Cổ Thiên Kiệt đang đối chất với Vương Luân trên đại điện, không ngờ vì bệnh nặng mà thổ huyết, khiến Triệu Nhan vô cùng hoảng hốt, lo sức khỏe của ông không chống cự được, nhưng Cổ Thiên Kiệt kiên cường hơn hắn nghĩ rất nhiều, ho ra máu xong mặc dù rất mệt, nhưng vẫn gắng gượng để không ngất đi, hai con mắt tràn đầy lửa giận vẫn nhìn thẳng vào Vương Luân. 

 Đối mặt với Cổ Thiên Kiệt hùng hổ, Vương Luân mới đầu thực sự mất hết lí trí, nhưng khi thấy sức khỏe Cổ Thiên Kiệt yếu ớt như vậy, dường như lúc nào cũng có thể đột quỵ, khiến mắt ông ta chợt sáng lên, liền ngoan cố không thừa nhận nói: 

 - Cổ huynh, hồi đó nhà huynh gặp nạn bất ngờ, Vương mỗ cũng vô cùng đau buồn, vốn cho rằng huynh đã không còn trên đời nữa, không ngờ lại có thể gặp huynh ở đây, thực sự là chuyện vui lớn trong đời, chỉ là không biết sao vừa tương phùng huynh đã nói đệ tố giác huynh, có phải hiểu lầm gì ở đây không? 

 Vương Luân cũng thấy Cổ Thiên Kiệt không được khỏe, cho nên muốn cắn răng không nhận, dù sao đó cũng là chuyện của mấy chục năm về trước, hơn nữa còn xảy ra ở nước Liêu, cộng thêm ông ta còn là trí thức đầu tiên từ Liêu quốc chủ động đến đầu hàng, điều này vẫn có ích cho Đại Tống, cho nên ông ta muốn đánh cược một phen, nói không chừng có thể khiến triều đình Đại Tống không truy cứu chuyện này nữa. 

 Thấy Vương Luân không nhận lỗi, Cổ Thiên Kiệt không kìm được giận đến run người, thực ra với sự bình tĩnh và trí tuệ bình thường của ông, chắc chắn có cách đối phó Vương Luân, nhưng sức khỏe ông lúc này đã cực kì xấu, đến suy nghĩ cũng mệt, đừng nói bình tĩnh mà ứng phó tình hình hiện tại. 

 Lúc này Triệu Nhan không giương mắt đứng nhìn được nữa, vốn hắn muốn để Cổ Thiên Kiệt tự mình vạch trần bộ mặt thật của Vương Luân, nhưng bây giờ xem ra sức khỏe của ông không cho phép, vì thế hắn đành phải ra mặt nói: 

 - Hay lắm ngoan cố không nhận lỗi, nhưng Vương Luân ngươi đừng quên, lão tiên sinh đứng trước mặt ngươi đây đã không còn là thư sinh không quyền không thế trước kia nữa rồi, mà là quan viên của Đại Tống ta, rải rác trong quân đội Đại Tống ta đều có học sinh mà ngài ấy dạy dỗ trong Trường quân đội, trước đây không biết thì bỏ qua, nhưng giờ đã biết ông ấy phải chịu oan khuất, Đại Tống ta dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định sẽ cho người điều tra rõ trắng đen, đừng nghĩ chuyện của Liêu quốc Đại Tống chúng ta không điều tra ra! 

 Lời của Triệu Nhan đã đánh thẳng vào điểm yếu Vương Luân, điều ông ta lo lắng nhất là thân phận của Cổ Thiên Kiệt, bây giờ nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, chốc lát đã dập tắt tia hi vọng cuối cùng của Vương Luân, khiến ông ta mặt cắt không còn giọt máu, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ sệt, phải biết ông ta không có bất kì chỗ dựa nào ở Đại Tống, nếu triều đình Đại Tống truy cứu chuyện này đến cùng, thì mạng sống của toàn gia tộc ông ta sẽ nằm trọn trong tay đối phương, thậm chí ông ta cũng sẽ chịu thảm kịch nhà tan cửa nát giống như Cổ gia ngày đó. 

 Thấy Vương Luân thay đổi sắc mặt, những người có mặt đều có thể đoán ra, những lời Cổ Thiên Kiệt vừa nói chắc chắn đều là sự thật, khiến Tư Mã Quang không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt, trước đấy sau khi trò chuyện với Vương Luân ông cảm thấy đối phương học thức uyên bác, là người học rộng hiểu nhiều, không ngờ lại là một kẻ tiểu nhân vô nhân đạo, nếu để loại người này thâm nhập vào triều đình, e rằng mai này sẽ biến mình thành trò cười. 

 Lúc này Cổ Thiên Kiệt đã không còn thốt ra lời, song khi nghe xong lời Triệu Nhan cũng nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, còn Triệu Nhan thì gật đầu với ông, ý bảo ông hãy nghỉ ngơi, sau đó Triệu Nhan tiếp tục nói: 

 - Mẫu hậu, các vị đại thần, có thể mọi người chưa hiểu về Cổ Thiên Kiệt, nhưng đối với ta, Cổ Thiên Kiệt là bằng hữu vào sinh ra tử. Hồi đó khi ta rơi vào tay người Nữ Chân, gặp Cổ Thiên Kiệt liệt toàn thân, lúc đó ông ấy đáng ra có thể vạch trần lời nói dối liên minh giả của ta, nhưng ông ấy lại không làm vậy, ngược lại còn giúp ta che giấu, cũng kể từ đó ta mới biết, ông ấy vì một lòng hướng về Đại Tống mới bị Liêu quốc bức hại, buộc lòng đưa cả gia đình chạy đến vùng đất hoang tận cùng phía bắc, nếu không phải chăm sóc đứa con gái còn nhỏ, e rằng ông ấy sớm đã không thể sống tiếp... 

 Triệu Nhan nói rồi tường thuật lại tỉ mỉ quá trình gặp gỡ của hắn và Cổ Thiên Kiệt chỗ Nữ Chân, trong đó đặc biệt nhấn mạnh Cổ Thiên Kiệt để tồn tại không hề dễ dàng, sau đó lại kể sau khi Cổ Thiên Kiệt được mình đưa về Đại Tống, đã cống hiến khi dạy học ở Trường quân đội, kể ra Cổ Thiên Kiệt là giáo viên đạo đức đầu tiên ở Trường quân đội, lý luận dân tộc của ông nhận được sự hưởng ứng đông đảo của thầy trò Trường quân đội, thậm chí truyền đến cả học viện Truy Nguyên, hơn nữa qua sự truyền bá của học viện mà lan truyền rộng khắp, vì vậy tầm ảnh hưởng của Cổ Thiên Kiệt không chỉ gói gọn trong Trường quân đội, mà còn tạo ra ảnh hưởng không nhỏ trong cộng đồng người đọc sách trẻ, bồi dưỡng tư tưởng trung quân ái quốc cho tầng lớp tri thức. 

 Trước đó đám người Tư Mã Quang biết Cổ Thiên Kiệt chỉ là một giáo quan đạo đức nhỏ bé, trong lòng có chút coi nhẹ ông, nhưng khi nghe thấy Triệu Nhan kể, lại vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ mà Cổ Thiên Kiệt gặp phải, đồng thời rất khâm phục những cống hiến của ông cho Đại Tống, khiến ánh mắt của họ nhìn Vương Luân cũng trở nên khinh thường, dù sao cùng là quan viên Đại Tống, họ tất nhiên có cảm tình với Cổ Thiên Kiệt hơn. 

 Thấy vậy, Triệu Nhan cũng mừng thầm trong lòng, liền cúi đầu nói với Cao thái hậu sau bức rèm: 

 - Mẫu hậu, khi còn ở Liêu quốc Cổ Thiên Kiệt vì suy nghĩ cho Đại Tống mà rước họa diệt môn, sau đó lại chịu bao khổ cực đến Đại Tống, nỗ lực cống hiến cho Đại Tống ta, thực sự đáng kính phục, bây giờ kẻ thù mà năm xưa tố cáo ông ấy đang ở trước mặt, nhi thần cầu xin mẫu hậu làm chủ cho Cổ Thiên Kiệt, nếu không cho dù ông ấy chết, cũng không nhắm nổi mắt! 

 - Thần cũng muốn xin Thái hoàng thái hậu làm chủ cho Cổ Thiên Kiệt! 

 Triệu Nhan vừa dứt lời, Tô Thức là người đầu tiên tán đồng. Đối với cảnh ngộ của Cổ Thiên Kiệt, y rõ hơn ai hết, nếu Triệu Nhan không ở đây, y lúc nãy sẽ giúp Cổ Thiên Kiệt đòi công bằng. 

 Tô Thức là người đầu tiên, sau đó Tô Tụng cũng cầu xin Cao thái hậu giải oan ức cho Cổ Thiên Kiệt, rồi các đại thần như Trần Thăng Chi cũng lần lượt bày tỏ thái độ, thậm chí cuối cùng đến Tư Mã Quang cũng đứng về phía Cổ Thiên Kiệt. Mặc dù ông là người tiến cử Vương Luân, nhưng trước đó cũng bị Vương Luân bịt mắt, giờ đây biết được bộ mặt thật của Vương Luân, ông tất nhiên không thể bênh vực ông ta nữa, điểm này ông có vẻ thông suốt hơn Vương An Thạch. 

 Thấy nhiều người cầu xin cho Cổ Thiên Kiệt như vậy, Cao thái hậu đương nhiên cũng không thể vì một tên Vương Luân nhỏ nhoi mà quay lưng với ý kiến của nhiều đại thần như vậy, huống hồ trong đó còn có Triệu Nhan, cho nên cuối cùng bà nói với Vương Luân: 

 - Vương Luân, Cổ Thiên Kiệt chỉ đích danh ngươi năm đó tố cáo ông ấy với Liêu quốc, khiến Cổ gia họ nhà tan cửa nát, ngươi có nhận tội này không? 

 - Thần... 

 Vương Luân vốn định ngoan cố không nhận tội, nhưng lúc này ông ta chợt nghĩ, cho dù mình không nhận tội thì đã sao, với năng lực của Đại Tống để điều tra rõ chân tướng chuyện năm đó không hề khó, huống hồ cả gia đình mình hiện tại đang ở Đại Tống, nếu vì thế mà vạ lây cả nhà, e mấy chục người trên dưới nhà họ Vương đừng mong sống mà rời khỏi. 

 Nghĩ đến những điều trên, Vương Luân ủ rũ thất vọng, cuối cùng bất lực gật gật đầu: 

 - Thần nhận tội, năm xưa thần đố kị với tài năng của Cổ Thiên Kiệt, lại thường xuyên nghe ông ấy nói những lời ghét bỏ Liêu quốc nhớ thương Đại Tống trước mặt mình, nhất thời ngu muội bẩm báo ông ấy với Liêu quốc, nhưng chuyện này là do một mình thần làm ra, không liên quan đến người nhà thần, thần hi vọng Đại Tống xét xử công bằng, đừng liên lụy đến người thân của thần! 

 Thấy Vương Luân cuối cùng cũng nhận tội, Cổ Thiên Kiệt đang hấp hối nhoẻn miệng cười, sau đó từ từ khép mắt lại, Chu Đồng đang đỡ ông lúc này chỉ cảm thấy thân thể của Cổ Thiên Kiệt nặng trịch, sau đó Cốt Đầu bật ra tiếng khóc xé ruột xé gan, thực ra sức khỏe của Cổ Thiên Kiệt đã sớm nguy kịch, chỉ gắng gượng bằng chút hơi thở cuối cùng, bây giờ nhìn thấy Vương Luân nhận tội, tâm nguyện cuối cùng đã hoàn thành, ra đi không còn vướng bận gì nữa. 

 Triệu Nhan nhìn thấy Cổ Thiên Kiệt mãn nguyện qua đời thì đứng người lúc lâu, rất lâu sau mới phản ứng lại. Lúc này Cốt Đầu vẫn khóc nức nở, chỉ có điều đây là điện Thùy Củng, nàng ồn ào như vậy thực sự không được phép, Triệu Nhan sợ Cao thái hậu trách phạt, liền cúi đầu về phía bức rèm nói: 

 - Cha con Cổ Thiên Kiệt tình cảm sâu đậm, mong mẫu hậu không quở trách! 

 Triệu Nhan vừa dứt lời, Cao thái hậu chưa kịp đáp, thì thấy Cốt Đầu đang đau khổ đột nhiên quẹt nước mắt, bước nhanh đến quỳ trước Cao thái hậu đằng sau bức rèm nói: 

 - Dân nữ khẩn cầu Thái hoàng thái hậu, để dân nữ tự tay giết chết kẻ thù, báo thù cho ông nội, bà nội và mấy chục mạng người trên dưới Cổ gia! 

 - Hả? Một nữ nhân nhỏ bé như ngươi, lại dám giết người? 

 Cao thái hậu nghe thấy lời Cốt Đầu ngạc nhiên nói. Cốt Đầu mười mấy năm sống ở Hoàn Nhan bộ, bữa đói bữa no không đủ dinh dưỡng, vì thế khá gầy nhỏ, mấy năm nay mặc dù sống đầy đủ, nhưng lại lỡ mất tuổi ăn tuổi lớn, cho nên bây giờ vẫn là một phụ nữ gầy nhỏ, cho nên Cao thái hậu nghe thấy Cốt Đầu muốn tự tay báo thù, mới kinh ngạc như vậy. 


 - Cũng được, dù sao Vương Luân đã phạm phải tội chết, vậy ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội, để ngươi tự tay giết ông ta báo thù cho cả gia tộc! 

 Tuy Cao thái hậu đồng ý cho Cốt Đầu tự tay giết Vương Luân, nhưng ý của bà là sau khi thẩm vấn tội của Vương Luân xong, sẽ giao cho Cốt Đầu tận tay báo thù, nhưng Cốt Đầu lại nghĩ rằng Vương Luân đã nhận tội, bất cứ lúc nào cũng có thể giết ông ta báo thù cho cả nhà, cho nên nghe thấy Cao thái hậu đồng ý, nàng lập tức quay người đi về phía Vương Luân. 

 - Ngươi... ngươi muốn làm gì? 

 Vương Luân thấy Cốt Đầu mặt hằm hằm sát khí sợ hãi giật lùi về phía sau, vẻ mặt hoảng hốt. Lúc này Cao thái hậu cũng cảm giác không ổn, đang định ngăn cấm Cốt Đầu hành hung, không ngờ Cốt Đầu gào một tiếng lao lên trước, rút cây trâm nhọn hoắt trên đầu, hùng hổ đâm về phía Vương Luân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện