- Đa tạ ngũ thúc!
Lúc này A Cốt Đả cuối cùng lên tiếng, khiến Ngô Khất Mãi ở bên cạnh thở phào, nếu đại ca không đồng ý, nó cũng không dám nhận những chiến lợi phẩm này.
- Ha ha, được rồi, các con chiến đấu một trận lớn bên ngoài cũng mệt cả rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ta đã sai người chuẩn bị rượu thịt, chỉ chờ các con về thôi!
Lúc này Doanh Ca lại nhắc nhở. Nghe thấy có rượu có thịt, Ngô Khất Mãi cũng vui mừng hú lên một tiếng, quay người định chạy đi ăn uống no say, nhưng nó chợt phát hiện đại ca A Cốt Đả đứng đó không nhúc nhích, khiến nó không khỏi đờ người, sau đó dừng lại khó hiểu nhìn anh trai.
- Ngũ thúc, lúc nãy khi con vào nhìn thấy người đang xem gì đó, hơn nữa rất chuyên tâm, không biết người đang xem thứ gì?
Lúc này A Cốt Đả bỗng nhiên lên tiếng hỏi, cùng lúc ánh mắt hướng đến cuốn sách trên bàn trước mặt Doanh Ca.
Nghe thấy A Cốt Đả hỏi về thứ mình xem, Doanh Ca chỉ cười, sau đó cầm quyển sách trước mặt lên nói:
- Đây là một số tài liệu trong kho phủ Hoàng Long Liêu quốc, ghi chép những tư liệu như núi non sông ngòi, dân số, sản vật vân vân, tuyệt đối không được coi thường quyển sách này, nó quả thực có thể chống lại hàng vạn đại quân, người Hán có câu danh ngôn là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu Nữ Chân chúng ta muốn đánh bại Liêu quốc, thì nhất định phải tìm hiểu tất cả về quốc gia này, giờ ta sẽ bắt đầu tìm hiểu từ phủ Hoàng Long.
Không thể không nói Doanh Ca nhìn xa trông rộng, vừa mới đánh bại quân Liêu, đã bắt đầu lập mưu tấn công Liêu quốc lớn mạnh, có thể rất nhiều người Liêu khi nghe thấy mấy lời này sẽ cười nhạo y không biết tự lượng sức mình, nhưng A Cốt Đả lại không cho rằng như vậy, nó nghe xong mắt sáng rực lên, bèn nói với Doanh Ca:
- Ngũ thúc, người đọc những tài liệu này xong có thể cho con đọc với không, như vậy mai này khi giao chiến với Liêu quốc, cũng có thể tính toán kĩ lưỡng trước.
- Hả? Không ngờ A Cốt Đả con cũng có hứng thú với những thứ này, vừa hay ta cũng đã đọc xong, con mang về đọc đi!
Doanh Ca vừa nói vừa lấy ra một chồng sách dưới bàn, tài liệu ghi chép tình hình phủ Hoàng Long tất nhiên không chỉ có một cuốn, thực tế chỉ đống tài liệu này đã đủ xếp đầy ba cái hòm lớn, Doanh Ca cũng vừa mới bắt đầu đọc.
- Cảm ơn ngũ thúc!
A Cốt Đả nói rồi tiến lên nhận lấy sách, sau đó mới cùng Ngô Khất Mãi cáo từ. Kể ra trong cả Hoàn Nhan bộ, người Nữ Chân biết chữ chỉ đếm trên đầu ngón tay, vừa hay A Cốt Đả chính là một trong số đó.
Doanh Ca nhìn hai huynh đệ A Cốt Đả rời khỏi đại sảnh, chợt thu lại nụ cười trên mặt, ngược lại lộ ra vẻ lo ngại, vì y phát hiện A Cốt Đả thực sự quá ưu tú, nếu mặc kệ nó trưởng thành như vậy, có lẽ khi mình còn sống vẫn có thể kìm hãm nó, nhưng một khi y chết đi thì sao, con trai y sao có thể trấn áp được nó chứ? Huống hồ chức vị thủ lĩnh này vốn là của phụ thân A Cốt Đả Hặc Lý Bát, hồi đó mình có thể thuận lợi soán vị, cũng là lợi dụng uy danh của Hặc Lý Bát, nếu như vậy, ai dám đảm bảo trong lòng A Cốt Đả không có chút thèm muốn cái ghế thủ lĩnh này chứ?
A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi ra khỏi đại sảnh, đến một ngôi nhà bên cạnh phủ thành chủ, đây vốn là phủ của một viên quan, kiến trúc hết sức xa hoa, đáng tiếc giờ đã bị người Nữ Chân tàn phá thành một đống đổ nát, chỉ còn lại một số phòng tàn tạ là chưa bị sụp đổ, huynh đệ A Cốt Đả và quân sĩ thuộc hạ đóng ở đây, điều này cũng chứng tỏ vị trí của huynh đệ chúng trong Hoàn Nhan bộ chỉ dưới Doanh Ca.
Doanh Ca thật sự đã cho người chuẩn bị bàn rượu, khi huynh đệ A Cốt Đả về chỗ ở, thấy ở đây đã được đốt một đống lửa lớn, chiếc nồi gang lớn trên đống lửa tỏa ra mùi thịt thơm ngậy, từng vò rượu ngon được xếp trên đất trống, để các tướng sĩ uống tự nhiên, có rất nhiều người đã uống say li bì, đỡ cũng không dậy nổi.
Thấy cảnh náo nhiệt trước mắt, Ngô Khất Mãi lập tức hò reo hòa vào đám đông, trong nồi gang trên bếp lửa vớt lên một đùi dê đã hầm chín, cắn vài miếng thì mở vò rượu ngon, vừa ăn nhồm nhoàm vừa uống rượu ừng ực, xem ra rất thoải mái.
Tuy nhiên A Cốt Đả lại không phóng đãng như Ngô Khất Mãi, mà lặng lẽ đến trước một căn phòng miễn cưỡng có thể sống được, sau đó đẩy cửa đi vào, đây là chỗ ở tạm bợ của nó, ngày thường tuyệt đối không cho phép ai ra vào, đương nhiên Ngô Khất Mãi là ngoại lệ.
Trong phòng của A Cốt Đả trống không, ngoài tấm chăn đệm bằng lông thú dưới nền đất ra, không còn đồ đạc gì khác, A Cốt Đả đi vào trong ngồi thẳng lên đệm, sau đó lấy từ trong người ra cuốn sách xin Doanh Ca ban nãy, mở sách ra chăm chú đọc, những quyển sách như thế này đều viết bằng chữ Khiết Đan, A Cốt Đả miễn cưỡng có thể hiểu, nếu viết bằng chữ Hán, thì nó mù tịt, nhưng nó lại có thể nói tiếng Hán.
A Cốt Đả nghiền ngẫm quyển sách, cảm thấy thời gian trôi rất chậm, nhưng lúc này trời đã dần tối, ánh sáng trong phòng càng trở nên ảm đạm, không còn nhìn rõ chữ, khiến A Cốt Đả bất đắc dĩ thở dài gấp quyển sách lại, nhưng đúng lúc này, cửa phòng chợt bật mở, Ngô Khất Mãi một tay cầm đèn dầu, một tay cầm một bát thịt dê nóng hổi thơm nức đi đến cười nói:
- Đại ca, không nhìn rõ thì đừng đọc nữa, ăn chút gì trước đi!
Ngửi thấy người Ngô Khất Mãi nồng nặc mùi rượu, A Cốt Đả lại chau mày nói:
- Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, sẽ lỡ mất việc lớn!
- Ha ha, đại ca còn không biết tửu lượng của đệ sao, đừng nói một vò rượu nhẹ của Liêu quốc, cho dù là rượu mạnh của Đại Tống, uống nữa cũng không say!
Lúc này Ngô Khất Mãi lại khoác lác về tửu lượng của mình, thực ra lúc nãy nó uống khá nhiều với các huynh đệ thủ hạ, bây giờ đã say bí tỉ rồi.
Thấy bộ dạng của Ngô Khất Mãi, A Cốt Đả cũng chẳng buồn so đo với nó, liền nhận thịt dê vừa ăn vừa để đèn dầu trước mặt, sau đó tiếp tục đọc sách qua ánh sáng le lói của đèn dầu, Ngô Khất Mãi thấy vậy lại cười nói:
- Đại ca, đống sách đó có ích gì chứ, huynh xem đám quan viên nước Liêu kia ai cũng học rộng hiểu nhiều hơn chúng ra, nhưng chẳng phải vẫn không địch được vó ngựa và đao sắc của chúng ta sao?
Nghe thấy Ngô Khất Mãi xem thường chuyện đọc sách, A Cốt Đả không khỏi lườm nó một cái, sau đó ngồi thẳng người nói:
- Đừng cho rằng ta thắng vài trận đã mạnh hơn Liêu quốc, đệ còn không thử nghĩ xem, chúng ta có bao nhiêu người, cả Đại Liêu có bao nhiêu người, hơn nữa người Liêu biết luyện sắt, biết xây nhà cao cửa lớn, biết trồng trọt ăn không hết, những thứ này chúng ta biết không?
Khi nói tới đây, A Cốt Đả ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa so với nước Liêu, nước Tống còn cường thịnh hơn nhiều, người Tống đọc nhiều sách hơn người Liêu, cho nên người Tống biết nhiều thứ hơn, họ có thể đóng một con tàu còn lớn hơn cung điện của chúng ta, biết dệt lụa tinh xảo, còn biết...
A Cốt Đả nói đến đây lại cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn nói nốt,
- Còn biết chế tạo ra hỏa khí uy lực khổng lồ, những thứ này chúng ta biết không?
Nghe thấy A Cốt Đả nhắc đến hai chữ hỏa khí, khuôn mặt Ngô Khất Mãi thoáng qua vẻ hoảng sợ, mặc dù nó chưa tận mắt nhìn thấy uy lực của hỏa khí, nhưng năm xưa nhiều người trong tộc từng theo phụ thân nó đi gặp sứ giả nước Tống, theo họ nói khi hỏa khí phát nổ quả thực như sấm dội, cho dù ngươi có dũng mãnh đến đâu cũng vô dụng, hơn nữa nó còn biết, đại ca mình chính là bị pháo nổ, mà trở thành thái giám, chuyện này luôn là vết thương sâu sắc nhất trong lòng đại ca.
A Cốt Đả nói xong, thì im lặng không nói gì nữa, gương mặt thoáng qua vẻ dữ tợn, chuyện năm đó nó bị thương có rất nhiều người biết, đặc biệt là tứ thúc Hặc Tôn của nó, còn cố tình đồn chuyện này ra ngoài để đả kích huynh đệ chúng, khiến người trong bộ lạc ai ai cũng biết nó là một thái giám, tuy sau này Doanh Ca nhậm chức không cho phép người trong bộ lạc nhắc lại chuyện này, nhưng vẫn có người đàm tiếu dị nghị sau lưng, thiếu nữ trong bộ lạc khi nhìn thấy nó, không thèm liếc mắt lấy một cái.
Cứ nghĩ đến những điều đó, A Cốt Đả lại cảm thấy trái tim như có một con rắn độc cắn, là người đàn ông mà không có khả năng của người đàn ông, nỗi đau này người khác đâu thể thấu hiểu được, đừng thấy nó hiện tại lập chiến công uy danh không nhỏ, nhưng nó biết sau lưng có không ít người vẫn cười nhạo nó, điều này cho dù nó có cố gắng đến đâu cũng không thể rửa sạch nỗi nhục!
- Đại ca, người Tống mạnh thế nào cũng đâu liên quan đến chúng ta, dù sao chúng cũng không thể vượt qua Đại Liêu mà tấn công chúng ta được, vì thế chúng ta không cần so sánh với người Tống!
Đúng lúc này, Ngô Khất Mãi lại cất lời. Tuy nó luôn tự phụ, song khi đối diện với người Tống hùng mạnh không thể địch được, nó cũng đành dùng mấy lời này để an ủi bản thân.
- Ngu xuẩn!
Ngô Khất Mãi bị lời của huynh trưởng làm hoảng sợ, rất lâu sau mới hạ giọng nhu mì nói.
- Hừ, năm xưa phụ thân thành tâm thành ý định liên minh với người Tống, vậy mà người Tống đối xử với ông như nào, không phải chính là vô duyên vô cớ sử dụng hỏa khí, nổ tam bành xác người trong bộ lạc ta sao, lẽ nào đệ đã quên hết những chuyện này?
A Cốt Đả thấy Ngô Khất Mãi vẫn ngoan cố không chịu tỉnh ngộ, liền quát lớn.
Nói xong, A Cốt Đả đột nhiên quay người về hướng nam, ánh mắt đầy thù hận dường như vượt qua muôn ngàn sông núi, đến tận thành Đông Kinh của Đại Tống, ở đó có kẻ thù giết cha của nó, mấy năm nay nó luôn ghi tạc tên của đối phương trong lòng - Triệu Nhan!
Lúc này A Cốt Đả cuối cùng lên tiếng, khiến Ngô Khất Mãi ở bên cạnh thở phào, nếu đại ca không đồng ý, nó cũng không dám nhận những chiến lợi phẩm này.
- Ha ha, được rồi, các con chiến đấu một trận lớn bên ngoài cũng mệt cả rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ta đã sai người chuẩn bị rượu thịt, chỉ chờ các con về thôi!
Lúc này Doanh Ca lại nhắc nhở. Nghe thấy có rượu có thịt, Ngô Khất Mãi cũng vui mừng hú lên một tiếng, quay người định chạy đi ăn uống no say, nhưng nó chợt phát hiện đại ca A Cốt Đả đứng đó không nhúc nhích, khiến nó không khỏi đờ người, sau đó dừng lại khó hiểu nhìn anh trai.
- Ngũ thúc, lúc nãy khi con vào nhìn thấy người đang xem gì đó, hơn nữa rất chuyên tâm, không biết người đang xem thứ gì?
Lúc này A Cốt Đả bỗng nhiên lên tiếng hỏi, cùng lúc ánh mắt hướng đến cuốn sách trên bàn trước mặt Doanh Ca.
Nghe thấy A Cốt Đả hỏi về thứ mình xem, Doanh Ca chỉ cười, sau đó cầm quyển sách trước mặt lên nói:
- Đây là một số tài liệu trong kho phủ Hoàng Long Liêu quốc, ghi chép những tư liệu như núi non sông ngòi, dân số, sản vật vân vân, tuyệt đối không được coi thường quyển sách này, nó quả thực có thể chống lại hàng vạn đại quân, người Hán có câu danh ngôn là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu Nữ Chân chúng ta muốn đánh bại Liêu quốc, thì nhất định phải tìm hiểu tất cả về quốc gia này, giờ ta sẽ bắt đầu tìm hiểu từ phủ Hoàng Long.
Không thể không nói Doanh Ca nhìn xa trông rộng, vừa mới đánh bại quân Liêu, đã bắt đầu lập mưu tấn công Liêu quốc lớn mạnh, có thể rất nhiều người Liêu khi nghe thấy mấy lời này sẽ cười nhạo y không biết tự lượng sức mình, nhưng A Cốt Đả lại không cho rằng như vậy, nó nghe xong mắt sáng rực lên, bèn nói với Doanh Ca:
- Ngũ thúc, người đọc những tài liệu này xong có thể cho con đọc với không, như vậy mai này khi giao chiến với Liêu quốc, cũng có thể tính toán kĩ lưỡng trước.
- Hả? Không ngờ A Cốt Đả con cũng có hứng thú với những thứ này, vừa hay ta cũng đã đọc xong, con mang về đọc đi!
Doanh Ca vừa nói vừa lấy ra một chồng sách dưới bàn, tài liệu ghi chép tình hình phủ Hoàng Long tất nhiên không chỉ có một cuốn, thực tế chỉ đống tài liệu này đã đủ xếp đầy ba cái hòm lớn, Doanh Ca cũng vừa mới bắt đầu đọc.
- Cảm ơn ngũ thúc!
A Cốt Đả nói rồi tiến lên nhận lấy sách, sau đó mới cùng Ngô Khất Mãi cáo từ. Kể ra trong cả Hoàn Nhan bộ, người Nữ Chân biết chữ chỉ đếm trên đầu ngón tay, vừa hay A Cốt Đả chính là một trong số đó.
Doanh Ca nhìn hai huynh đệ A Cốt Đả rời khỏi đại sảnh, chợt thu lại nụ cười trên mặt, ngược lại lộ ra vẻ lo ngại, vì y phát hiện A Cốt Đả thực sự quá ưu tú, nếu mặc kệ nó trưởng thành như vậy, có lẽ khi mình còn sống vẫn có thể kìm hãm nó, nhưng một khi y chết đi thì sao, con trai y sao có thể trấn áp được nó chứ? Huống hồ chức vị thủ lĩnh này vốn là của phụ thân A Cốt Đả Hặc Lý Bát, hồi đó mình có thể thuận lợi soán vị, cũng là lợi dụng uy danh của Hặc Lý Bát, nếu như vậy, ai dám đảm bảo trong lòng A Cốt Đả không có chút thèm muốn cái ghế thủ lĩnh này chứ?
A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi ra khỏi đại sảnh, đến một ngôi nhà bên cạnh phủ thành chủ, đây vốn là phủ của một viên quan, kiến trúc hết sức xa hoa, đáng tiếc giờ đã bị người Nữ Chân tàn phá thành một đống đổ nát, chỉ còn lại một số phòng tàn tạ là chưa bị sụp đổ, huynh đệ A Cốt Đả và quân sĩ thuộc hạ đóng ở đây, điều này cũng chứng tỏ vị trí của huynh đệ chúng trong Hoàn Nhan bộ chỉ dưới Doanh Ca.
Doanh Ca thật sự đã cho người chuẩn bị bàn rượu, khi huynh đệ A Cốt Đả về chỗ ở, thấy ở đây đã được đốt một đống lửa lớn, chiếc nồi gang lớn trên đống lửa tỏa ra mùi thịt thơm ngậy, từng vò rượu ngon được xếp trên đất trống, để các tướng sĩ uống tự nhiên, có rất nhiều người đã uống say li bì, đỡ cũng không dậy nổi.
Thấy cảnh náo nhiệt trước mắt, Ngô Khất Mãi lập tức hò reo hòa vào đám đông, trong nồi gang trên bếp lửa vớt lên một đùi dê đã hầm chín, cắn vài miếng thì mở vò rượu ngon, vừa ăn nhồm nhoàm vừa uống rượu ừng ực, xem ra rất thoải mái.
Tuy nhiên A Cốt Đả lại không phóng đãng như Ngô Khất Mãi, mà lặng lẽ đến trước một căn phòng miễn cưỡng có thể sống được, sau đó đẩy cửa đi vào, đây là chỗ ở tạm bợ của nó, ngày thường tuyệt đối không cho phép ai ra vào, đương nhiên Ngô Khất Mãi là ngoại lệ.
Trong phòng của A Cốt Đả trống không, ngoài tấm chăn đệm bằng lông thú dưới nền đất ra, không còn đồ đạc gì khác, A Cốt Đả đi vào trong ngồi thẳng lên đệm, sau đó lấy từ trong người ra cuốn sách xin Doanh Ca ban nãy, mở sách ra chăm chú đọc, những quyển sách như thế này đều viết bằng chữ Khiết Đan, A Cốt Đả miễn cưỡng có thể hiểu, nếu viết bằng chữ Hán, thì nó mù tịt, nhưng nó lại có thể nói tiếng Hán.
A Cốt Đả nghiền ngẫm quyển sách, cảm thấy thời gian trôi rất chậm, nhưng lúc này trời đã dần tối, ánh sáng trong phòng càng trở nên ảm đạm, không còn nhìn rõ chữ, khiến A Cốt Đả bất đắc dĩ thở dài gấp quyển sách lại, nhưng đúng lúc này, cửa phòng chợt bật mở, Ngô Khất Mãi một tay cầm đèn dầu, một tay cầm một bát thịt dê nóng hổi thơm nức đi đến cười nói:
- Đại ca, không nhìn rõ thì đừng đọc nữa, ăn chút gì trước đi!
Ngửi thấy người Ngô Khất Mãi nồng nặc mùi rượu, A Cốt Đả lại chau mày nói:
- Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, sẽ lỡ mất việc lớn!
- Ha ha, đại ca còn không biết tửu lượng của đệ sao, đừng nói một vò rượu nhẹ của Liêu quốc, cho dù là rượu mạnh của Đại Tống, uống nữa cũng không say!
Lúc này Ngô Khất Mãi lại khoác lác về tửu lượng của mình, thực ra lúc nãy nó uống khá nhiều với các huynh đệ thủ hạ, bây giờ đã say bí tỉ rồi.
Thấy bộ dạng của Ngô Khất Mãi, A Cốt Đả cũng chẳng buồn so đo với nó, liền nhận thịt dê vừa ăn vừa để đèn dầu trước mặt, sau đó tiếp tục đọc sách qua ánh sáng le lói của đèn dầu, Ngô Khất Mãi thấy vậy lại cười nói:
- Đại ca, đống sách đó có ích gì chứ, huynh xem đám quan viên nước Liêu kia ai cũng học rộng hiểu nhiều hơn chúng ra, nhưng chẳng phải vẫn không địch được vó ngựa và đao sắc của chúng ta sao?
Nghe thấy Ngô Khất Mãi xem thường chuyện đọc sách, A Cốt Đả không khỏi lườm nó một cái, sau đó ngồi thẳng người nói:
- Đừng cho rằng ta thắng vài trận đã mạnh hơn Liêu quốc, đệ còn không thử nghĩ xem, chúng ta có bao nhiêu người, cả Đại Liêu có bao nhiêu người, hơn nữa người Liêu biết luyện sắt, biết xây nhà cao cửa lớn, biết trồng trọt ăn không hết, những thứ này chúng ta biết không?
Khi nói tới đây, A Cốt Đả ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa so với nước Liêu, nước Tống còn cường thịnh hơn nhiều, người Tống đọc nhiều sách hơn người Liêu, cho nên người Tống biết nhiều thứ hơn, họ có thể đóng một con tàu còn lớn hơn cung điện của chúng ta, biết dệt lụa tinh xảo, còn biết...
A Cốt Đả nói đến đây lại cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn nói nốt,
- Còn biết chế tạo ra hỏa khí uy lực khổng lồ, những thứ này chúng ta biết không?
Nghe thấy A Cốt Đả nhắc đến hai chữ hỏa khí, khuôn mặt Ngô Khất Mãi thoáng qua vẻ hoảng sợ, mặc dù nó chưa tận mắt nhìn thấy uy lực của hỏa khí, nhưng năm xưa nhiều người trong tộc từng theo phụ thân nó đi gặp sứ giả nước Tống, theo họ nói khi hỏa khí phát nổ quả thực như sấm dội, cho dù ngươi có dũng mãnh đến đâu cũng vô dụng, hơn nữa nó còn biết, đại ca mình chính là bị pháo nổ, mà trở thành thái giám, chuyện này luôn là vết thương sâu sắc nhất trong lòng đại ca.
A Cốt Đả nói xong, thì im lặng không nói gì nữa, gương mặt thoáng qua vẻ dữ tợn, chuyện năm đó nó bị thương có rất nhiều người biết, đặc biệt là tứ thúc Hặc Tôn của nó, còn cố tình đồn chuyện này ra ngoài để đả kích huynh đệ chúng, khiến người trong bộ lạc ai ai cũng biết nó là một thái giám, tuy sau này Doanh Ca nhậm chức không cho phép người trong bộ lạc nhắc lại chuyện này, nhưng vẫn có người đàm tiếu dị nghị sau lưng, thiếu nữ trong bộ lạc khi nhìn thấy nó, không thèm liếc mắt lấy một cái.
Cứ nghĩ đến những điều đó, A Cốt Đả lại cảm thấy trái tim như có một con rắn độc cắn, là người đàn ông mà không có khả năng của người đàn ông, nỗi đau này người khác đâu thể thấu hiểu được, đừng thấy nó hiện tại lập chiến công uy danh không nhỏ, nhưng nó biết sau lưng có không ít người vẫn cười nhạo nó, điều này cho dù nó có cố gắng đến đâu cũng không thể rửa sạch nỗi nhục!
- Đại ca, người Tống mạnh thế nào cũng đâu liên quan đến chúng ta, dù sao chúng cũng không thể vượt qua Đại Liêu mà tấn công chúng ta được, vì thế chúng ta không cần so sánh với người Tống!
Đúng lúc này, Ngô Khất Mãi lại cất lời. Tuy nó luôn tự phụ, song khi đối diện với người Tống hùng mạnh không thể địch được, nó cũng đành dùng mấy lời này để an ủi bản thân.
- Ngu xuẩn!
Ngô Khất Mãi bị lời của huynh trưởng làm hoảng sợ, rất lâu sau mới hạ giọng nhu mì nói.
- Hừ, năm xưa phụ thân thành tâm thành ý định liên minh với người Tống, vậy mà người Tống đối xử với ông như nào, không phải chính là vô duyên vô cớ sử dụng hỏa khí, nổ tam bành xác người trong bộ lạc ta sao, lẽ nào đệ đã quên hết những chuyện này?
A Cốt Đả thấy Ngô Khất Mãi vẫn ngoan cố không chịu tỉnh ngộ, liền quát lớn.
Nói xong, A Cốt Đả đột nhiên quay người về hướng nam, ánh mắt đầy thù hận dường như vượt qua muôn ngàn sông núi, đến tận thành Đông Kinh của Đại Tống, ở đó có kẻ thù giết cha của nó, mấy năm nay nó luôn ghi tạc tên của đối phương trong lòng - Triệu Nhan!
Danh sách chương