Xe chạy bằng máy hơi nước lần đầu tiên tiến hành chạy thử vô cùng thuận lợi, có điều cuối cùng khi đặt tên hai đường huynh Vương Thù và Triệu Hú đệ lại xảy ra tranh chấp, Vương Thù kiên trì muốn dùng tên xe lửa này, mà Triệu Hú lại kiên trì muốn dùng từ mình nghĩ đến là xe hơi, kết quả hai người tranh luận không ngớt, cuối cùng Triệu Nhan chỉ có thể cho bọn họ chơi đoán số quyết định, kết quả cuối cùng Vương Thù thắng được, điều này cũng làm cho Triệu Nhan thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn cũng thiên về cách gọi xe lửa. 

 Kế tiếp Triệu Nhan lại cùng Thẩm Quát thương nghị một chút chuyện xây dựng cải tạo đường sắt, hiện tại máy hơi nước đã có thể đưa vào sử dụng thực tế, mà xe lửa chính là dựa vào công dụng đầu tiên của máy hơi nước, vừa rồi Triệu Nhan cũng đã đáp ứng sẽ làm một đường sắt ở giữa Đông Kinh và Tây Kinh Lạc Dương, mấy năm này Đại Tống thâm nhập khu vực Tây Vực, khiến con đường tơ lụa một lần nữa được mở ra, điều này cũng khiến một đoạn đường từ Đông Kinh đến Lạc Dương này lịch trình cực kỳ bận rộn, cho nên một đường sắt chẳng những có thể là một phương tiện to lớn để dân hai nơi giao thương qua lại, đồng thời cũng có thể xúc tiến con đường tơ lụa phát triển. 

 Tuy rằng xe lửa mới thử nghiệm thành công, nhưng Thẩm Quát cũng đã nắm chắc chế tạo xe lửa ngày càng hoàn thiện, cho nên y cũng đồng ý gắng hết sức xây dựng cải tạo một tuyến đường sắt từ Đông Kinh đến Lạc Dương, và cam đoan trước khi xây dựng cải tạo hoàn thành đường sắt sẽ cải thiện xe lửa càng tiện dụng hơn, đối với năng lực của Thẩm Quát, Triệu Nhan cũng hết sức tín nhiệm, cho nên đường sắt này cứ như vậy định ra rồi, hơn nữa do hắn bỏ vốn xây dựng, dù sao cũng có lợi nhuận ổn định không lỗ, không làm không công. 

 Sau khi ngồi xe lửa, Triệu Nhan lại dẫn Triệu Hú đi lòng vòng trong học viện Truy Nguyên, đi thăm một số ngành học tân tiến, cho y thêm ít kiến thức, cuối cùng Triệu Nhan lại dẫn Triệu Hú đi Trường quân đội dạo qua một vòng, cứ như vậy thời gian cả ngày trôi qua, tuy rằng suốt một ngày Triệu Nhan không chính thức giảng bài, nhưng lượng kiến thức được dung nạp so với bài giảng còn hữu dụng hơn. 

 Trời tối muộn, Triệu Nhan và Triệu Hú ngồi xe ngựa chuẩn bị trở về vương phủ nghỉ ngơi, cho đến lúc này Triệu Hú bỗng nhiên mở miệng hỏi: 

 - Tam thúc, lúc trước ta nghe người và Thẩm viện trưởng nói tới việc kiến tạo đường sắt, loại xe lửa này vì sao cần phải đi lại ở trên đường ray, ta thấy Thẩm viện trưởng bọn họ thử xe lửa hình như là chạy trên đường ray bằng gỗ? 

 Nghe được Triệu Hú không ngờ chú ý tới vấn đề này, Triệu Nhan có chút kỳ quái, có điều vẫn mở miệng giải thích nói: 

 - Thẩm viện trưởng bọn họ vì tiết kiệm chi phí, cho nên kiến tạo một đường ray bằng gỗ cho xe lửa thông hành, loại đường ray bằng gỗ này giá thành thấp, hơn nữa dễ dàng kiến tạo. Nhưng dùng không được bao lâu sẽ bị gãy, cho nên nếu muốn khiến xe lửa chạy được thời gian dài, phải dùng ray sắt, như vậy đường sắt kiến tạo ra có thể sử dụng vài chục năm mà không hư! 

 - Nhưng... Nhưng đường sắt như vậy cần dùng bao nhiêu sắt chứ, sắt thép luôn luôn là mạch máu quốc gia. Nếu là tiêu phí quá nhiều sắt thép kiến tạo một đường sắt như vậy, sắt thép không đủ dùng làm sao bây giờ? 

 Lúc này Triệu Hú cuối cùng đem nghi hoặc trong lòng chính thức hỏi ra, y kỳ thật lo lắng sản lượng sắt thép Đại Tống theo không kịp, dù sao trong cung tiên sinh vẫn dạy y, qua nhiều thế hệ sắt thép cũng không đủ dùng, Đại Tống cũng giống như thế, cho nên nghề sắt thép nhất định phải nắm giữ trong tay mới được. 

 - Ha ha ha, hoá ra Hú nhi là lo lắng vấn đề này! 

 Khiến Triệu Hú không nghĩ tới chính là, Triệu Nhan nghe được lời của y cười ha hả, qua một hồi lâu mới dừng lại mở miệng nói. 

 - Hú nhi, có phải tiên sinh trong cung nói cho con biết hay không, sản lượng sắt thép của Đại Tống chúng ta không đủ dùng à? 

 - Đúng vậy ạ, tiên sinh nói sắt thép có thể tạo ra vũ khí áo giáp, cũng có thể tạo ra nông cụ, đồ dùng các loại... nhưng sắt thép có được không dễ, sản lượng hàng năm đều có hạn, cho nên Đại Tống ta đối với sắt thép mới thực hành chuyên doanh, khống chế lượng sắt thép sử dụng. 

 Triệu Hú lúc này vẻ mặt nghiêm túc nói, y cảm thấy tiên sinh trong cung không thể nào lừa y. 

 - Quả nhiên như thế. Tuy nhiên Hú nhi lần này con lại sai lầm rồi, chính xác nói là tiên sinh nói sai rồi, Đại Tống hiện tại không thiếu sắt thép! 

 Triệu Nhan nghe đến đó lộ ra một loại vẻ mặt không ngoài sở liệu mà nói. 

 - Làm sao có thể, tiên sinh trong cung tuy rằng dài dòng một tí, nhưng đều là người học rộng Thái hậu tỉ mỉ chọn lựa, làm sao có thể dạy sai chuyện sắt thép trọng yếu như vậy? 

 Triệu Hú lúc này có chút không dám tin nói, y tuy rằng không thích bị tiên sinh bắt đọc sách, nhưng đối với học thức của tiên sinh vẫn hết sức bội phục. 

 - Ha ha, nếu mấy năm trước tiên sinh nói cho con biết, Đại Tống thiếu sắt thép cũng không tính là sai, nhưng hiện tại nói như vậy, lại là sai lầm lớn! 

 Triệu Nhan nói xong liền nói tiếp nguyên nhân. 

 Hoá ra từ sau khi Quỳnh Châu bên kia phát hiện một mỏ quặng sắt có quy mô lớn, Triệu Nhan lại lần lượt ở các đảo Nam Dương phát hiện một ít quặng sắt, vốn người Hán đi Nam Dương chủ yếu muốn phát hiện một ít vàng bạc hoặc quặng đá quý, đáng tiếc có thể tìm được khoáng vật quý giá thật sự rất hiếm, ngược lại tìm được một đống lớn quặng sắt, trong đó có không ít đều là mỏ giàu quặng sắt, dưới tình hình khu vực Trung Nguyên nghèo quặng sắt như vậy, có không ít người cũng bắt đầu lựa chọn kinh doanh quặng sắt. 

 Trải qua mấy năm phát triển, bán đảo đông nam, đảo lớn Lã Tống, Lưu Cầu, thậm chí là xa hơn một chút đảo lớn Nam Dương, đều xuất hiện một vài mỏ quặng sắt lớn, mỏ quặng sắt này chủ yếu được thổ dân thuê với giá rẻ khai thác khoáng thạch, sau đó vận chuyển đến nhà máy luyện thiếc đổi thành thỏi sắt rồi chở về Đại Tống, tuy rằng lợi ích mỗi lần không thể so sánh cùng vàng bạc, nhưng số lượng nhiều, một năm tính qua lại có thể thu được lợi nhuận không nhỏ. 

 Khi nói tới đây, chỉ thấy Triệu Nhan dừng một chút lại nói tiếp: 

 - Cũng chính vì nguồn quặng từ các mỏ bên ngoài đưa vào, khiến cho sản lượng sắt thép Đại Tống mấy năm nay tăng nhiều, tuy nhiên đồng thời cũng mang đến một số ảnh hưởng không tốt! 

 - Ảnh hưởng không tốt? Sắt thép sản lượng gia tăng rồi, đối với Đại Tống chúng ta mà nói không phải là một chuyện tốt sao? 

 Triệu Hú nghe được lời Triệu Nhan nói lại có chút không hiểu hỏi, theo y, sắt thép vật tư dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt. 

 Tuy nhiên Triệu Nhan nghe Triệu Hú nói cũng lắc đầu mỉm cười nói: 

 - Hú nhi, con phải nhớ kỹ một đạo lý, bất cứ chuyện gì cũng phải có một giới hạn nhất định, vượt qua giới hạn này, chuyện tốt như vậy cũng có khả năng biến thành chuyện xấu, tỷ như giống chuyện sắt thép này, khoáng thạch từ hải ngoại đưa vào, rất nhanh liền khiến Đại Tống hình thành nghề khai thác quặng sắt rất lớn, dù sao quặng sắt trong nước chất lượng quá kém, cho nên rất nhiều mỏ quặng sắt vì vậy đóng cửa, thợ mỏ cũng vì vậy mà thất nghiệp, đối với nền kinh tế và trị an tạo thành ảnh hưởng không nhỏ. 

 Nói tới đây Triệu Nhan dừng một chút, tiếp theo nhíu mày lại mở miệng nói: 

 - Mặt khác sản lượng sắt thép gia tăng, làm cho giá sắt trong nước hạ thấp, so với các quốc gia xung quanh đều rẻ hơn rất nhiều, kể từ đó, rất nhiều thương nhân lén lút kiếm lời, không tiếc mạo hiểm mất đầu vận chuyển sắt đến các quốc gia xung quanh, các tiểu quốc khác cũng thế mà thôi, nhưng có không ít cục sắt lại chảy vào tay bọn Liêu quốc, nếu ngày sau hai nước giao chiến, sắt kia sẽ biến thành vũ khí đối phó quân đội chúng ta! 

 - Thương nhân khốn kiếp! 

 Triệu Hú nghe đến đó cũng không khỏi giận dữ nói, buôn lậu sắt vốn chính là trọng tội, lại không nghĩ rằng vẫn có kẻ dám làm như thế, đặc biệt bán cho địch, quả thực không khác gì bán nước. 

 - Nếu có một nửa lợi nhuận, sẽ bí quá hoá liều; nếu có trăm phần trăm lợi nhuận, chúng liền dám giẫm lên hết thảy pháp luật; nếu có lợi nhuận gấp ba, chúng liền dám phạm phải bất luận hành vi phạm pháp nào thậm chí bị giết, thương nhân trục lợi, từ xưa đều như thế, tuy nhiên thương nhân đối với thương phẩm quốc gia và lưu thông kinh tế cũng có tác dụng mấu chốt, Hú nhi con sau này không được vì vậy mà khinh bỉ thương nhân, ngược lại phải coi trọng bọn họ, trấn an bọn họ, lợi dụng thương nhân để quốc gia phát triển kinh tế mạnh hơn. 


 Thúc cháu hai người trò chuyện tới tối mịt mới trở lại vương phủ, Triệu Hú lúc này lập tức hoan hô một tiếng nhảy xuống xe ngựa, vọt vào cửa phủ liền không thấy bóng dáng, Triệu Nhan cũng không quản y, bởi vì hắn biết Triệu Hú nhất định là đi tìm mấy người con trai của hắn đi chơi, lúc ăn cơm nhất định ở nhà ăn sẽ nhìn thấy bọn nó. 

 Triệu Nhan lập tức đi vào bên trong, Tào Dĩnh các nàng đã cho người chuẩn bị xong cơm chiều, nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào lập tức cho người mang thức ăn lên, sau đó cả nhà đi vào nhà ăn cơm, lúc này Triệu Hú và Triệu Giai cùng mấy tên nhóc nữa quả nhiên cũng tới nhà ăn, cả đám cãi nhau ầm ĩ thật là ồn ào, cuối cùng vẫn là đại tỷ Tư Nguyệt quát lớn, mới làm cho bọn nó yên tĩnh, lại nói tiếp Tư Nguyệt cũng đã mười tám tuổi rồi, người làm mối tới lui không ngớt, tuy nhiên Triệu Nhan không muốn gả con gái sớm như vậy, cho nên vẫn không đáp ứng. 

 Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Nhan giống thường ngày hàn huyên cùng một đám hài tử, nghe một chút phiền não và ý tưởng của bọn chúng, đây coi như là thời gian của cha con trong nhà, nếu không có chuyện đặc biệt gấp gáp, hắn tuyệt đối sẽ không vắng mặt. Có điều hôm nay chợt phát hiện, Triệu Giai vốn hoạt bát lại giống như có tâm sự gì, khi hỏi y lại cố ý chuyển hướng đề tài, giống như không muốn nói vậy. 

 Vốn Triệu Nhan còn tưởng rằng đứa con trai lớn nhất này yêu sớm nữa, tuy nhiên đợi sau khi trở về, Tào Dĩnh lại nói cho hắn biết một chuyện khiến hắn giận tím mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện