khiến cho đa số mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, đêm nay sẽ là một đêm yên tĩnh và an bình, nhưng mắt thấy canh năm sắp trôi qua, đây là khoảng thời gian tối nhất trước bình minh, trước đó là chân trời phía đông hừng sáng, sau đó là nghênh đón một buổi sớm cuối thu, điều này cũng khiến cho những người đứng gác được an bài ở bên ngoài Hoàn Nhan bộ đều có chút buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn có người bắt đầu lim dim ngủ.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy từ trong bóng tối bay vụt ra mấy mũi tên lông vũ, trong chớp mắt liền bắt xuyên qua yết hầu của người đứng gác kia, khiến cho bọn họ ngay một tiếng rên cũng chưa kịp phát ra đã mất mạng!
Nhưng khiến A Cốt Đả thất vọng chính là, thuyền của người Tống cũng không có cập bờ mà ngừng ở trong vịnh biển, chính giữa cách một đoạn bờ biển mấy trăm bước, điều này đối với bọn họ mà nói quả thực là xa như trời, chẳng những không thể tới gần, thậm chí ngay cả tiễn cũng bắn không đến thuyền, căn bản không có khả năng công kích được những người Tống đó.
Rất nhanh người Tống trên thuyền cũng phát hiện đám người Nữ Chân A Cốt Đả này, không ít người tụ tập ở trên boong thuyền chỉ trỏ đám người A Cốt Đả ở trên bờ bên kia, đôi lúc còn phát ra từng trận cười vang, điều này làm cho A Cốt Đả càng thêm căm tức, gã đã có thể xác định, lúc trước tập kích bộ Gấu Đen chính là người Tống ở trên thuyền, đáng tiếc gã hiện tại cũng chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì bọn họ được cả.
Tuy nhiên tàu biển của Đại Tống cũng không dừng ở trong vịnh biển lâu lắm, dường như là cảm thấy hành tung của mình đã bại lộ cho nên đội tàu này rất nhanh liền nhổ neo lên đường, chậm rãi rời khỏi vịnh biển này, điều này làm cho Ngô Khất Mãi tức giận kéo cung bắn một mũi tên về mặt biển, đáng tiếc bay ra hơn một trăm bước liền vô lực rơi vào trong nước biển.
- Trở về đi, những người Tống này sẽ không đối mặt trực tiếp với chúng ta đâu.
A Cốt Đả nhìn con thuyền đi xa dần của người Tống, trong ánh mắt hiện lên một đạo hàn quang không tên, tuy rằng đã xác định là người Tống tập kích bộ Gấu Đen, nhưng gã bây giờ vẫn còn có một điểm nghĩ mãi mà không ra, đó chính là những người Tống này là nhằm vào Hoàn Nhan bộ bọn họ, hay là nhằm vào toàn bộ người Nữ Chân mà đến? Mặc dù không có bất kỳ căn cứ nào nhưng A Cốt Đả lại càng nghiêng về dự đoán thứ nhất.
Vài ngày sau, lại một bộ lạc của người Nữ Chân bị tập kích. Lần này đối phương không giống như đối với bộ Gấu Đen mà đốt cho bộ lạc thành một mảnh đất trống, mà là thuần túy dùng phương thức cướp bóc đánh vào một bộ lạc, sau đó cướp đi tất cả vật tư có thể sử dụng được trong bộ lạc. Chẳng qua là đối với một bộ lạc mà nói, trước khi bắt đầu vào đông đã mất đi hơn nửa năm thức ăn tồn trữ. Đây không thể nghi ngờ là đã tuyên bọn họ án tử hình, bởi vì không có thức ăn bọn họ chỉ có thể lạnh đói mà chết trong mùa đông.
Lần này bộ lạc Nữ Chân bị tập kích cũng không phải là bộ lạc phụ thuộc của Hoàn Nhan, thậm chí giữa đôi bên còn có một chút mâu thuẫn, điều này cũng khiến cho A Cốt Đả không khỏi có chút hoài nghi đối với phán đoán lúc trước của chính mình, chẳng lẽ lần này những người Tống đó thật sự chỉ là vì cướp bóc tài vật mà đến? Còn về lúc trước bộ Gấu Đen bị đốt thành tro tàn, có lẽ chỉ là bọn họ muốn mượn việc này để lập uy.
Kế tiếp trong một tháng, đôi khi sẽ có bộ lạc Nữ Chân bị người Tống tập kích, hơn nữa những người Tống này dường như thật sự chỉ là vì tài vật mà đến. Chỉ cần một bộ lạc bỏ lại vật tư tồn trữ mà bỏ chạy, bọn họ cũng lười đuổi theo, tuy nhiên nếu có người dám phản kháng, như vậy nghênh đón bọn họ sẽ là trận đuổi giết cực kỳ hung tàn, những người Tống này được huấn luyện có tố chất và thủ đoạn tàn nhẫn, những bộ lạc không muốn từ bỏ vật tư thường sẽ bị diệt tộc, trong lúc nhất thời cũng làm cho các bộ lạc Nữ Chân khi nhắc đến người Tống là biến sắc.
Ngoại trừ bộ Gấu Đen ra, Hoàn Nhan bộ lại có mấy bộ lạc phụ thuộc bị người Tống tập kích, trong đó có hai bộ lạc bị diệt tộc, mặt khác vài bộ lạc bởi vì sau khi phát hiện người Tống, đầu lĩnh của bọn họ quyết đoán từ bỏ bộ lạc, lúc này mới trốn thoát, vì thế A Cốt Đả chẳng những đem những bộ lạc này an trí xung quanh Hoàn Nhan bộ, hơn nữa còn lệnh các bộ lạc phụ thuộc khác không bị tập kích cũng dời qua đây, cứ thế liền hình thành nhóm bộ lạc có một quy mô khổng lồ, tin chắc là những người Tống đó căn bản không dám tập kích đâu.
Trên thực tế biện pháp của A Cốt Đả đích xác vô cùng hữu hiệu, từ khi gã tụ tập các bộ lạc phụ thuộc lại cùng một chỗ, những người Tống đó quả nhiên không dám tới, chỉ có điều một vài bộ lạc nhỏ khác sẽ không may mắn như vậy, thỉnh thoảng sẽ có bộ lạc nhỏ bị tập kích, chẳng những số người thương vong thảm trọng, vật tư lại càng bị đánh cướp không còn manh giáp. Những bộ lạc còn lại muốn chạy trốn đều không có biện pháp để chạy được, bởi vì mùa đông sắp đến rồi. Nếu chẳng may trong quá trình di chuyển đụng phải tuyết lớn, chỉ e là toàn bộ bộ lạc bọn họ đều sẽ bị đông chết trên đường. Cho nên hiện tại những người Nữ Chân này chỉ có thể cầu nguyện tuyết lớn đến sớm một chút, như vậy đợi cho đường bị tuyết che, cũng không cần lo lắng bị người Tống tập kích nữa rồi.
Đương nhiên người Nữ Chân cũng không phải chưa từng nghĩ phải phản kích người Tống, nhưng đội tàu của Đại Tống ở trên mặt biển chu du bất định, hơn nữa cũng không biết bọn họ từ nơi nào lấy được tình báo, không ngờ có thể chuẩn xác biết từng vị trí của mỗi bộ lạc, một khi bọn họ xác định mục tiêu, sẽ suốt đêm lên bờ đánh bất ngờ đối phương, căn bản không để cho bộ lạc Nữ Chân thời gian để thở dốc, mỗi lần đều là một kích liền lui, khiến cho những người Nữ Chân họ muốn trả thù cũng căn bản tìm không thấy tung tích của bọn họ, điều này cũng làm cho vô số người Nữ Chân hận tới mức ngứa cả răng, nhưng lại không thể làm gì được người Tống.
Có lẽ là ngay ông trời cũng không vừa mắt nhìn người Tống ở vùng đất duyên hải đốt giết đánh cướp, năm nay trận tuyết đầu tiên rốt cuộc cũng đã rơi, tuy rằng tuyết rơi không lớn, chỉ tích lại trên mặt đất một tầng mỏng cỡ ngón tay, nhưng cũng khiến cho đường trong núi vừa ướt vừa trơn, khiến việc đi lại vô cùng bất tiện, hơn nữa theo trận tuyết này, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống càng thấp hơn, tuy rằng nước biển không dễ kết băng, nhưng phỏng chừng cũng không mất bao lâu mặt biển cũng sẽ bị đông lại, điều này cũng khiến cho tất cả người Nữ Chân đều thở phào, cho rằng người Tống lần này hẳn sẽ rời đi thôi.
Trên thực tế cũng đích xác giống như hy vọng của tất cả người Nữ Chân vậy, trong vòng nửa tháng sau khi tuyết rơi, người Tống đích xác không có tập kích tiếp bất kỳ bộ lạc nào, không ít bộ lạc phái người đến bờ biển tra xét, A Cốt Đả cũng đồng dạng phái ra không ít người đến bờ biển, kết quả cũng không có phát hiện con thuyền đáng ghét hồi trước, điều này làm cho tất cả người Nữ Chân rốt cuộc cũng yên lòng, bắt đầu tích cực chuẩn bị qua mùa đông.
- Đại ca, ta dẫn người ra ngoài vây săn, huynh cứ về đợi chúng ta chở đầy con mồi về đi!
Bên ngoài Hoàn Nhan bộ, Ngô Khất Mãi lưng đeo cung tiễn, cười ha hả nói cáo từ với A Cốt Đả.
Vốn là Hoàn Nhan bộ có vật tư sung túc, hơn nữa lúc trước trước uy hiếp của người Tống, bọn họ vẫn không ra ngoài săn thêm thú, nhưng cùng với việc những bộ lạc phụ thuộc như bộ Gấu Đen bị người Tống đánh lén, vật tư trong những bộ lạc này cũng bị đánh cướp không còn manh giáp, nhưng những người còn lại của các bộ lạc này vẫn cần phải ăn cơm, chỉ dựa vào lương thực mà bản thân Hoàn Nhan bộ tồn trữ căn bản không chống đỡ được cho đến mùa xuân năm sau, cho nên đầu lĩnh của mấy bộ kia đều đề nghị A Cốt Đả, dự định nhân lúc trời đông vẫn chưa hoàn toàn đến, ra ngoài săn một ít con mồi, chỉ có điều A Cốt Đả không yên tâm về bọn họ, cho nên bảo Ngô Khất Mãi tổ chức những người ra ngoài săn thú lại, tiến hành một cuộc vây săn quy mô lớn, như vậy người nhiều sẽ an toàn, đồng thời cũng có thể săn được càng nhiều con mồi hơn nữa.
- Ừ, mọi người đi sớm về sớm, đồng thời trên đường cũng phải cẩn thận một chút, ta vẫn có chút không yên tâm về những người Tống đó!
A Cốt Đả lúc này lại lần nữa dặn dò, nếu không phải là thức ăn trong bộ lạc thật sự không đủ, gã cũng tuyệt đối không đồng ý cho lần đi vây săn này.
- Đại ca sao huynh vẫn chưa yên tâm, chúng ta không phải đã phái người tìm hiểu qua rồi đó ư, những người Tống đó đã sớm rút lui, mặt biển cũng sắp bị đông cứng lại, bọn họ cũng khẳng định là đã sớm đi về rồi.
Ngô Khất Mãi lại có chút không thèm để ý nói, rừng rậm bên ngoài bộ lạc đã đóng thành băng, hơn nữa trên đường lại rơi một tầng tuyết mỏng, y không tin là người Tống còn dám đi rồi quay lại trong loại thời tiết như thế này.
- Người Tống có khả năng đã rời khỏi, nhưng trong lòng ta vẫn thấy có chút không đúng cho lắm, đệ vẫn cẩn thận một chút thì hơn!
A Cốt Đả lúc này lại hết sức nghiêm túc nói, tuy rằng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy người Tống đã rời đi, nhưng gã luôn cảm giác bất an đủ điều, Ngô Khất Mãi lần này mang hơn một ngàn thanh niên cường tráng đi vây săn, nếu chẳng may bị người khác phục kích, vậy đối với Hoàn Nhan bộ bọn họ mà nói tuyệt đối là một đả kích nghiêm trọng.
Gần đến canh hai tối hôm đó, A Cốt Đả như thường lệ dẫn người đi dò xét phía ngoài bộ lạc một lượt, kiểm tra các trạm gác một chút, ngoại trừ có mấy kẻ lười biếng bị gã quất cho vài roi, cũng không có tình hình khác thường, cuối cùng gã cũng yên tâm trở lại trong trướng bồng của bộ lạc mình, uống một bát canh thịt ấm áp vào bụng, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Theo thời gian trôi qua, Hoàn Nhan bộ cùng với những bộ lạc phụ thuộc ở phía ngoài cũng dần dần an tĩnh lại, lúc này bên ngoài bỗng nhiên nổi gió, tuy không phải là rất lớn, nhưng khi tiếng gió vang lên "Vu vu", lại khiến người ta càng cảm thấy sự ấm áp trong trướng bồng, điều này cũng khiến cho đa số mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, đêm nay sẽ là một đêm yên tĩnh và an bình, nhưng mắt thấy canh năm sắp trôi qua, đây là khoảng thời gian tối nhất trước bình minh, trước đó là chân trời phía đông hừng sáng, sau đó là nghênh đón một buổi sớm cuối thu, điều này cũng khiến cho những người đứng gác được an bài ở bên ngoài Hoàn Nhan bộ đều có chút buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn có người bắt đầu lim dim ngủ.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy từ trong bóng tối bay vụt ra mấy mũi tên lông vũ, trong chớp mắt liền bắt xuyên qua yết hầu của người đứng gác kia, khiến cho bọn họ ngay một tiếng rên cũng chưa kịp phát ra đã mất mạng!
Danh sách chương