A Cốt Đả đi đến nơi vốn là doanh địa của bộ Gấu Đen, lọt vào tầm mắt là một vùng cháy đen, chỉ thấy doanh địa vốn có thể ở được hơn một ngàn người giờ đã hoàn toàn bị đốt thành bình địa, hơn nữa trên mảnh đất cháy đen này còn thường xuyên nhìn thấy một vài thi thể cháy sém, toả ra mùi gay mũi, đây đều là thi thể của tộc nhân bộ Gấu Đen, có vài thi thể đã bị dã thú gặm cắn qua, thoạt nhìn càng thêm thê thảm. 

 - Hu hu… 

 Nhìn thấy cảnh tượng doanh trại thê thảm đến thế, đám tộc nhân bộ Gấu Đen cùng A Cốt Đả trở về cũng không khỏi khóc rống lên, trong đó có một vài người của bộ tộc bộ Gấu Đen dựa theo trí nhớ tìm về nhà cũ của mình, sau đó dường như nổi điên mà tìm kiếm gì đó, mỗi lần tìm được một thi thể, liền có người phát ra tiếng gào đau đớn, quả thật giống như những con mãnh thú bị thương vậy. 

 - Đầu lĩnh, bộ Gấu Đen của chúng ta xong rồi, những người còn lại như chúng ta đây nguyện ý hoàn toàn gia nhập vào bộ Hoàn Nhan, chỉ xin thủ lĩnh báo thù cho bộ Gấu Đen chúng ta! 

 Lúc này đầu lĩnh của bộ Gấu Đen bỗng quỳ rạp trước A Cốt Đả, trước đó y đã kiểm tra lại một lần, những người may mắn còn sống của bộ lạc họ không đến 200 người, từ một bộ lạc cỡ trung bình lớn thoáng chốc trở thành một bộ lạc nhỏ, hơn nữa tất cả vật tư hoặc là bị đốt, hoặc là bị cướp, điều này đối với họ mà nói, căn bản là không thể sống qua cái mùa đông này, cho nên còn không bằng trực tiếp gia nhập vào bộ Hoàn Nhan, như vậy những người còn sót lại như họ mới có thể sống tiếp. 

 - Yên tâm đi, bộ Gấu Đen các ngươi là bộ lạc phụ thuộc của bộ Hoàn Nhan chúng ta, hiện giờ lại có người dám đánh lén các ngươi, vậy thì sẽ đối đầu với bộ Hoàn Nhan chúng ta, thù này ta nhất định sẽ giúp các ngươi báo! 

 A Cốt Đả lúc này cũng trầm mặt nói, từ sau khi đánh bại Liêu Quốc, y vẫn luôn thấy hớn hở, thậm chí y đã lên kế hoạch thống nhất Nữ Chân, nhưng hiện giờ bộ Gấu Đen, bộ lạc phụ thuộc trọng yếu của y không ngờ lại bị người khác diệt tộc, đây không chỉ là khiêu khích uy nghiêm của y, đồng thời cũng là một chướng ngại cực lớn trong kế hoạch thống nhất Nữ Chân của y, cho nên bất kể nhìn từ phương diện nào, y tuyệt đối không thể bỏ qua cho đối phương. 

 Kế tiếp A Cốt Đả tự mình dẫn theo người kiểm tra kỹ càng một lần bộ Gấu Đen đã bị người khác đốt thành đống hoang tàn, hy vọng có thể tìm được manh mối của kẻ đánh lén này, ví dụ như vũ khí mà đối phương để quên, hay thi thể gì đó. Từ đó nói không chừng có thể phát hiện ra được thân phận của kẻ đánh lén. 

 Tuy nhiên khiến A Cốt Đả bọn họ thất vọng chính là, những kẻ đánh lén kia rõ ràng là đã thu dọn qua chiến trường, cả chiến trường chẳng những bị thiêu thành tro, ngoài ra những thi thể hoặc vũ khí mà đối phương để lại đều bị mang đi hết, chỉ phát hiện một ít mũi tên ở khu vực ngoại vi, chỉ là những mũi tên này đều rất bình thường, căn bản không thể đoán được thân phận của đối phương. 

 - Đại ca, đám người này thật giảo hoạt, căn bản không để lại manh mối hữu dụng nào, chỉ có thể thông qua miêu tả của những người của bộ Gấu Đen mà biết được đối phương được huấn luyện rất kỹ càng, hẳn là quân chính quy của quốc gia nào đó, nhưng quân chính quy có thể đạt đến trình độ này cũng chỉ có Cao Ly, lẽ nào thật sự là người Cao Ly? 

 Ngô Khất Mãi đi vài vòng xung quanh đống hoang tàn, cuối cùng lại có chút chán nản đến tìm A Cốt Đả nói, bất kể y làm thế nào cũng không tìm ra được manh mối hữu dụng của kẻ đánh lén. 

 Nghe thấy lời của Ngô Khất Mãi, A Cốt Đả lại thản nhiên nhìn y nói: 

 - Nhị đệ, đệ đừng chỉ chú ý đến mặt ngoài của manh mối, mà phải suy luận sâu xa một chút, ví dụ như đệ nhìn chỗ kia xem! 

 A Cốt Đả nói xong liền chỉ một vị trí trung tâm đống hoang tàn, nơi đây lúc trước dường như có cất trữ không ít đồ, tuy rằng đã bị thiêu, nhưng vẫn lưu lại một đống tro lớn, thậm chí hiện giờ còn có vài làn khói bốc lên. 

 - Nơi này? Nơi này có gì để xem? 

 Ngô Khất Mãi có chút khó hiểu nhìn đống tro tàn kia hỏi. 

 - Nơi này là vị trí trung tâm của doanh địa bộ Gấu Đen, vốn là nhà kho cất trữ vật tư, hơn nửa vật tư của cả bộ lạc đều cất trữ ở chỗ này, có thể nói là nơi có giá trị nhất của cả bộ lạc, tuy nhiên đệ xem thử nơi này, không ngờ người đánh lén lại cho một mồi lửa đốt hết thành tro, điều này nói rõ đối phương đến không phải vì tiền tài, hơn nữa chỉ cần là tộc nhân không trốn thoát được của bộ Gấu Đen, gần như đều khó lòng thoát chết, điều này nói ra mục đích đánh lén của đối phương rất đơn giản, đó chính là để giết người. 

 A Cốt Đả lúc này mở miệng phân tích. 

 - Giết người? Chẳng lẽ là vì báo thù, nếu là vì báo thù, vậy thì rất có thể là hướng đến chúng ta, lẽ nào tên Hoàng đế Liêu Quốc kia vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngờ lại phái quân đội đuổi đến tận đây? 

 Ngô Khất Mãi lúc này cuối cùng đã nghĩ đến một khả năng, hơn nữa y càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán không sai, bởi vì Liêu Quốc tuyệt đối có thực lực và lý do để báo thù bọn họ. 

 - Rất không có khả năng là Liêu Quốc, tuy nơi này cách Liêu Quốc cũng không xa lắm, nhưng từ chỗ này của chúng ta đến biên cảnh Liêu Quốc, trên đường đi toàn là rừng sâu núi thẳm, hiện giờ lại sắp vào đông, Liêu Quốc không thể phái quân đội đến trong rừng núi để đuổi giết chúng ta, đương nhiên bọn họ cũng có khả năng đến theo đường biển, nhưng lại phải vòng qua cả bán đảo Cao Ly, đường xá lại càng thêm xa xôi, với tình huống hiện giờ của Liêu Quốc, chỉ sợ căn bản không có thực lực để chống đỡ cho một nhánh quân đội như vậy đến đuổi giết chúng ta. 

 A Cốt Đả nghe đến đây lại lắc đầu, bác bỏ suy đoán của Ngô Khất Mãi. 

 - Vậy nếu không phải là Liêu Quốc, còn lại chỉ có thể là Cao Ly rồi, nhưng với biểu hiện trước giờ của Cao Ly, sao có thể đột nhiên phái binh đến tiêu diệt bộ Gấu Đen? 

 Ngô Khất Mãi vẫn luôn tin phục A Cốt Đả, đối với phân tích của y cũng không hề hoài nghi, chỉ là vẫn không thể nào tiếp nhận được chuyện người Cao Ly phái binh tiêu diệt bộ Gấu Đen. 

 - Ha ha, cũng chưa hẳn là người Cao Ly, Nhị đệ đừng quên, trên đời này nước mà có thực lực phái ra quân chính quy như vậy, ngoại trừ Liêu Quốc và Cao Ly, còn lại phải kể đến Tống Quốc hùng mạnh hơn kia nữa! 

 Lúc này A Cốt Đả bỗng cười lạnh một tiếng nói, mỗi lần nhắc đến Đại Tống, y đều nghĩ đến Triệu Nhan, tên hung thủ nổ chết phụ thân y và khiến y trở thành bán nam bán nữ, điều này cũng khiến y ôm một mối hận khắc cốt đối với Đại Tống, nếu không phải không đủ thực lực, e là y đã sớm phát binh xuôi nam báo thù rồi. 

 - Đại Tống? Điều này là không thể, Đại Tống cách chúng ta xa như vậy, sao lại có thể phái quân đội đến đây? 

 Ngô Khất Mãi nghe thấy lời của A Cốt Đả thì lại hét lên với vẻ mặt không thể tin được, cũng chính vì khoảng cách xa xôi cho nên y căn bản không nghĩ đến Đại Tống. 

 - Sao lại không thể, Nhị đệ chớ quên phụ thân mất như thế nào! 

 Chỉ thấy A Cốt Đả lúc này rít từ kẽ răng, thù hận trong mắt của y lại càng thêm mãnh liệt. Còn Ngô Khất Mãi nghe thấy A Cốt Đả nhắc đến nguyên nhân cái chết của phụ thân, liền trở nên trầm mặc, nếu lúc trước Đại Tống có thể đưa chiến thuyền đến đây, vậy hiện giờ đương nhiên cũng có thể chuyển quân đội đến đây. 

 Nhìn thấy Ngô Khất Mãi không nói lời nào, chỉ thấy lúc này A Cốt Đả lại lần nữa cười lạnh một tiếng nói: 

 - Mấy năm nay ta vẫn không quên thu thập tình báo của Đại Tống, đặc biệt là tình báo liên quan đến tên Triệu Nhan kia, nghe nói hắn và Hoàng đế Đại Tống đời trước ý kiến bất hoà, vì thế liền chạy đến vùng duyên hải phía nam phát triển buôn bán trên biển, hiện giờ việc buôn bán trên biển của Đại Tống vô cùng hưng thịnh, trên mặt biển khắp nơi đều nhìn thấy thuyền biển của Đại Tống, hải quân của Đại Tống cũng vô cùng cường đại, với thực lực của họ, chở một nhánh quân đội đến đây cũng không phải việc khó khăn gì. 

 Tuy nhiên khi A Cốt Đả vừa dứt lời, chỉ thấy Ngô Khất Mãi lúc này lại nhíu mày nói: 

 - Đại ca, Đại Tống quả thật có thực lực này, nhưng lúc đầu là bọn họ bội ước huỷ bỏ việc kết minh, hơn nữa giết chết phụ thân và đại bá, tính ra thì hẳn là bọn họ có lỗi với chúng ta, hơn nữa từ đó về sau, giữa chúng ta và Đại Tống cũng không có bất kỳ ân oán nào, nếu đã vậy, bọn họ lại vì cớ gì mà trả một cái giá lớn như thế, phái binh đi xa ngàn dặm để tiêu diệt một bộ lạc của chúng ta? 

 Lời của Ngô Khất Mãi cũng là điều mà A Cốt Đả tạm thời chưa nghĩ ra, chỉ thấy y suy tư một lát rồi lần nữa mở miệng nói: 

 - Vấn đề này ta cũng không hiểu, hiện giờ chúng ta lại thiếu đi manh mối, căn bản không thể xác định được hung thủ đánh lén bộ Gấu Đen, tuy nhiên Trường Bạch Sơn là địa bàn của người Nữ Chân chúng ta, chỉ cần có người ngoài xông vào, chúng ta khẳng định có thể đào ra được bọn họ. 

 A Cốt Đả nói xong lời trên, lập tức phái thủ hạ mở rộng phạm vi tìm kiếm, không còn giới hạn trong bộ lạc bộ Gấu Đen này nữa, mà muốn tìm tuyến đường mà người đánh lén đến, dù gì thì đối phương nhiều người như vậy đánh lén bộ Gấu Đen, khẳng định sẽ để lại không ít manh mối trên đường đi, thậm chí cũng rất có thể men theo tuyến đường đến của đối phương, tìm ra nơi ẩn thân của đối phương. 

 Cùng với lệnh mà A Cốt Đả hạ ra, những người Nữ Chân đi cùng y lập tức tản ra, người Nữ Chân bọn họ ở trong núi rừng giống như là ở trong nhà mình vậy, hơn nữa người Nữ Chân người nào người nấy đều là cao thủ truy tung tìm tích, thậm chí chỉ dựa vào dấu chân của một con dã thú, liền có thể biết được chủng loại, kích thước, thể trọng… của con dã thú này, cho nên bảo bọn họ tìm kiếm tung tích của một nhánh quân đội ở trong rừng núi cũng không phải việc khó khăn gì. 

 Quả nhiên, mệnh lệnh của A Cốt Đả vừa được truyền xuống chưa bao lâu, liền có người trở về bẩm báo, bọn họ đã phát hiện ra tuyến đường của đám người đánh lén kia đến, tuy rằng đối phương đã từng xoá dấu vết, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của những thợ săn như họ. 

 Ngay sau đó A Cốt Đả liền cùng với người Nữ Chân về bẩm báo này đi đến sườn đông của bộ Gấu Đen, men theo tung tích mà bọn họ phát hiện đi theo hướng đông khoảng 50 dặm, kết quả rất nhanh bọn họ liền phát hiện thêm càng nhiều manh mối, bởi vì những người đánh lén này dừng lại ở đây một thời gian tương đối dài, cho nên lưu lại càng nhiều dấu vết hoạt động, điều này cũng để lại thêm càng nhiều manh mối cho A Cốt Đả bọn họ. 


 - Vì sao? Sao Đại ca biết? 

 Ngô Khất Mãi đang hưng phấn nghe thấy lời của A Cốt Đả cũng không khỏi hơi sửng sốt hỏi, vừa nãy y còn có chút không dám khẳng định, vì sao hiện giờ lại bỗng nhiên khẳng định như vậy. 

 - Rất đơn giản, nếu ta nhận không sai thì cái bình trong tay đệ hẳn là làm từ thuỷ tinh, nghe nói trong thiên hạ chỉ có người Tống mới biết cách chế tạo, hơn nữa bình thuỷ tinh mà bọn họ dùng có thể bảo quản đồ ăn được một năm, loại thức ăn này được gọi là đồ đóng hộp, là một món ăn thường thấy vô cùng trong quân Đại Tống, hiện giờ cái bình thuỷ tinh này xuất hiện ở đây, ngoại trừ người Tống thì còn ai vào đây? 

 A Cốt Đả lúc này nghiến răng nghiến lợi nói, y vẫn chưa đi tìm Đại Tống báo thù, lại không nghĩ tới đối phương dám chủ động chạy tới địa bàn của y giương oai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện