Nghe thấy Doanh Ca nhắc tới người thực hiện việc giữ chân quân tây lộ, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía A Cốt Đả, thậm chí ngay cả Ngô Khất Mãi cũng không ngoại lệ, bởi vì trong những người này, có thể được xưng tụng hữu dũng hữu mưu cũng chỉ có A Cốt Đả, cho nên chuyện này không phải y không được. 

 A Cốt Đả cũng sớm dự đoán được chuyện này, cho nên y cũng không chối từ, lập tức chủ động mở miệng nói: 

 - Ngũ thúc, vậy để ta làm người phụ trách giữ chân quân tây lộ, tuy nhiên muốn hoàn thành nhiệm vụ này chỉ dựa vào thủ hạ một ngàn người tuyệt đối không được, nhất định phải cho ta thêm một chi đội ngàn người! 

 - Không thành vấn đề, có điều thuộc hạ Hoàn Nhan chúng ta là chủ lực công đánh quân đông lộ, cho nên không có khả năng lại phân ra một ngàn người cho con, tuy nhiên ta có thể cùng những người trong những bộ lạc khác thương lượng một chút, từ bọn họ điều động ra một nhóm người giao cho con chỉ huy! 

 Doanh Ca lúc này cũng sảng khoái khác thường nói, lần này bọn họ tấn công phủ Hoàng Long trừ năm ngàn người bộ Hoàn Nhan bọn họ ra, còn có những cộng đồng người bộ lạc khác xuất binh năm ngàn người, năm ngàn người này bình thường cũng do y tiết chế, điều động ra một ngàn người tự nhiên cũng không có bất cứ vấn đề gì. 

 Kế tiếp đám người lại thảo luận một chút phương thức tác chiến, sau đó mới tự tản đi, A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi cùng trở về doanh, trên đường Ngô Khất Mãi vẫn cực kỳ hưng phấn thảo luận sách lược tác chiến chống lại quân Liêu, y là loại người cuồng chiến tranh, chỉ cần có ý nghĩ sắp được đánh, liền có vẻ vô cùng hưng phấn, cho dù là mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không thành vấn đề. 

 - Ngô Khất Mãi, Ngũ thúc muốn động thủ với ta rồi! 

 Tuy nhiên cũng vào khi bọn họ mới ra khỏi phủ thành Hoàng Long, A Cốt Đả chợt nói ra một câu khiến Ngô Khất Mãi chấn động còn sắc mặt của y lại hết sức bình tĩnh, dường như là đang nói một chuyện hết sức bình thường. 

 - Đại ca, huynh... Huynh sẽ không đoán sai chứ, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt chúng ta và quân Liêu giao chiến, nếu trong bộ lạc thiếu huynh, chỉ sợ toàn bộ bộ lạc Hoàn Nhan đều xong đời, Ngũ thúc thật sự dám mạo hiểm như vậy sao? 

 Ngô Khất Mãi hơi sửng sốt mới phản ứng nói, y dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi, căn bản không nghĩ tới Doanh Ca sẽ động thủ vào lúc này. 

 - Ha hả, huynh kỳ thật không quan trọng như đệ tưởng tượng như vậy, Ngũ thúc lần này phái huynh đi làm người giữ chân quân Liêu tây lộ. Tuy rằng đồng ý cho ta thêm một ngàn quân, nhưng đối mặt Tiêu Nham Thọ có ba vạn đại quân, vẫn là không đáng nhắc tới, chỉ cần Ngũ thúc cho người tiết lộ hành tung của huynh với quân Liêu, như vậy chúng ta sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu, có thể nói Ngũ thúc muốn tiêu diệt huynh, tuyệt đối không còn cơ hội tốt hơn. 

 Lúc này chỉ thấy A Cốt Đả cười nhạt một tiếng nói, dường như sớm không coi sinh tử là gì. 

 - Nhưng điều này hẳn đều là đại ca suy đoán, huynh cũng không có chứng cớ chứng minh Ngũ thúc muốn động thủ đúng hay không? 

 Lúc này Ngô Khất Mãi bỗng nhiên kịp phản ứng. Lập tức mở miệng hỏi ngược lại, tuy rằng lúc trước y đã bị A Cốt Đả nhắc nhở qua, Doanh Ca có thể sẽ động thủ với y, nhưng trong lòng Ngô Khất Mãi vẫn muốn nghĩ mọi việc không phải như vậy. 

 - Xác thực huynh không có hứng thú, tuy nhiên đệ chớ quên, trực giác của ta luôn luôn rất chuẩn, nó đã cứu mạng của huynh không chỉ một lần, vừa rồi nó lại lần nữa nhắc nhở huynh. Ngũ thúc khẳng định muốn gây bất lợi cho ta. 

 Khi nói tới đây, chỉ thấy A Cốt Đả dừng một chút lại nói tiếp. 

 - Hơn nữa đệ cũng nên biết, Hoàn Nhan Xương vẫn lo lắng chúng ta sẽ đoạt vị trí thủ lĩnh, đối với việc chúng ta chưởng quản quân đội nó bất mãn vô cùng, hiện tại nó đã trưởng thành, cũng biểu hiện ra có năng lực, nhưng nó so với huynh đệ chúng ta cũng càng thêm kiêng kị. Với lại nó ở bên Ngũ thúc cổ động, chỉ sợ Ngũ thúc y rất khó không động tâm giết chúng ta! 

 - Nhưng... 

 Ngô Khất Mãi vốn còn muốn nói gì, nhưng há miệng thở dốc lại không biết nói cái gì cho phải, đối với trực giác như dã thú của A Cốt Đả, y cũng hiểu rất rõ. Năm đó bọn họ đói sắp chết, từng gặp được một con nai chết trong rừng, hơn nữa còn vô cùng tươi, Ngô Khất Mãi vốn định khiêng về nhà ăn luôn, nhưng A Cốt Đả lại kiên quyết không chịu, bởi vì y cho rằng con nai này có cái chết rất kỳ quái, kết quả sau đó trong bộ lạc một người khác nhìn thấy con nai này cao hứng khiêng về nhà, nhưng ba ngày sau đó, cả nhà này mọi người đều nhiễm bệnh mà chết, điều này khiến cho Ngô Khất Mãi đối với trực giác của A Cốt Đả vô cùng tin phục. 

 - Hoàn Nhan Xương đích xác đối với chúng ta không tốt, nhưng chúng ta dù sao vẫn là đường huynh của nó, nó chắc có lẽ không nhẫn tâm muốn dồn chúng ta vào chỗ chết như vậy chứ? 

 Ngô Khất Mãi suy xét nửa ngày, cuối cùng lại nói ra một câu ngay cả chính mình cũng không tin, tình thân đối với người Nữ Chân bọn họ không đáng coi trọng, có khi vì sinh tồn, thậm chí ngay cả phụ tử đều có thể trở mặt thành thù, chớ nói chi là loại quan hệ anh em họ không đáng tin cậy chút nào này. 

 A Cốt Đả biết rằng Ngô Khất Mãi tuổi còn rất trẻ, có chút không thể nhận thức rõ ràng chuyện này, lập tức chỉ thấy y tiến lên vỗ vỗ bờ vai của gã nói: 

 - Nhị đệ, muốn nghiệm chứng Ngũ thúc bọn họ muốn đối phó chúng ta kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần xem, ngày mai y sẽ đem người nào giao cho ta thống lĩnh sẽ hiểu rõ rồi, nếu ta không đoán sai, Ngũ thúc nhất định là muốn đem quân đội là thủ hạ của ta bán đứng cho quân Liêu, làm cho bọn họ chết cùng, mà một ngàn người kia khẳng định không thể là người bộ lạc thân cận của y, những kẻ này sẽ có quan hệ tương đối bất hòa với y, như vậy cho dù những người này theo giúp ta cùng chết, y cũng giải thích tương đối dễ dàng. 

 Nghe A Cốt Đả nói như thế, Ngô Khất Mãi cũng tán đồng gật gật đầu, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện, hy vọng Ngũ thúc không giống như đại ca suy đoán điều động bộ lạc không thân thiết như vậy. 

 Tuy nhiên sự thật hiển nhiên khiến Ngô Khất Mãi vô cùng thất vọng, sáng sớm hôm sau, khi điều động một ngàn người Nữ Chân đi tới A Cốt Đả doanh báo danh, kết quả lúc này Ngô Khất Mãi phát hiện, những người Nữ Chân này quả nhiên đều đến từ một số bộ lạc bất hòa với bộ lạc Hoàn Nhan, cho dù là toàn bộ đều chết, cũng không ảnh hưởng đến bộ lạc Hoàn Nhan cùng với các bộ lạc khác. 

 Nhìn loại tình huống này, Ngô Khất Mãi cuối cùng hoàn toàn tin A Cốt Đả, lập tức đối với Doanh Ca hoàn toàn thất vọng, vào đêm hôm đó y khiến mình say mèm, ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, lập tức trừng mắt, đôi mắt đỏ ngầu chủ động tìm A Cốt Đả hỏi: 

 - Đại ca, nếu Doanh Ca y muốn giết chết chúng ta, chúng ta khẳng định cũng không thể bó tay chịu trói, huynh nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ? 

 A Cốt Đả dường như đã sớm biết Ngô Khất Mãi sẽ tìm đến y, chỉ thấy y nghe Ngô Khất Mãi nói nhếch miệng mỉm cười, cũng không có lập tức mở miệng, mà xoay người lấy khăn mặt xuống, ở trong chậu nước bóp một cái rồi vắt khô, lúc này mới giao cho Ngô Khất Mãi nói: 

 - Lau mặt trước, khiến đầu óc của đệ tỉnh táo một chút, như vậy càng thêm bình tĩnh ứng phó cục diện bây giờ! 

 Ngô Khất Mãi cũng không khách khí với huynh trưởng của mình, tiếp nhận khăn mặt dùng sức lau mặt một chút, sau đó lại uống một ly nước A Cốt Đả đưa, lúc này mới thở phào một hơi lần nữa nói: 

 - Huynh đệ chúng ta có đại ca một mình huynh bình tĩnh là được rồi, đệ chỉ nghe đại ca, huynh bảo đệ làm như thế nào đệ liền làm thế, dù sao đệ tuyệt đối sẽ không khiến bất cứ kẻ nào uy hiếp được tính mạng chúng ta! 

 - Ha hả, khó mà làm được, ngày sau bộ lạc Hoàn Nhan thực lực sẽ càng lúc càng lớn, đại ca cũng sẽ có rất nhiều nơi cần đệ, cho nên nhị đệ nên học hỏi một số thứ gì đó, như vậy ngày sau mới có thể một mình hùng bá một phương! 

 Lúc này A Cốt Đả lại mỉm cười nói, cũng chỉ có trước mặt người đệ đệ, trên mặt y mới lộ ra nụ cười vài phần ấm áp, dù sao huynh đệ bọn họ mấy năm nay đồng sinh cộng tử, tình cảm tuyệt đối không người nào có thể ly gián. 

 Tuy nhiên đó là nói về sau, chỉ thấy A Cốt Đả thần sắc trở nên có chút nghiêm túc, sau đó thấp giọng ghé bên tai của Ngô Khất Mãi nói ra kế hoạch phản kích, Ngô Khất Mãi vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra thần sắc hưng phấn, nếu kế hoạch này thuận lợi, như vậy Doanh Ca bọn họ lần này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo rồi. 

 Cùng lúc đó, cha con Doanh Ca và Hoàn Nhan Xương hai người cũng đang thảo luận chuyện đối phó A Cốt Đả, chỉ thấy Doanh Ca tóc mai đã ẩn hiện vài sợi bạc vẻ mặt lo lắng nói: 


 Nhìn thấy phụ thân không yên, Hoàn Nhan Xương không kìm nổi mở miệng lần nữa khuyên nhủ: 

 - Phụ thân người đừng có lo lắng, sự tình đã đến nước này, vậy chúng ta không có cơ hội quay đầu lại, A Cốt Đả nhất định phải chết, sau đó là Ngô Khất Mãi, chỉ có diệt trừ huynh đệ bọn họ rồi, phụ thân người mới có thể ngồi vững vàng ở vị trí hiện tại, nếu không một ngày nào đó sẽ bị bọn họ cắn lại! 

 - Xương nhi con nói cũng có lý, một khi đã như vậy, ngày mai cha sẽ tiễn đưa A Cốt Đả, khiến y đi trước một bước giữ chân đại quân Tiêu Nham Thọ, đến lúc đó cho người để lộ hành tung của y ra, đến lúc đó Tiêu Nham Thọ tự nhiên sẽ giúp chúng ta tiêu diệt y! 

 Doanh Ca lúc này cuối cùng cũng quyết định nói, vốn ông ta cũng muốn đào tạo huynh đệ A Cốt Đả thành trợ thủ đắc lực, nhưng bọn họ lại đang từ từ thoát khỏi bàn tay ông ta, thậm chí còn cắn trả, đây đối với Doanh Ca mà nói là chuyện tuyệt đối không cho phép đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện