Thời gian trôi qua, chuyện Triệu Nhan thu mua nhân sâm trên trăm năm tuổi với giá cao càng lan truyền rộng rãi, chỉ cần trong tay có nhân sâm trăm năm của núi Trường Bạch, mà không cần dùng gấp, đều muốn nghĩ cách đi thẳng tới kinh thành bán cho Lăng vương phủ, dù sao quơ tay đã có số tiền gấp đôi, vụ làm ăn này tính sao cũng thấy hời. 

 Tuy nhiên ở thời kì Đại Tống vốn không dùng nhiều tới nhân sâm, một nước Tống lớn như thế cũng không tìm ra bao nhiêu nhân sâm hơn trăm năm tuổi, đừng nói đến bắt buộc là nhân sâm mọc ở núi Trường Bạch, cho nên cuối cùng số nhân sâm trăm năm tuổi tích trữ của Đại Tống đều được Triệu Nhan thu mua gần nửa, còn lại hoặc có người vì ở quá xa không kịp đến kinh thành, hoặc cần dùng gấp không bán, còn có một số người muốn đầu cơ tích trữ, cho rằng Triệu Nhan thu mua nhân sâm trăm năm tuổi số lượng lớn như vậy, sau này nhất định sẽ khan hiếm nhân sâm, chắc chắn sẽ đẩy giá thành cao lên. 

 Cũng chính vì những nguyên nhân trên, cuối cùng tuy phủ Triệu Nhan vẫn luôn kêu gọi thu mua nhân sâm mà số lượng vẫn quá ít, nhưng không còn ai đến bán nhân sâm nữa, vì thế Triệu Nhan lại tăng giá nhân sâm trên trăm năm tuổi lên năm phần, kết quả khiến các thương nhân điên cuồng, họ bắt đầu nhắm tới núi Trường Bạch phía xa xôi, đó là vùng đất sản sinh ra nhân sâm, chắc chắn có rất nhiều nhân sâm trên trăm năm tuổi. 

 Dưới hoàn cảnh đó, không ít thương nhân bắt đầu tổ chức vật tư nhân lực, chuẩn bị đi núi Trường Bạch một chuyến, bất luận dùng cách gì cũng phải kiếm được một lô nhân sâm mang về, nhưng những thương nhân này còn chưa xuất phát, trên thương trường chợt loan ra một tin, các đội thuyền thương mại biển dưới tên Lăng vương phủ bắt đầu công khai tuyển người chuẩn bị đồ dùng, hơn nữa không biết từ đâu truyền đến một tin, đội thuyền hải mậu này dưới lệnh của Triệu Nhan, sẽ đích thân đến núi Trường Bạch thu mua nhân sâm trên trăm năm tuổi. 

 Đối với tin tức trên, không ít thương nhân đều cảm thấy rất chán nản, dù sao đội thuyền của Triệu Nhan đã muốn tự đi núi Trường Bạch thu mua nhân sâm rồi, sau này chắc không cần họ nữa, nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ là, Triệu Nhan không hủy bỏ lệnh thu mua nhân sâm, ngược lại còn tăng giá nhân sâm thêm năm phần nữa, hay nói cách khác, Triệu Nhan đã nâng giá nhân sâm trăm năm tuổi lên gấp ba lần ban đầu. 

 Thấy tình hình này, những thương nhân vốn đang thất vọng lại vực lại tinh thần, lần lượt bắt đầu chuẩn bị lên phía bắc đi thu mua nhân sâm, một số người có quan hệ thậm chí còn mặt dày đến thuyền của Triệu Nhan, yêu cầu cùng đến núi Trường Bạch, đương nhiên nhân sâm mà họ thu mua được phải nộp lại một phần cho đội thuyền, đối với yêu cầu này, quản lý đội thuyền suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý. 

 Một tháng sau, các đội thuyền của Triệu Nhan cuối cùng chuẩn bị hoàn tất, sau đó trùng trùng điệp điệp rời khỏi ven biển Đại Tống, hướng về phía bắc. Họ sẽ đi theo đường bờ biển phía bắc của Đại Tống, sau đó đi qua Cao Ly, cuối cùng đến địa phận ven biển phía đông của núi Trường Bạch, đó là địa bàn của người Nữ Chân. Có thể trực tiếp lấy đủ số nhân sâm từ tay người Nữ Chân, nhưng lúc này đám thương nhân gia nhập tạm thời đi đến chợt phát hiện, các đội thuyền dưới quyền Triệu Nhan dường như mang hơi nhiều nhân lực, có đến mấy ngàn người, hơn nữa trong đội thuyền hình như không chuẩn bị giao dịch hàng hóa với người Nữ Chân, ngược lại các thuyền viên và hộ vệ trên tàu ai nấy đều đằng đằng sát khí, nếu là người không biết còn cho rằng đây là thuyền hải tặc. 

 Cùng lúc đó, trong khu vực Trường Bạch Nữ hướng đông bắc phủ Hoàng Long, từ lần đánh úp Gia Luật Tuấn trước đó, còn suýt bắt sống được đối phương, A Cốt Đả liền thống lĩnh Hoàn Nhan bộ quay về trong núi Trường Bạch. Lần này y xuất binh không những đánh hạ được phủ Hoàng Long, mà còn cướp sạch sẽ của cải trong phủ Hoàng Long, hơn nữa còn vô số lần đánh bại quân Liêu, giúp chúng lấy được rất nhiều trang bị quân sự, có thể nói thu hoạch rất lớn, đủ để người Nữ Chân bọn chúng ăn uống tiêu sài mấy năm. 

 Cũng chính vì vậy, cho dù là Hoàn Nhan bộ hay các bộ lạc Nữ Chân khác, khi quay về núi Trường Bạch đều hoan hỉ ăn mừng, nhưng A Cốt Đả lại không vì thế nơi lỏng cảnh giác, ngược lại vừa về đến nơi trú đóng của Hoàn Nhan bộ, lập tức hạ lệnh cho toàn bộ lạc lui về sâu trong từng, y còn phát lệnh cảnh báo cho bộ lạc khác, nói rằng quân Liêu rất có thể phái quân truy kích, cho nên tốt nhất là ẩn nấp càng xa. 

 Đối với lời cảnh tỉnh của A Cốt Đả, rất nhiều thủ lĩnh các bộ lạc khác lại không thèm đếm xỉa, thứ nhất A Cốt Đả vừa trở thành thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ, hơn nữa lại cướp vị trí thủ lĩnh bằng thủ đoạn mập mờ, cho dù trước đó thống lĩnh bọn chúng đánh một trận đại thắng, nhưng uy danh vẫn chưa đủ thu phục lòng người, thêm nữa địa phận núi Trường Bạch trước nay là địa bàn người Nữ Chân, mỗi lần quân Liêu đuổi tới đây đều bị chúng đánh cho tan tành, vì thế chúng không hề lo lắng quân Liêu sẽ đuổi giết đến tận hang ổ bọn chúng. 

 Tuy nhiên lần này A Cốt Đả đã đoán đúng, vì trước đó Gia Luật Tuấn bị chúng tập kích, suýt chút nữa đến bản thân gã cũng trở thành tù binh của người Nữ Chân, chuyện nhục nhã như vậy, tất nhiên khiến Gia Luật Tuấn bản tính cao ngạo không thể chấp nhận, cho nên sau khi người Nữ Chân lui binh, lập tức triệu tập đại quân ở hai đường đông tây, sau đó tập hợp tàn binh của mình truy sát đến vùng núi Trường Bạch, tuy có rất nhiều đại thần khuyên can, nhưng Gia Luật Tuấn vẫn cố chấp muốn báo thù. 

 Tuy nhiên mặc dù mấy năm nay Gia Luật Tuấn ăn chơi trụy lạc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất trí, gã cũng biết nếu cứ thống lĩnh đại quân xông vào trong rừng núi Trường Bạch, chắc chắn sẽ tổn thất lớn, nhưng gã chợt nghĩ ra một kế sách hiểm độc, đó chính là đốt núi. 

 Núi Trường Bạch ở thời điểm này khắp nơi đều là rừng rậm, giờ đã sang thu, lá cây trong rừng đều đã khô héo, chỉ cần một mồi lửa là có thể gây nên đám cháy khủng khiếp, cũng chính vì biết điều này cho nên Gia Luật Tuấn phái một đội quân tinh nhuệ lẻn vào trong núi Trường Bạch trước, hi sinh lượng lớn thương vong cuối cùng thăm dò được vị trí của bộ lạc Nữ Chân, sau đó gã lại phái người mang dầu đến những điểm đón gió trong bộ lạc này, lập tức phóng hỏa, đám cháy lớn bị gió thổi bùng đến bộ lạc người Nữ Chân, khiến chúng muốn chạy cũng không còn đường thoát, cuối cùng ngoại trừ một số kẻ may mắn sống sót, phần lớn đều chết rụi dưới đám cháy của quân Liêu. 

 Song mặc dù đám cháy rất lớn, cũng gây nên tác dụng phụ không nhỏ, ít nhất vùng núi phủ Hoàng Long gần như bị đám cháy do con người gây ra này lan đến, vô số đỉnh núi bị cháy đen, còn có không ít người vô tội bị thương lây vì đám cháy này. Đối với hậu quả trên, Gia Luật Tuấn sớm đã dự liệu trước, song gã sớm đã bị lửa giận làm cho lú lẫn, bất chấp tất cả điều này. 

 Một mồi lửa thiêu chết vô vàn người Nữ Chân, nhưng không hề tìm thấy dấu tích của Hoàn Nhan bộ, khiến Gia Luật Tuấn vẫn không cam tâm, vốn định phái người đi điều tra, đáng tiếc bây giờ đã là cuối thu, không khí ngày càng lạnh, trận tuyết đầu mùa sắp rơi, dưới điều kiện thời tiết này, căn bản không thể truy lùng ra Hoàn Nhan bộ ẩn nấp trong rừng lớn, bất đắc dĩ Gia Luật Tuấn buộc lòng hồi triều. 

 Tuy A Cốt Đả cầm đầu Hoàn Nhan bộ rút lui, nhưng thực chất y luôn quan sát kĩ động tĩnh bên ngoài, khi y biết Gia Luật Tuấn không quản trời đất không dung mà phóng hỏa đốt rừng cũng cực kì sửng sốt, đồng thời mừng thầm vì mình tránh nhanh, nếu không cũng sẽ chết trong đám cháy của quân Liêu, nhưng điều này khiến y càng căm hận nước Liêu, bắt đầu liên lạc với nhiều bộ lạc Nữ Chân hơn, chuẩn bị thống nhất người Nữ Chân, đợi binh lực trong tay mình đủ, nhất định sẽ khiến quân Liêu phải trả giá gấp trăm lần cho những gì chúng đã làm hôm nay. 

 Tuy nhiên quân Liêu rút binh chưa bao lâu, Hoàn Nhan bộ lại gặp phải nạn lớn. Chúng trước đó để trốn quân Liêu, lui đến hướng đông bắc núi Trường Bạch, ở đây thực ra chính là con đường mà trước kia Hặc Lý Bát đưa Triệu Nhan và Triệu Húc chuẩn bị liên minh đi qua, cách bờ biển không xa, hơn nữa vì gần biển, nên nhiệt độ vào mùa đông cũng cao hơn đất liền, khá là dễ dàng sống qua mùa đông. 

 Vốn dĩ theo tính toán của A Cốt Đả, y định để bộ lạc nghỉ đông ở đây, sau đó vào mùa xuân năm sau sẽ thực hiện kế hoạch thống nhất người Nữ Chân, nhưng thời tiết vừa chuyển lạnh, bộ lạc lại đón tiếp một đoàn khách không mời mà đến. 

 Hôm nay trời nắng đẹp, A Cốt Đả ngủ dậy định tổ chức đàn ông trong bộ lạc đi ra ngoài săn bắn. Tuy chúng cướp được rất nhiều của cải ở Liêu quốc, riêng lương thực đã đủ cho chúng ăn trong vài năm, nhưng người Nữ Chân bọn chúng xưa nay nghèo đói, đối với chúng càng thừa nhiều lương thực càng tốt, cho nên trước khi tuyết lớn chặn kín đường, có thể chuẩn bị thêm một chút đồ ăn cũng là chuyện tốt, hơn nữa săn bắn có thể rèn luyện kĩ năng chiến đấu của trai tráng trong bộ lạc, cũng coi như một công đôi việc. 

 Tuy nhiên khi A Cốt Đả vừa triệu tập đàn ông trong bộ lạc đến, thì đột nhiên thấy một người trong tộc ở bên ngoài canh gác hộc tốc chạy vào nói lớn bẩm báo: 


 - Đại ca, đừng đoán mò nữa, chúng ta đi xem chẳng phải sẽ biết sao? 

 Lúc này Ngô Khất Mãi tùy tiện nói. Nó cũng rất tò mò về việc người Cao Ly chủ động đến, nhưng bây giờ chúng của cải sung túc, không sợ bị người Cao Ly ép giá khi mua bán nữa, thực sự không đàm phán được cứ đuổi thẳng cổ họ đi là xong. 

 - Cũng được, những người khác tiếp tục ra ngoài săn bắn, huynh đệ ta đi xem người Cao Ly đó rốt cuộc định giở trò quỷ gì? 

 A Cốt Đả nhe răng nói. Y cũng chẳng có thiện cảm gì với người Cao Ly, bây giờ Hoàn Nhan bộ lại không thiếu vật dụng, nếu sau này thiếu cái gì, nói không chừng còn có thể cướp trắng từ chỗ người Cao Ly, dù sao người Cao Ly cũng dễ đối phó hơn người Liêu nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện