Trịnh Cao vạn lần không ngờ A Cốt Đả lại chê giá y đưa ra quá thấp, hơn nữa còn bỏ mặc một mình y ở ngoài cổng lớn Hoàn Nhan bộ, từ đầu đến cuối không có ý định mời y vào trong, quả thực coi y giống như ăn mày đang xin cơm, càng khiến Trịnh Cao tức giận là, sau đó y lại xin gặp A Cốt Đả lần nữa, thậm chí có thể còn phải nhượng bộ về giá, nhưng câu trả lời của đối phương là giờ không có thời gian gặp y, bảo y ở ngoài đợi.
- Đồ khốn kiếp, sau này Hoàn Nhan bộ các ngươi đừng để rơi vào tay ta, bằng không các ngươi cứ chờ xem!
Trịnh Cao hầm hầm quay về đoàn của mình, sau đó chỉ về hướng Hoàn Nhan bộ chửi.
- Chủ nhân, ngài đừng quá tức giận, Hoàn Nhan bộ này là bộ lạc Nữ Chân lớn nhất trong vòng trăm dặm trở lại đây, thủ lĩnh kiêu ngạo chút cũng thường tình, hơn nữa lúc nãy tiểu nhân thám thính được một tin quan trọng, chủ nhân nhất định sẽ có hứng thú.
Đúng lúc này, một người hầu trẻ cười ha ha đi đến nói. Người hầu nhỏ này chính là thư đồng của Trịnh Cao - Thu Minh. Từ nhỏ nó lớn lên bên Trịnh Cao, vì vừa thông minh vừa lanh lợi, cho nên luôn được Trịnh Cao coi trọng, bao năm nay luôn là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Trịnh Cao, lần này đến chỗ Nữ Chân tất nhiên cũng mang Thu Minh theo.
Lại nói đến Trịnh Cao lần này đến chỗ Nữ Chân giao dịch đem theo không ít người, ngoài chủ tớ là y và Thu Minh ra, còn lại đều là binh sĩ Cao Ly cùng y đến, dù sao núi Trường Bạch là địa bàn người Nữ Chân, mà người Nữ Chân xưa nay đều là đám người thô lỗ hung dữ, không vừa ý là có thể rút đao khiêu chiến, cho nên Trịnh Cao bắt buộc phải cẩn thận. Ngoài đám hộ vệ ra, trong đoàn không có thứ gì khác, còn lương thực và hàng hóa mà y cần dùng để trao đổi với người Nữ Chân thì cất ở phía sau, đợi sau khi giao dịch thành công với người Nữ Chân, y mới đưa chúng ra phía sau lấy, dù sao y không phải kẻ ngốc, nếu mang hàng hóa tới địa bàn của người Nữ Chân, quả thực giống như treo xương vào hang lũ chó đang đói, e rằng cuối cùng y còn không biết sẽ chết thế nào.
- Tin gì?
Nghe thấy lời khuyên của Thu Minh, Trịnh Cao giờ mới bực dọc ngồi xuống thảm hỏi. Đây là một sườn đồi nhỏ cách Hoàn Nhan bộ không xa, y tạm thời lập doanh trại tại đây, vốn y cho rằng mình đến Hoàn Nhan bộ rồi sẽ được tiếp đón như khách quý, không ngờ còn không được bước chân vào cửa.
- Chủ nhân, tiểu nhân cũng không biết tin này là thật hay giả, nhưng nghe rất hoang đường, quả thực khiến người ta không dám tin.
Nói đến tin tức dò la được, Thu Minh lại tỏ vẻ ngập ngừng, vì đến nó cũng không dám tin điều này là sự thực.
- Rốt cuộc là tin gì?
Trịnh Cao lúc này không còn kiên nhẫn nói. Tâm trạng của y hiện tại rất buồn bực, tất nhiên không đủ kiên nhẫn chơi trò giải đố với Thu Minh.
- Ha ha, chủ nhân đừng sốt ruột, thực ra tiểu nhân cũng vô tình nghe thấy hai người Nữ Chân nói chuyện, chủ nhân ngài cũng biết tiểu nhân hiểu tiếng người Nữ Chân, cho nên nghe xong liền đi thám thính một chút, còn phải dùng mấy món đồ mua chuộc mới nghe ngóng được vài tin. Theo hai người Nữ Chân đó nói, trong bộ lạc chúng không thiếu đồ dùng, vì trong hơn một tháng, chúng vừa mới đánh bại được đại quân Liêu quốc, còn đoạt được một phủ của nước Liêu, mang về vô số của cải, nếu không phải phân phát cho các bộ lạc khác, chắc số của cải đó đủ để bộ lạc chúng dùng hơn mười năm.
Thu Minh giờ mới kể lại tin mình nghe ngóng được.
- Gì cơ! Đây... đây sao có thể?
Nghe thấy Hoàn Nhan bộ đánh bại được quân Liêu hùng mạnh, Trịnh Cao cũng kinh ngạc đứng đờ ra đó, y không biết thực ra tin tức này cũng rất bình thường, thứ nhất trận chiến này vừa kết thúc chưa bao lâu, hơn nữa nước Liêu thua cuộc, Gia Luật Tuấn vô cùng xấu hổ, vì thể diện của Liêu quốc, gã hạ lệnh cố gắng phong tỏa tin tức này ra bên ngoài, khiến tin tức này lan truyền rất chậm, ít nhất bây giờ nước Cao Ly vẫn chưa nghe bất cứ phong thanh nào.
- Vốn dĩ tiểu nhân cũng không tin, nhưng sau đó hai người Nữ Chân kia rút ra cho tiểu nhân xem đao của chúng, kết quả tiểu nhân phát hiện đó đích thực là vũ khí nước Liêu chế tạo, năm kia tiểu nhân từng nhìn thấy quân Liêu ở biên giới, đó chính là loại đao mà chúng sử dụng.
Thu Minh lại kể.
- Tuyệt đối không thể. Mặc dù Hoàn Nhan bộ là bộ lạc Nữ Chân lớn nhất vùng này, nhưng cùng lắm chỉ có mấy ngàn quân có thể đánh trận, so với hàng chục vạn binh lực của Liêu quốc mà nói, quả thực là lấy trứng chọi đá, huống hồ Liêu quốc trang bị đầy đủ, sức chiến đấu hết sức dũng mãnh, năm xưa Liêu quốc nhiều lần xâm lược nước ta, đặc biệt là thời Hiển Tông hơn bảy mươi năm về trước, Liêu quốc đem bốn mươi vạn binh sĩ tấn công triều đình ta, đến Hoàng thành cũng bị chúng chiếm, nếu không phải vì lo lắng chiến tuyến quá dài mà chủ động rút lui, e Cao Ly ta sớm đã diệt vong rồi. Liêu quốc hùng mạnh như vậy sao có thể bị một bộ lạc Nữ Chân nhỏ nhoi đánh bại?
Trịnh Cao nghe thấy vậy lại không dám tin nhắc lại.
Mấy năm nay tuy Liêu quốc ngày càng suy yếu, nhưng đối với nước láng giếng của Liêu quốc là Cao Ly, Liêu quốc vẫn là con quái vật không lồ không thể đánh bại, Cao Ly họ dưới sự chèn ép của Liêu quốc đến dũng khí phản kháng cũng không có, mấy năm nay nhờ sự phát triển của Đại Tống mới giúp họ có cơ hội vùng lên, nhiều năm nay chúng cố gắng nịnh bợ Đại Tống, muốn nương tựa vào Đại Tống, từ đó thoát khỏi sự khống chế của nước Liêu, cũng chính vì vậy cho nên Trịnh Cao mới không thể chấp nhận được chuyện Liêu quốc vô cùng hùng mạnh trong lòng mình lại bại dưới tay người Nữ Chân.
- Chủ nhân, tiểu nhân cảm thấy lời của mấy người Nữ Chân đó khá đáng tin, thứ nhất đao trong tay chúng không thể làm giả, hơn nữa tiểu nhân đã âm thầm quan sát rồi, người Nữ Chân canh gác bên ngoài hầu như đều dùng loại đao này, ngoài ra một số người Nữ Chân còn mặc áo giáp của quân Liêu, một số áo giáp còn vô cùng rách nát, điều này nói lên trong tay người Nữ Chân có rất nhiều quân trang của quân Liêu, số vũ khí này không thể là do Liêu quốc bán đi, chỉ có thể là chúng thu lượm được từ trên chiến trường. Mặt khác nếu thật sự như những gì chúng nói, chúng vừa đánh bại Liêu quốc, hơn nữa còn cướp được vô số của cải, như vậy chúng không hề thiếu đồ dùng, cho nên thủ lĩnh của chúng mới vô lễ với chủ nhân như thế vì chúng không cần hàng hóa của chúng ta.
Lúc này Thu Minh vô cùng bình tĩnh phân tích.
Nghe xong phân tích của Thu Minh, Trịnh Cao không khỏi lộ vẻ trầm tư. Y bắt đầu hồi tưởng lại cảnh lúc nãy gặp A Cốt Đả, kết quả phát hiện đối phương quả nhiên không hề tỏ ra khép nép sợ sệt, từ đầu tới cuối đều không hứng thú với lần giao dịch này, điều này đối với người Nữ Chân trước nay cái gì cũng thiếu mà nói, tuyệt đối không bình thường, mà lời giải thích duy nhất chính là phân tích vừa rồi của Thu Minh là đúng.
Nghĩ đến những điều trên, khuôn mặt Trịnh Cao không giấu được sự hoảng hốt, rất lâu sau mới từ từ lên tiếng:
- Nếu đây là sự thật, thì đối với Cao Ly chúng ta không phải chuyện hay ho gì, người Nữ Chân có thể đánh bại quân đội Liêu quốc thì cũng có thể tấn công quân đội Cao Ly chúng ta, hơn nữa so sánh với nhau, Cao Ly chúng ta dường như dễ ức hiếp hơn nhiều, vì vậy lần giao dịch này có thể thành công hay không chỉ là thứ yếu, nhất định phải xác nhận lại chuyện trước đó ngươi nghe được, tốt nhất là có thể làm rõ diễn biến người Nữ Chân giao chiến với Liêu quốc.
- Tiểu nhân hiểu, tên A Cốt Đả đó không muốn gặp chúng ta, tiểu nhân dám chắc không phải y không muốn trao đổi, mà chê giá chúng ta đưa ra quá thấp, nếu đã vậy, chi bằng chủ nhân mượn cớ ở lại, bày tỏ thành ý vô cùng muốn làm ăn với người Nữ Chân, sau đó đám phán giá cả với chúng, đến lúc đó tiểu nhân lại bí mật dò la tin tức, tranh thủ thời gian tìm hiểu rõ tiến trình sự việc, như vậy sau khi quay về chủ nhân nhất định sẽ lập công lớn!
Lúc này Thu Minh cũng nghiêm túc mở miệng.
Đối với chuyện A Cốt Đả không ở Hoàn Nhan bộ, tuy Trịnh Cao bề ngoài tỏ ra rất thất vọng, nhưng trong lòng lại hết sức hoan hỉ, vì A Cốt Đả không ở đây thì càng tiện cho y thu thập tình báo, đồng thời y cũng càng có lí do ở lại bên cạnh Hoàn Nhan bộ, đến khi Thu Minh thu thập xong tin tức.
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh, A Cốt Đả ra ngoài đi săn cuối cùng trở về, tận dụng mấy ngày này, chủ tớ Trịnh Cao cuối cùng đã xác nhận được một chuyện, đó chính là Hoàn Nhan bộ hình như thật sự đã đánh bại quân Liêu, ngoài ra chúng còn thám thính được một chuyện, đó chính là Hoàn Nhan bộ từ ba năm trước đã từng đánh bại quân Liêu, hơn nữa càn quét sạch sẽ phủ Hoàng Long.
Trong vòng ngắn ngủi ba năm hai lần đánh bại quân Liêu, hơn nữa thực lực Hoàn Nhan bộ chẳng những không suy yếu đi, ngược lại càng mạnh hơn, điều này khiến Trịnh Cao càng lo ngại, y bèn xin gặp A Cốt Đả lần nữa, nhưng A Cốt Đả vẫn không chịu gặp y, song A Cốt Đả lại chọn ngầm đồng ý việc đám người Trịnh Cao dựng trại ngoài bộ lạc, khiến Trịnh Cao càng chắc nịch, A Cốt Đả chắc chắn cũng muốn giao dịch, dù gì nhân sâm sau khi đào lên rất khó bảo quản, không cẩn thận sẽ bị mốc và biến chất, nhân sâm như thế không đáng mấy tiền.
Đúng lúc giao dịch của Trịnh Cao và người Nữ Chân sắp có hi vọng thì không ngờ trên bờ biển cách họ không xa, thương thuyền của Đại Tống đang chậm rãi cập bờ.
- Đồ khốn kiếp, sau này Hoàn Nhan bộ các ngươi đừng để rơi vào tay ta, bằng không các ngươi cứ chờ xem!
Trịnh Cao hầm hầm quay về đoàn của mình, sau đó chỉ về hướng Hoàn Nhan bộ chửi.
- Chủ nhân, ngài đừng quá tức giận, Hoàn Nhan bộ này là bộ lạc Nữ Chân lớn nhất trong vòng trăm dặm trở lại đây, thủ lĩnh kiêu ngạo chút cũng thường tình, hơn nữa lúc nãy tiểu nhân thám thính được một tin quan trọng, chủ nhân nhất định sẽ có hứng thú.
Đúng lúc này, một người hầu trẻ cười ha ha đi đến nói. Người hầu nhỏ này chính là thư đồng của Trịnh Cao - Thu Minh. Từ nhỏ nó lớn lên bên Trịnh Cao, vì vừa thông minh vừa lanh lợi, cho nên luôn được Trịnh Cao coi trọng, bao năm nay luôn là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Trịnh Cao, lần này đến chỗ Nữ Chân tất nhiên cũng mang Thu Minh theo.
Lại nói đến Trịnh Cao lần này đến chỗ Nữ Chân giao dịch đem theo không ít người, ngoài chủ tớ là y và Thu Minh ra, còn lại đều là binh sĩ Cao Ly cùng y đến, dù sao núi Trường Bạch là địa bàn người Nữ Chân, mà người Nữ Chân xưa nay đều là đám người thô lỗ hung dữ, không vừa ý là có thể rút đao khiêu chiến, cho nên Trịnh Cao bắt buộc phải cẩn thận. Ngoài đám hộ vệ ra, trong đoàn không có thứ gì khác, còn lương thực và hàng hóa mà y cần dùng để trao đổi với người Nữ Chân thì cất ở phía sau, đợi sau khi giao dịch thành công với người Nữ Chân, y mới đưa chúng ra phía sau lấy, dù sao y không phải kẻ ngốc, nếu mang hàng hóa tới địa bàn của người Nữ Chân, quả thực giống như treo xương vào hang lũ chó đang đói, e rằng cuối cùng y còn không biết sẽ chết thế nào.
- Tin gì?
Nghe thấy lời khuyên của Thu Minh, Trịnh Cao giờ mới bực dọc ngồi xuống thảm hỏi. Đây là một sườn đồi nhỏ cách Hoàn Nhan bộ không xa, y tạm thời lập doanh trại tại đây, vốn y cho rằng mình đến Hoàn Nhan bộ rồi sẽ được tiếp đón như khách quý, không ngờ còn không được bước chân vào cửa.
- Chủ nhân, tiểu nhân cũng không biết tin này là thật hay giả, nhưng nghe rất hoang đường, quả thực khiến người ta không dám tin.
Nói đến tin tức dò la được, Thu Minh lại tỏ vẻ ngập ngừng, vì đến nó cũng không dám tin điều này là sự thực.
- Rốt cuộc là tin gì?
Trịnh Cao lúc này không còn kiên nhẫn nói. Tâm trạng của y hiện tại rất buồn bực, tất nhiên không đủ kiên nhẫn chơi trò giải đố với Thu Minh.
- Ha ha, chủ nhân đừng sốt ruột, thực ra tiểu nhân cũng vô tình nghe thấy hai người Nữ Chân nói chuyện, chủ nhân ngài cũng biết tiểu nhân hiểu tiếng người Nữ Chân, cho nên nghe xong liền đi thám thính một chút, còn phải dùng mấy món đồ mua chuộc mới nghe ngóng được vài tin. Theo hai người Nữ Chân đó nói, trong bộ lạc chúng không thiếu đồ dùng, vì trong hơn một tháng, chúng vừa mới đánh bại được đại quân Liêu quốc, còn đoạt được một phủ của nước Liêu, mang về vô số của cải, nếu không phải phân phát cho các bộ lạc khác, chắc số của cải đó đủ để bộ lạc chúng dùng hơn mười năm.
Thu Minh giờ mới kể lại tin mình nghe ngóng được.
- Gì cơ! Đây... đây sao có thể?
Nghe thấy Hoàn Nhan bộ đánh bại được quân Liêu hùng mạnh, Trịnh Cao cũng kinh ngạc đứng đờ ra đó, y không biết thực ra tin tức này cũng rất bình thường, thứ nhất trận chiến này vừa kết thúc chưa bao lâu, hơn nữa nước Liêu thua cuộc, Gia Luật Tuấn vô cùng xấu hổ, vì thể diện của Liêu quốc, gã hạ lệnh cố gắng phong tỏa tin tức này ra bên ngoài, khiến tin tức này lan truyền rất chậm, ít nhất bây giờ nước Cao Ly vẫn chưa nghe bất cứ phong thanh nào.
- Vốn dĩ tiểu nhân cũng không tin, nhưng sau đó hai người Nữ Chân kia rút ra cho tiểu nhân xem đao của chúng, kết quả tiểu nhân phát hiện đó đích thực là vũ khí nước Liêu chế tạo, năm kia tiểu nhân từng nhìn thấy quân Liêu ở biên giới, đó chính là loại đao mà chúng sử dụng.
Thu Minh lại kể.
- Tuyệt đối không thể. Mặc dù Hoàn Nhan bộ là bộ lạc Nữ Chân lớn nhất vùng này, nhưng cùng lắm chỉ có mấy ngàn quân có thể đánh trận, so với hàng chục vạn binh lực của Liêu quốc mà nói, quả thực là lấy trứng chọi đá, huống hồ Liêu quốc trang bị đầy đủ, sức chiến đấu hết sức dũng mãnh, năm xưa Liêu quốc nhiều lần xâm lược nước ta, đặc biệt là thời Hiển Tông hơn bảy mươi năm về trước, Liêu quốc đem bốn mươi vạn binh sĩ tấn công triều đình ta, đến Hoàng thành cũng bị chúng chiếm, nếu không phải vì lo lắng chiến tuyến quá dài mà chủ động rút lui, e Cao Ly ta sớm đã diệt vong rồi. Liêu quốc hùng mạnh như vậy sao có thể bị một bộ lạc Nữ Chân nhỏ nhoi đánh bại?
Trịnh Cao nghe thấy vậy lại không dám tin nhắc lại.
Mấy năm nay tuy Liêu quốc ngày càng suy yếu, nhưng đối với nước láng giếng của Liêu quốc là Cao Ly, Liêu quốc vẫn là con quái vật không lồ không thể đánh bại, Cao Ly họ dưới sự chèn ép của Liêu quốc đến dũng khí phản kháng cũng không có, mấy năm nay nhờ sự phát triển của Đại Tống mới giúp họ có cơ hội vùng lên, nhiều năm nay chúng cố gắng nịnh bợ Đại Tống, muốn nương tựa vào Đại Tống, từ đó thoát khỏi sự khống chế của nước Liêu, cũng chính vì vậy cho nên Trịnh Cao mới không thể chấp nhận được chuyện Liêu quốc vô cùng hùng mạnh trong lòng mình lại bại dưới tay người Nữ Chân.
- Chủ nhân, tiểu nhân cảm thấy lời của mấy người Nữ Chân đó khá đáng tin, thứ nhất đao trong tay chúng không thể làm giả, hơn nữa tiểu nhân đã âm thầm quan sát rồi, người Nữ Chân canh gác bên ngoài hầu như đều dùng loại đao này, ngoài ra một số người Nữ Chân còn mặc áo giáp của quân Liêu, một số áo giáp còn vô cùng rách nát, điều này nói lên trong tay người Nữ Chân có rất nhiều quân trang của quân Liêu, số vũ khí này không thể là do Liêu quốc bán đi, chỉ có thể là chúng thu lượm được từ trên chiến trường. Mặt khác nếu thật sự như những gì chúng nói, chúng vừa đánh bại Liêu quốc, hơn nữa còn cướp được vô số của cải, như vậy chúng không hề thiếu đồ dùng, cho nên thủ lĩnh của chúng mới vô lễ với chủ nhân như thế vì chúng không cần hàng hóa của chúng ta.
Lúc này Thu Minh vô cùng bình tĩnh phân tích.
Nghe xong phân tích của Thu Minh, Trịnh Cao không khỏi lộ vẻ trầm tư. Y bắt đầu hồi tưởng lại cảnh lúc nãy gặp A Cốt Đả, kết quả phát hiện đối phương quả nhiên không hề tỏ ra khép nép sợ sệt, từ đầu tới cuối đều không hứng thú với lần giao dịch này, điều này đối với người Nữ Chân trước nay cái gì cũng thiếu mà nói, tuyệt đối không bình thường, mà lời giải thích duy nhất chính là phân tích vừa rồi của Thu Minh là đúng.
Nghĩ đến những điều trên, khuôn mặt Trịnh Cao không giấu được sự hoảng hốt, rất lâu sau mới từ từ lên tiếng:
- Nếu đây là sự thật, thì đối với Cao Ly chúng ta không phải chuyện hay ho gì, người Nữ Chân có thể đánh bại quân đội Liêu quốc thì cũng có thể tấn công quân đội Cao Ly chúng ta, hơn nữa so sánh với nhau, Cao Ly chúng ta dường như dễ ức hiếp hơn nhiều, vì vậy lần giao dịch này có thể thành công hay không chỉ là thứ yếu, nhất định phải xác nhận lại chuyện trước đó ngươi nghe được, tốt nhất là có thể làm rõ diễn biến người Nữ Chân giao chiến với Liêu quốc.
- Tiểu nhân hiểu, tên A Cốt Đả đó không muốn gặp chúng ta, tiểu nhân dám chắc không phải y không muốn trao đổi, mà chê giá chúng ta đưa ra quá thấp, nếu đã vậy, chi bằng chủ nhân mượn cớ ở lại, bày tỏ thành ý vô cùng muốn làm ăn với người Nữ Chân, sau đó đám phán giá cả với chúng, đến lúc đó tiểu nhân lại bí mật dò la tin tức, tranh thủ thời gian tìm hiểu rõ tiến trình sự việc, như vậy sau khi quay về chủ nhân nhất định sẽ lập công lớn!
Lúc này Thu Minh cũng nghiêm túc mở miệng.
Đối với chuyện A Cốt Đả không ở Hoàn Nhan bộ, tuy Trịnh Cao bề ngoài tỏ ra rất thất vọng, nhưng trong lòng lại hết sức hoan hỉ, vì A Cốt Đả không ở đây thì càng tiện cho y thu thập tình báo, đồng thời y cũng càng có lí do ở lại bên cạnh Hoàn Nhan bộ, đến khi Thu Minh thu thập xong tin tức.
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh, A Cốt Đả ra ngoài đi săn cuối cùng trở về, tận dụng mấy ngày này, chủ tớ Trịnh Cao cuối cùng đã xác nhận được một chuyện, đó chính là Hoàn Nhan bộ hình như thật sự đã đánh bại quân Liêu, ngoài ra chúng còn thám thính được một chuyện, đó chính là Hoàn Nhan bộ từ ba năm trước đã từng đánh bại quân Liêu, hơn nữa càn quét sạch sẽ phủ Hoàng Long.
Trong vòng ngắn ngủi ba năm hai lần đánh bại quân Liêu, hơn nữa thực lực Hoàn Nhan bộ chẳng những không suy yếu đi, ngược lại càng mạnh hơn, điều này khiến Trịnh Cao càng lo ngại, y bèn xin gặp A Cốt Đả lần nữa, nhưng A Cốt Đả vẫn không chịu gặp y, song A Cốt Đả lại chọn ngầm đồng ý việc đám người Trịnh Cao dựng trại ngoài bộ lạc, khiến Trịnh Cao càng chắc nịch, A Cốt Đả chắc chắn cũng muốn giao dịch, dù gì nhân sâm sau khi đào lên rất khó bảo quản, không cẩn thận sẽ bị mốc và biến chất, nhân sâm như thế không đáng mấy tiền.
Đúng lúc giao dịch của Trịnh Cao và người Nữ Chân sắp có hi vọng thì không ngờ trên bờ biển cách họ không xa, thương thuyền của Đại Tống đang chậm rãi cập bờ.
Danh sách chương